Khách mời đông không đếm hết, tất nhiên trong đó có cả Tần Xung, Phùng Tố Trinh, Tiết Khiêm, chị em Ninh Vịnh Sam Ninh và cả Hạ Minh Hạo.
Ninh và Hạ Minh Hạo đã đánh lẻ từ sớm, vì Ninh vẫn đang mang thai, không tiện ở lại khuya.
Ninh Vịnh Sam thì đang chờ xem kịch vui.Ninh Vịnh Sam ngồi bên bể bơi, cô mặc một chiếc váy jean ngắn, đi giày bốt và mặc áo thun in hoạt tiết nổi bật.
Trông Ninh Vịnh Sam như một cô tiểu thư nhà giàu chưa trải sự đời.
Có điều, Diệp Thanh thích dáng vẻ này của cô.“Diệp Thanh anh bắt đầu được rồi đấy!” Ninh Vịnh Sam nhắn cho Diệp Thanh.Diệp Thanh nhếch miệng cười.
Hắn đang đứng đối diện hồ bơi, trong một căn nhà nghỉ cao cấp, từ chỗ này hắn có thể nhìn thấy Ninh Vịnh Sam đang ngồi cùng đám tiểu thư con nhà giàu, bạn của cô và cả cặp đôi Tần Xung, Phùng Tố Trinh đã công khai ở bên nhau.Nhìn thấy Phùng Tố Trinh, Diệp Thanh nhíu mày, cô ả đang mang thai ư? Diệp Thanh không có hứng tìm hiểu về Phùng Tố Trinh, chỉ nhớ mang máng khuôn mặt tầm thường của ả.
Dù sao mắt nhìn của hắn cũng cao như vậy, sao có thể nhìn tới Phùng Tố Trinh?Diệp Thanh cười nhạt, lắc đầu rồi cầm ly rượu vang bước đến chỗ Tần Xung và Phùng Tố Trinh đang đứng.“Tần tổng, nghe danh đã lâu, nay mới dịp gặp mặt.” Diệp Thanh cười đểu, khách sáo một câu.Tần Xung vừa thấy Diệp Thanh thì những âm thanh ái muội và hình ảnh hương diễm nào đó lại gợi ra trong đầu.
Gã vẫn nhớ như in lần trước khi gã gọi cho Ninh Vịnh Sam, gã đã nghe thấy những gì.
Tần Xung vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó.Thân thể xinh đẹp của Ninh Vịnh Sam hẳn đã không ít lần bị gã xã hội đen này vần vò, làm cho sướ.ng điên dại! Thật tức chết!“Diệp tổng quá lời.” Tần Xung liếc Diệp Thanh một cái, xem Diệp Thanh như một kẻ thất học tầm thường.Diệp Thanh mỉm cười, ánh mắt đen đặc chứa đầy nguy hiểm.
Tần Xung luôn ỷ mình là con nhà trâm anh thế phiệt, thư hương thế gia, coi thường người khác.
Thế nhưng chỉ cần nhìn ả đàn bà bên cạnh, người ta liền thấy mắt nhìn của hắn kém đến mức nào.“Tần tổng quả nhiên có mắt nhìn, vị tiểu thư này thật dễ nhìn.”Tần Xung trợn mắt nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh mỉm cười, nói tiếp:“Thật không giống với Ninh tổng.
Cô ấy rất khó chiều.
Đúng là báu vật khó cầu.”Mặt Phùng Tố Trinh và Tần Xung lúc trắng lúc đỏ, trông rất buồn cười.
Diệp Thanh nói như vậy, chẳng khác nào chê Phùng Tố Trinh tầm thường còn Ninh Vịnh Sam cao quý..