Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Trở lại ký túc xá, may mắn là không có ai ở nhà, cậu tiến vào buồng vệ sinh tắm rửa kì cọ từ đầu đến chân, nhất là cái địa phương kia, dùng cái tư thế quái dị, cực kỳ gian nan đem bên trong rửa sạch, cuối cùng hắn thấy vô cùng xấu hổ, lần đầu tiên cậu dùng phương thức này để tẩy rửa.

Cậu thay quần áo nằm trên giường, trợn mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt của nam nhân kia, ánh mắt đen sáng ngời, tươi cười như luôn chứa hàm ý gì đó.

Cậu cảm thấy người kia có chút quen thuộc, lại nhất thời không nghĩ ra.

Cậu thích nữ nhân, không phải đồng tính luyến ái, cư nhiên lại cùng một nam nhân thượng giường, hắn quả thực xấu hổ và tức giận vô cùng.

Người nọ cư nhiên dám dùa cợt mình, nghĩ mình không biết khi đồng tính hoan ái thì phải làm thế nào, hơn nữa khi tắm rửa, cậu càng hiểu rõ được người bị chiếm tiện nghi là chính mình.

Hai ba ngày sau, thương thế của Diệp Vĩ Gia mới hảo.

Mấy ngày này, cậu đều ở trên mạng tìm tin tức tuyển dụng, ăn mì tôm sống, có đôi khi Lâm Vũ hảo tâm mang chút đồ ăn gì đó về cho cậu.

Cả thân thể và tinh thần của hắn đã đến cực hạn rồi, lại mấy ngày liên tiếp chỉ ăn mỳ tôm khiến hắn cảm thấy vô cùng suy yếu, nên hôm nay cậu tắm rửa xong liền rủ đồng học phòng bên đi đánh Lam Cầu.

Vài người tới Lam Cầu tràng, mới phát hiện đã đầy người.

Nơi bọn họ là khu phía nam, ở đây trước kia là vùng giải phóng, thời gian thành lập sớm hơn khu phía bắc nhiều, sân bãi không nhiều lắm, nếu đến muộn sẽ không có chỗ.


Dư Phàm cười nói: “Lão Tam, xem ra chúng ta tới trễ rồi.”

Diệp Vĩ Gia ôm Lam Cầu đứng ở đó, nhìn lướt qua Lam Cầu Tràng, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, ánh mắt nhanh chóng tập trung lại đó.

Lâm Vũ thấy Diệp Vĩ Gia kỳ quái, liền nhìn theo hướng của cậu, thấy Lâm Phỉ Phỉ đang đứng đó, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, vỗ tay ủng hộ, cặp mắt ngời sáng, giống như ánh nắng mùa hè.

Diệp Vĩ Gia nhìn, trong lòng càng thêm đau.

Trước kia, mỗi lần bọn họ đi chơi bóng, Lâm Phỉ Phỉ đều tới đây ủng hộ, bộ dáng giống như bây giờ vậy. Hiện tại nàng lại nhìn người khác với ánh mắt đấy, vô cùng chăm chú, không để ý gì đến xung quanh.

Diệp Vĩ Gia nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

“Di, Hiệp Tam, kia không phải là Lâm Phỉ Phỉ bạn gái của ngươi sao? Sao nàng lại ở đây?” – Hồ Tuấn ở phòng ký túc bên cạnh tươi cười đẩy Diệp Vĩ Gia.

Diệp Vĩ Gia cắn răng không nói lời nào.

Lâm Vũ kéo Hồ Tuấn, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, bọn họ đã chia tay rồi.”

Hồ Tuấn kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, lại nhìn Diệp Vĩ Gia, thấy sắc mặt cậu vô cùng khó coi, thức thời ngậm miệng.

Diệp Vĩ Gia phẫn uất nhìn bóng dáng cao lớn kia, oán hận hỏi: “Người kia là ai?”

Tất cả mọi người cùng nhìn.

Người nọ mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, vóc dáng rất cao, tư thái tiêu sái, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười tràn đầy tự tin.

“Nga, là hắn a!” – Hồ Tuấn liếc mắt đã nhận ra người kia – “Đó không phải là Mộ Hàn bên học viện tài chính sao.”

Nghe hắn nói như vậy, bọn Dư Phàm bừng tỉnh, khó trách nhìn rất quen mắt.

Ở khu phía nam chỉ có vài trường, huống chi ký túc của học viện tài chính lại ở cùng khu với bên công nghệ thông tin bọn họ. Tuy bọn họ không biết nhiều người bên đấy, nhưng những người nổi danh thì cũng đã nghe qua.


Mộ Hàn bộ dạng cao lớn khí suất, thành tích rất tốt, liên tục có giải thưởng ở các trận đấu trên cả nước. Y nổi tiếng vậy thực ra cũng có nguyên nhân, y không chỉ có thành tích tốt, mà nghe nói y là thiếu gia của tập đoàn Mộ Thị, là đệ tử nhà giàu điển hình,rất thu hút nữ sinh, các nữ sinh theo đuổi y nhiều vô kể.

Diệp Vĩ Gia với người này chỉ nghe qua tên, cũng chưa từng gặp mặt, oán hận y cướp bạn gái mình nên ánh mắt hắn nhìn y như có hàng vạn mũi dao bay qua.

Ánh mắt Mộ Hàn đột nhiên hướng đến phía Diệp Vĩ Gia, nhìn qua lại nhìn lại, đầu tiên là sửng sốt, tiện đà nở nụ cười, là một nụ cười sáng lạn.

Diệp Vĩ Gia căm hận nghĩ, y đang cười nhạo cậu sao? Hay là hướng cậu thị uy khoe khoang? Diệp Vĩ Gia căm tức trừng mắt, nghiến răng ken két, hận không thể băm y thành trăm mảnh.

Cậu nhìn nhìn, đột nhiên chuyện tình mấy ngày trước hiện lên, nam nhân kiêu ngạo với chiếc xe thể thao màu đỏ, cười tà ác, còn cường hôn minh!

Diệp Vĩ Gia cảm thấy một trận ác hàn, lửa giận trong lòng càng bùng lên, nhanh chóng bước đến trước mặt Mộ Hàn, Lam Cầu trong tay cũng đã bay đến mặt Mộ Hàn, giây tiếp theo liền thấy Mộ Hàn bị chảy máu mũi do không né.

Lâm Phỉ Phỉ kêu một tiếng sợ hãi, thất kinh nhìn Mộ Hàn chảy máu mũi, vẻ mặt đau lòng, lấy khăn giấy ra lau cho Mộ Hàn.

Diệp Vĩ Gia ngây ngốc đứng ở đó, hắn căn bản là không nghĩ đánh Mộ Hàn chảy máu mũi, vừa rồi thấy y đánh Lam Cầu, động tác vô cùng tiêu sái linh hoạt, hẳn là có thể tránh, vì sao y lại không làm thế?

“Mỹ nhân.” – Diệp Vĩ Gia cúi đầu kêu Lâm Phỉ Phỉ.

Lâm Phỉ Phỉ vẻ mặt mất hứng nhìn cậu, có chút kích động nói: “Diệp Vĩ Gia, sao anh lại tùy tiện động thủ đánh người thế hả? Chúng ta đã chia tay, tôi hiện tại ở cùng một chỗ với ai căn bản không liên quan đến anh, vì sao anh lại động thủ đánh người!”

Diệp Vĩ Gia ở cùng Lâm Phỉ Phỉ ba năm, luôn đối tốt với nàng, cái gì cũng nghe nàng, nàng nói một là một, hai là hai, nàng quát cậu, cậu cũng sẽ nhỏ giọng an ủi nàng, cậu thương nàng, sủng nàng, cho tới giờ cậu cũng chưa từng mắng nàng.


Lâm Phỉ Phỉ nói xong, chớp mắt nhìn Mộ Hàn vẻ thân thiết, nhẹ giọng hỏi y: “Anh thế nào? Không có việc gì đi?”

Mộ Hàn nắm tay Lâm Phỉ Phỉ, hai mắt tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch, mỉm cười: “Mỹ nhân, em không cần lo cho anh, anh không sao.”

Diệp Vĩ Gia nhìn thấy càng tức giận hơn, hướng Lâm Phỉ Phỉ quát: “Em vì y mà chia tay anh? Vì cái gì chứ? Em rốt cục coi trọng y ở điểm nào? Y có gì tốt cơ chứ?”

Lâm Phỉ Phỉ chớp mắt lạnh lùng nói: “Có một số việc có nói anh cũng không hiểu được, anh vẫn luôn như thế, chỉ biết đến bản thân mình, nhìn giống như là thích tôi, lo cho tôi kỳ thật căn bản anh không biết tôi nghĩ gì muốn gì. Chúng ta không hợp nhau.”

Diệp Vĩ Gia không nói được gì, trong lòng càng đau đớn. Ba năm, hai người yêu nhau ba năm, vì sao cậu lại không hiểu nàng, nàng dựa vào đâu nói cậu không hiểu nàng.

Mộ Hàn nhìn Diệp Vĩ Gia, nụ cười trên mặt đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.

“Anh đi đi, chúng ta về sau không nên gặp lại nữa!” – Lâm Phỉ Phỉ kiên quyết.

Nàng đỡ Mộ Hàn đứng lên, rốt cuộc không thấy Diệp Vĩ Gia nói gì nữa.

Diệp Vĩ Gia ngơ ngác đứng đó, tay nắm chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận