“Ninh Vịnh Sam, con đàn bà độc ác!”Tần Xung chạy đến đỡ Phùng Tố Trinh, chỉ tay vào mặt Ninh Vịnh Sam mà mắng.
Xung quanh bọn họ, ai nấy đều kinh ngạc che miệng.Có kẻ dám mắng tam tiểu thư Ninh gia! Ninh Vịnh Sam tuy không phải một tay che trời, nhưng cũng xem là tiểu tổ tông.
Rất nhiều người ở đây, cho dù máu mặt trên thương trường, đôi lúc cũng phải nhìn sắc mặt Ninh Vịnh Sam mà hành sự.
Vậy mà Tần Xung không biết điều, không biết tại sao Tần Thị lại dưỡng ra một kẻ không biết tốt xấu như vậy!Ninh Vịnh Sam đứng từ xa nhìn về phía Tần Xung.
Đôi mắt Tần Xung lúc này bừng bừng lửa giận, căm hận ôm lấy Phùng Tố Trinh, như muốn xé xác cô.
Ninh Vịnh Sam bỗng cảm thấy lòng mình không còn đau đớn chua xót như lúc mới biết hắn phản bội mình.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy ghê tởm và hối hận tột cùng.Ghê tởm những kẻ dối trá, bạc tình.Hối hận vì đã để hắn bước vào đời mình, ám mình đến năm năm.Ninh Vịnh Sam nhếch miệng cười, nhìn Phùng Tố Trinh đang đau đớn quằn quại, luôn miệng nói đền con cho cô ta.“Gọi bác sĩ đi.” Ninh Vịnh Sam lạnh lùng cất lời.“Đồ máu lạnh! Ninh Vịnh Sam, cô hận tôi rời bỏ cô, đến với Tố Trinh, nên cô hại cô ấy, đúng không?” Tần Xung gào lên như kẻ điên.Ninh Vịnh Sam chớp chớp mắt, thản nhiên đáp:“Ồ, tôi gọi bác sĩ cho cô ta, anh không đồng ý sao? Hay anh cho rằng tôi đẩy cô ta?”Một vài người đứng chỉ trỏ, Diệp Thanh bắt đầu cảm thấy tình hình không ổn.
Hắn lập tức tiến lại gần Ninh Vịnh Sam, đứng sát bên cạnh cô.
Ninh Vịnh Sam thoáng chút kinh ngạc, Diệp Thanh muốn làm gì?“Phùng Tố Trinh tự té ngã, Ninh tổng không liên quan gì cả!” Diệp Thanh nghiến răng, trừng mắt nhìn Phùng Tố Trinh và Tần Xung rồi nói.
“Ở đây ai dám đứng ra làm chứng Ninh tổng đẩy Phùng Tố Trinh?”Không một ai lên tiếng.
Mặt Tần Xung lúc trắng lúc đỏ, tức giận nhìn Ninh Vịnh Sam.
Trong mắt cô lúc này, gã như một kẻ dơ bẩn thấp hèn.Thấy Tần Xung và Phùng Tố Trinh trợn mắt nhìn Ninh Vịnh Sam, như muốn đâm thủng khuôn mặt xinh đẹp của cô, Diệp Thanh sốt ruột lên tiếng:“Tôi có video chứng minh hành động của Phùng Tố Trinh!”Tất cả mọi người đều trầm trồ, kinh ngạc.
Phùng Tố Trinh trợn mắt nhìn Diệp Thanh và Ninh Vịnh Sam, ả hoảng sợ đến nỗi không biết phải làm gì khác ngoại trừ giả vờ ngất xỉu.“Tố TRinh!” Tần Xung thét lên.Gã bế thốc Phùng Tố Trinh lên, gọi tài xế riêng đưa cô ả đến bệnh viện.
Trước khi Tần Xung rời đi, Diệp Thanh còn nói với theo:“Tần tổng cẩn thận lời ăn tiếng nói, nếu không muốn bị kiện tội vu khống!”.