Cô gái đang nhìn cô với nụ cười rạng rỡ.
"Cô phải cẩn thận hơn.
Cô ổn chứ?" người phụ nữ nói.
"Ro—" Patrizia gần như đã nói ra cái tên đó, nhưng cô ấy nhanh chóng mím môi lại.
Không.
Cô vẫn chưa biết tên cô ta (Rosemond là tình nhân trong bóng tối của hoàng đế - chưa có thông báo về việc Rosemond là tình nhân của hoàng đế), và ngay cả nếu có biết thì Patrizia cũng không biết mặt cô ấy vào thời điểm này.
Cô phải giữ bình tĩnh nhất có thể, không được hoảng sợ.
"Ro—tôi đang cố tìm một cuốn sách về Thái tử Gilde.
Cảm ơn tiểu thư."
"Không hề," Rosemond trả lời.
"Nhân tiện, tôi nghĩ ý cô là Thái tử Rogilde.
Không có nhiều quý tộc biết cái tên đó.
Nó khá mờ nhạt."
"...Tôi có chút hứng thú.
Có một chút xấu hổ." Miệng Patrizia mím lại thành một đường cứng rắn và cô cố gắng làm dịu nó bằng một nụ cười.
Ánh mắt Rosemond liếc nhìn chiếc váy trắng trơn của Patrizia, Patrizia chợt cảm thấy khó chịu.
"Chắc hẳn cô là ứng cử viên hoàng hậu" Rosemond nhận xét.
"...Tôi là."
"Nhưng điều gì đưa cô tới đây? Không phải đã đến lúc cô tiếp tục bài kiểm tra sao?"
"Có vẻ như cô biết rất nhiều đấy, thưa cô." Patrizia lặng lẽ quay đi.
Rosemond dường như không hề bị tổn thương, và cô ấy nở một nụ cười tươi tắn.
"Khi sống trong cung điện, đương nhiên sẽ thấy và nghe thấy nhiều thứ.
Đó chỉ là điều tôi nghe được thôi."
"Cô có phải là thị nữ của Bệ hạ không?" Patrizia hỏi.
Rosemond cười thầm trước câu hỏi ngây thơ của cô gái trẻ.
Thị nữ của Bệ hạ? Cô ấy cao hơn những gì ứng cử viên hoàng hậu này nghĩ, nhưng sự thật đó sẽ không được một người phụ nữ ngu dốt như cô ấy (Patrizia) biết đến.
"Đại loại thế," Rosemond trả lời một cách mơ hồ.
Nếu cô nói sự thật, ứng cử viên hoàng hậu ngây thơ này có lẽ sẽ trắng bệch và ngất xỉu ngay tại chỗ.
Một cái gì đó như thế.
Một thị nữ phục vụ Hoàng đế vào ban đêm.
Patrizia cầm cuốn sách về Hoàng tử Rogilde lên và nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
"Vậy tôi đi đây."
Rosemond tò mò nhìn Patrizia.
"Ồ, cô sắp đi rồi à?"
"Đúng.
Như cô đã nói, tôi đang trong quá trình kiểm tra.
Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi." Trên thực tế, Patrizia đã định ở lại đây trong ba giờ còn lại, nhưng kế hoạch đã phải thay đổi.
Cô muốn tránh gặp Rosemond càng nhiều càng tốt, không phải vì sợ hãi mà vì ở gần cô ta sẽ rất bẩn thỉu.
Patrizia không thể tấn công cô ta để trả thù.
Dù thế nào đi nữa, lẽ ra cô không hề biết Rosemond chút nào.
Patrizia vội vã rời khỏi thư viện, giữ khoảng cách giữa cô và người vợ lẽ đó càng xa càng tốt.
Cô đi lang thang quanh khuôn viên với cuốn sách về Thái tử Rogilde trên tay.
Hiện tại, Patrizia hoàn toàn ở một mình, vì cô bị cấm mang theo người hầu của mình làm người hộ tống trong suốt bài kiểm tra.
Patrizia cân nhắc xem nên sử dụng thời gian vào đâu, rồi quyết định chọn khu vườn mà cô yêu thích ở kiếp trước.
Đó là một nơi bí mật mà không nhiều người biết.
Khi cô đến Hoàng cung để gặp chị gái, cô thường dừng lại ở đó để yên tĩnh suy nghĩ.
Như thường lệ, không có ai ở ngoài vườn, và một cảm giác yên tĩnh tràn ngập tâm trí cô.
Cô thích nơi yên tĩnh này hơn nơi ồn ào.
Sau khi đến chiếc ghế gần nhất và ngồi xuống, cô mở cuốn sách ra.
Cô ước tính rằng sẽ hết ba giờ sau khi đọc xong nó.
Hoàng tử Rogilde là thái tử trước đây của Đế chế Mavinous.
Ông là người xuất sắc trong chính trị nhưng trong đời tư, ông lại có tính cách hung ác và sống sa đọa quá mức.
Sau nhiều suy nghĩ và cân nhắc, Hoàng đế, cha của thái tử, đã tước bỏ quyền lực của con trai mình.
Patrizia đọc được nửa cuốn sách thì mí mắt cô bắt đầu cụp xuống.
Tuy nhiên, nếu bây giờ cô ngủ quên, cô có thể sẽ lỡ thời hạn.
Nếu điều đó xảy ra, sẽ có người đi tìm cô và phát hiện cô đang ngáy khò khò với một cuốn sách.
Ý nghĩ đó làm cô xấu hổ.
Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi băng ghế và vỗ nhẹ vào má mình đỏ bừng.
Cách tốt nhất để giữ cho mình tỉnh táo là di chuyển đôi chân của mình.
Cô đi dạo vu vơ quanh khu vườn và bắt gặp một cái ao và những bụi hoa hồng đang nở rộ xung quanh nó.
Patrizia chiêm ngưỡng màu đỏ rực rỡ của những bông hoa, trước khi chợt nhớ lại cuộc gặp gỡ với Rosemond trước đó.
Một người phụ nữ ở kiếp trước là tình địch của Petronilla và có liên quan đến việc tiêu diệt gia tộc Grochester.
Không có bằng chứng chính xác nào cho thấy Rosemond đã làm như vậy, nhưng cô ấy là vợ lẽ của Hoàng đế và là người duy nhất có lý do để làm hại Petronilla vô tội như vậy.
Khi Patrizia lặng lẽ ngắm nhìn những bụi hoa hồng xinh đẹp, tai cô nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
Sự ngạc nhiên siết chặt trong ngực cô.
Có ai đang tìm kiếm cô ở nơi này không?
Cô không làm gì sai cả, nhưng cô lại nấp sau bụi cây.
Bằng cách nào đó, cô có cảm giác mình đang xâm chiếm không gian bí mật của người khác, nỗi sợ hãi đó cũng vô căn cứ.
Chủ nhân của tiếng bước chân lọt vào tầm mắt cô, cô gần như há hốc mồm vì kinh ngạc.
"Đó là Bệ Hạ...!"
Patrizia lùi lại phía sau bụi cây và nhanh chóng vỗ tay lên miệng mình.