Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Diệp Vĩ Gia hiểu thêm về Mộ Hàn một chút, trong lòng cũng thực cao hứng, cậu cao hứng vì Mộ Hàn có thể đem chuyệ riêng tư này ra nói cho cậu.

Vì buổi tối nói chuyện hơi muộn nên buổi sáng Diệp Vĩ Gia dậy cũng muộn, Mộ Hàn đã không thấy đâu rồi. Đánh răng rửa mặt mặc quần áo xong, cậu mới phát hiện Mộ Hàn đang nấu cơm ở dưới bếp, cũng không biết là nấu món gì, nhưng từng đợt mùi thơm truyền đến, làm người ta phải nhỏ dãi.

Cậu đang định hỏi Mộ Hàn thì lại nhìn thấy Diệp Thanh đứng đấy, bên cạnh Mộ Hàn, đánh giá y, vẻ mặt tươi cười quái dị: “Xét trên tất cả các phương diện, Tiểu Hàn ngươi đều không tồi, sao chuyện tốt như vậy cứ rơi xuống đầu Diệp Tam nhà ta chứ, cậu xem bộ dáng của nó như thế kia, không phải quá lãng phí sao.”

Mộ Hàn cúi đầu, khóe môi cong lên theo ý cười: “Biết làm sao được, tuy cậu ấy có nhiều điểm không tốt, nhưng mà em vẫn thích cậu ấy.”

Diệp Thanh vỗ vai Mộ Hàn, có chút tiếc hận nói: “Cho nên mới nói, khi yêu con người thường mù quáng, chỉ số thông minh chắc dưới không luôn quá.”

Mộ Hàn cười, Diệp Thanh giận dữ: “Diệp Tam thực sự là may mắn, cậu nói thử xem, tại sao chị lại không gặp một người đàn ông như cậu chứ, vừa đẹp trai vừa si tình lại biết nấu ăn.”

“Nếu cần để em giới thiệu cho chị một người?” – Mộ Hàn hỏi.

Diệp Thanh khoát tay: “Không cần, tình cảm là duyên phận, cái này phải dựa vào bản thân mình mới được, mà hai đứa cũng là duyên phận đấy nhỉ?”

Mộ Hàn ngẩng đầu liền thấy Diệp Vĩ Gia đang đứng trước cửa phòng bếp, thoáng ngẩn người, hỏi cậu: “Em dậy lúc nào thế? Đói chưa? Chờ chút có đồ ăn ngay đây.”

Diệp Vĩ Gia bình tĩnh, trừng mắt nhìn Diệp Thanh nói: “Chị, ra đây em nói chuyện chút.”

Diệp Thanh thấy cậu như vậy, trong lòng biết chắc là cậu muốn nói gì, cũng không thèm ý tứ, cười hì hì: “Em muốn nói gì với chị vậy? Cứ nói đi, chả lẽ lại có chuyện gì không thể nói cho Tiểu Hàn nghe sao?”

Diệp Vĩ Gia cau mày, đứng trước cửa phòng bếp, bình tĩnh nhìn cô: “Chuyện hai người vừa nói, em nghe thấy hết rồi.”

Diệp Thanh vẫn thản nhiên, cười hỏi: “Vậy thì sao?”

Diệp Vĩ Gia thấy bộ dáng như không có gì của cô, trừng mắt, hét lên: “Sao chị có thể coi như không có chuyện gì thế hả? Chị lúc nào cũng tía lia tía lia, nếu nhất thời lỡ miệng thì sao? Nếu cha mẹ biết thì sao hả?”

“Biết thì thế nào?” – Mộ Hàn giành trước hỏi.

Diệp Thanh thức thời ngậm miệng.

Cơn tức của Diệp Vĩ Gia nhanh chóng tiêu tan, thanh âm cũng thấp xuống, than thở: “Không nên làm cho cha mẹ tức giận, không tốt lắm.”

Diệp Thanh xì một cái cười ra tiếng: “Chuẩn dáng vợ nhỏ luôn.”

Diệp Vĩ Gia trừng mắt nhìn cô, Diệp Thanh không thèm để ý, nói tiếp: “Chuyện này sớm hay muộn cha mẹ cũng sẽ biết, nói không chừng cha mẹ sẽ không tức giận đâu.”

Diệp Vĩ Gia nói: “Cha là giáo viên, tư tưởng của ông thế nào không phải chị không biết, chị thấy cha sẽ không tức giận sao?”

“Đây là chuyện của em, nếu đã lựa chọn ở bên nhau thì sớm hay muộn cũng phải cho cha mẹ biết.” – Diệp Thanh nhún vai, nói xong liền ra khỏi bếp, chuẩn bị về phòng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, liền quay lại bảo Diệp Vĩ Gia – “Tối hôm qua mẹ bảo mai sẽ cho em đi xem mặt, đừng quên.”

Diệp Thanh nói xong liền xoay người, cười gian tà, vừa đi không bao lâu thì nghe thấy tiếng Mộ Hàn nói: “Xem mặt? Tốt lắm!”

Tuy rằng cô không nhìn thấy biểu tình trên mặt Mộ Hàn lúc này, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng thấy phấn khích.

Diệp Vĩ Gia gấp gáp nói: “Đừng nghe chị ấy nói bừa, đều là do mẹ em sắp xếp.”

Mộ Hàn cười lạnh nhìn cậu: “Nếu dì đã sắp xếp, thì sao có thể bảo là chị nói bừa được.”

Diệp Vĩ Gia cảm thấy trên lưng là một tầng mồ hôi lạnh.

Tối hôm qua khi Mộ Hàn và Diệp Vĩ Minh ra ngoài, mẹ Diệp nói với Diệp Vĩ Gia là dì Vương giới thiệu bạn gái cho cậu, bắt cậu tối mai đi gặp mặt. Diệp Vĩ Gia lúc ấy đã nói, chính mình vừa mới chia tay không lâu, không nghĩ đến chuyện yêu đương. Mẹ Diệp bảo dì Vương vẫn rất tốt với cậu, lại thực thích cậu, bà ấy nói cô gái kia tốt lắm, dù sao hiện tại cậu cũng độc thân, đi gặp cũng không mất gì. Diệp Vĩ Gia kiên quyết cự tuyệt, mẹ Diệp không vui, bảo chính cậu nói với dì Vương là mình không có bạn gái, họa này là do cậu gây ra, tự cậu phải thu dọn.

Nếu Diệp Thanh không nhắc đến, cậu cũng đã quên. Cậu làm sao biết được chỉ một câu thuận miệng của cậu đã bị dì Vương nhớ kĩ, còn tìm bạn gái cho cậu, chuyện này đúng là phải tự oán bản thân.

Mà Diệp Thanh tốt xấu gì cũng là chị mình, lại còn biết quan hệ của mình với Mộ Hàn, sao chị ấy lại có thể nói chuyện này trước mặt Mộ Hàn chứ, này không phải hại cậu sao?

“Em cũng không muốn đi, không phải em đã có anh rồi sao? Làm sao có thể đi gặp cô gái khác chứ?” – Diệp Vĩ Gia xoa dịu.

“Gặp một lần cũng không sao, dì Diệp đã sắp xếp hết rồi, chọc dì mất hứng thì không tốt lắm.” – Mộ Hàn cười nói.

Diệp Vĩ Gia bị y nhìn đến mức rùng mình, vẻ mặt hồ nghi nhìn y.

“Chuẩn bị ăn cơm thôi, em đến xếp mấy thứ này lên bàn đi.” – Mộ Hàn đưa hai đĩa thức ăn cho cậu.

Diệp Vĩ Gia ngây ra nhìn y, sau đó liền bê đồ ăn ra ngoài, trong lòng cũng cực kỳ bất an, Mộ Hàn bình tĩnh như vậy thật phi thường đáng sợ.

Buổi tối hôm sau, Diệp Vĩ Gia mặc quần áo, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Mộ Hàn, cứ nghĩ là y sẽ nói gì đó giữ mình lại, ai ngờ y lại bảo: “Đi nhanh lên, thời gian không còn sớm, đừng để người ta đợi lâu.”

Mẹ Diệp cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, không nên để con gái nhà người ta chờ lâu, đi nhanh lên.”

Diệp Vĩ Gia không tình nguyện bước ra cửa, trong lòng tràn ngập bực mình, nghĩ Mộ Hàn muốn cậu nhanh chóng đi xem mặt, trong lòng càng thêm cáu giận, cắn răng đi xuống lầu.

Đợi cho Diệp Vĩ Gia đi rồi, Mộ Hàn nhân lúc cha, mẹ Diệp và Diệp Vĩ Minh lẫn Diệp Thanh đều ở nhà, liền nói: “Chú, dì, kỳ thật là cháu có chuyện muốn nói với mọi người, Tiểu Diệp Tử muốn cháu không nói, nhưng cháu thấy việc này không thể giấu chú dì mãi được, sớm hay muộn thì chú dì cũng biết, cho nên nhân lúc Tiểu Diệp Tử ra ngoài, cháu muốn nói với mọi người.”

Trong bốn người, chỉ có Diệp Thanh là biết Mộ Hàn định nói gì, những người khác thấy vẻ mặt y thành thật, cũng không nghĩ được y muốn nói gì.

Mẹ Diệp cười thân thiết: “Tiểu Hàn, cả nhà không coi cháu là người ngoài, có gì thì cứ nói thẳng, đừng có ngại.”

Cha Diệp cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta nhìn hai đứa lớn lên, cũng coi cháu như con cái trong nhà rồi.”

Diệp Thanh ngồi một bên cười trộm, làm bộ như không có gì bóc cam, Diệp Vĩ Minh ngồi cạnh Mộ Hàn vỗ vai y nói: “Em xem cha mẹ anh đều rất thích em, có gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Mộ Hàn liền thành thật: “Kỳ thật là cháu muốn nói, cháu và Tiểu Diệp Tử hiện tại đang ở cùng một chỗ.”

Cha Diệp cười: “Cháu nói vậy là sao? Hai đứa làm cùng công ty, ở chung không phải là bình thường sao?”

Mẹ Diệp không cho như thế, chuyện bình thường như vậy sao Mộ Hàn lại phải trịnh trọng như thế, quả nhiên liền thấy Mộ Hàn nói: “Ý cháu là hiện tại chúng cháu đang yêu nhau.”

Cha Diệp ngừng cười, điệu bộ không thể tin được nhìn y, mẹ Diệp cũng giật mình, chỉ có Diệp Vĩ Minh nhanh chóng trấn tĩnh lại hỏi: “Hai đứa, là thật sao?”

Mộ Hàn kiên định gật đầu: “Đúng thế, chúng em là thật.”

Cha Diệp cao giọng nói: “Nhưng mà hai đứa đều là con trai! Hai thằng con trai sao có thể nói chuyện yêu đương được?”

Diệp Thanh thả quả cam, khuyên nhủ: “Cha, cha có phải là giáo viên không vậy, cha chưa nghe qua đồng tính luyến ái sao? Yêu người đồng tính đấy! Chỉ cần hai người yêu nhau, cũng không phải không ở bên nhau được.”

Mẹ Diệp chậm rãi trấn tĩnh, hỏi Mộ Hàn: “Hai đứa…. Từ khi nào?”

“Đã được nửa năm.” – Mộ Hàn trả lời.

Cha Diệp cau mày: “Thế này là sao, chuyện này truyền ra thì còn ra thể thống gì nữa.”

Diệp Thanh vốn thích Mộ Hàn lúc này liền hỗ trợ nói tốt: “Cha, chỉ cần hai đứa nó hạnh phúc là được, cha quản nhiều như vậy làm gì, hơn nữa chúng nó có ở đây đâu, chỉ cần cha mẹ không nói thì làm gì có ai biết, không sợ người ngoài đàm tiếu.”

Diệp Vĩ Minh học đại học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp thì ở lại đó làm việc, đương nhiên là cũng quen với chuyện này, cho nên vừa rồi nghe nói, có chút giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh. Đồng tính luyến ái cũng không có gì, chỉ là tính hướng khác người bình thường một chút thôi, cho nên mới bị kỳ thị.

“Theo con thấy Tiểu Thanh nói đúng đấy, hai người ở cùng nhau quan trọng phải hạnh phúc, vui vẻ khoái hoạt cả đời là được, cái khác cũng không quan trọng.” – Diệp Vĩ Minh nói rõ.

Mẹ Diệp thở dài: “Trước kia dì với mẹ cháu vẫn thường nói, chỉ cần một trong hai đứa là con gái thì tốt, hai nhà chúng ta có thể kết làm thông gia, không nghĩ tới bây giờ có thể làm thông gia thật.”

“Đây là thiên ý, là duyên phận mẹ ạ.” – Diệp Thanh ôm mẹ Diệp cười nói.

Mẹ Diệp mụ cũng cười theo.

Mộ Hàn nhìn mọi người, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, ít nhất cũng không có ai nhảy dựng lên đòi đuổi đánh, chuyện này có vẻ dễ dàng giải quyết.

Sau đó, khi hai người Mộ Hàn về S thị, cha Diệp gọi điện cho y, nói chuyện thật lâu, cuối cùng, ông nói với y: “Chú không phản đối không có nghĩa là chú chấp nhận.”

Mộ Hàn nói: “Cháu hiểu, chú yên tâm, cháu thật lòng với Tiểu Diệp Tử, cháu sẽ đối xử tốt với cậu ấy suốt đời.”

Diệp Vĩ Gia về đến nhà, cảm thấy không khí trong nhà có chút là lạ, cha cậu vẻ mặt nghiêm túc, nhìn cậu từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, đánh giá một phen, sau đó thở dài đi về phòng. Mẹ cậu lôi kéo cậu, nói mấy lời thấm thía: “Tam Nhi, con đã ở cùng một chỗ với Tiểu Hàn, mẹ cũng không phản đối, sau này hai đứa phải sống tốt, biết không?”

Diệp Vĩ Gia không hiểu gì gật gật đầu, mẹ Diệp liền cười cười vào phòng tìm cha Diệp. Diệp Vĩ Gia tràn đầy kinh ngạc hỏi Diệp Vĩ Minh: “Anh, mẹ vừa rồi là có ý gì? Sao lại kỳ quái như vậy?”

Diệp Vĩ Minh đẩy gọng kính trên sống mũi, cười cười: “Có gì kỳ quái đâu, không phải em đang yêu sao? Mẹ biết hết rồi, yên tâm đi, về sau sẽ không có ai sắp xếp cho em đi xem mặt nữa đâu.”

Diệp Vĩ Gia khó hiểu, suy nghĩ, trong đầu linh quang chợt lóe, hiểu được, cả nhà cậu biết chuyện cậu và Mộ Hàn yêu nhau.

Cậu trừng mắt nhìn Diệp Thanh, giơ hai tay, vẻ mặt hung hãn, làm bộ bóp cổ Diệp Thanh, Diệp Thanh vội vọt sang một bên, Diệp Vĩ Gia tức giận nói: “Lại là do mồm chị phải không, đã dặn chị là không được nói cho cha mẹ rồi, sao chị còn nói.”

Diệp Thanh vô tội nói: “Nhầm rồi em ơi, chị vô can nhá, là Tiểu Hàn nói với cha mẹ.”

Diệp Vĩ Gia sửng sốt, Mộ Hàn gật gật đầu, xem như thừa nhận chuyện này.

Diệp Vĩ Gia kéo Mộ Hàn về phòng.

Cậu tức giận hỏi: “Sao anh lại làm thế? Tự nhiên lại đi nói cho cha mẹ chuyện tình cảm của chúng ta?”

Mộ Hàn khẽ nhíu mày: “Em sao vậy? Em sợ mọi người trong nhà biết chuyện của chúng ta sao?”

Diệp Vĩ Gia lắc đầu: “Không phải, chỉ là đầu năm mới, em sợ mọi người không vui.”

Mộ Hàn cười nói: “Em yên tâm, không có chuyện gì đâu, vừa rồi em không nghe dì nói sao? Nếu thật sự không vui, có lẽ chúng ta đã bị mắng rồi, không chừng còn bị cầm gậy đuổi đánh ấy chứ.”

Diệp Vĩ Gia nghĩ lại cũng đúng, vừa rồi rõ ràng là mẹ cậu dặn dò, liền hỏi: “Nói như vậy là cha mẹ em không phản đối chuyện của chúng ta?”

Mộ Hàn gật gật đầu.

“Điều này có thể xảy ra sao? Cha mẹ em không đánh chửi anh chứ?” – Diệp Vĩ Gia không thể tưởng tượng cha mẹ mình khi nghe Mộ Hàn nói xong sẽ có biểu tình thế nào, lại có thể không phản đối sao.

Mộ Hàn lắc đầu cười: “Đương nhiên là không rồi, chú dì tốt với anh như vậy, lại thích anh thế, làm sao có thể đánh chửi anh được.”

Diệp Vĩ Gia vẫn cảm thấy không thể hiểu được, nhưng mà trong lòng cậu cũng cao hứng, nghĩ đến sau này không cần che dấu, thực ra lại là chuyện tốt.

Năm mới, coi như là giải quyết xong một chuyện trọng đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui