Ninh Vịnh Sam tức đến nghẹt thở.
Một Tần Xung nhu nhược, không dứt khoát đã đủ khiến cô mệt mỏi, bây giờ còn thêm một Diệp Thanh vừa hung hãn lại vừa khó chiều.
Ninh Vịnh Sam muốn trả thù riêng, trả thù kẻ bội bạc, có gì là sai?“Cô muốn trả thù mà đâm đầu vào Tiết Thị chẳng rõ trắng đen lời lỗ gì cả, cô có bị ngốc không? Hay cô nghĩ cô đủ giàu rồi, ném tiền qua cửa sổ?”Diệp Thanh đứng thẳng người, trừng mắt nhìn Ninh Vịnh Sam, gằn giọng nói một câu khiến cô bừng tỉnh.Ninh Vịnh Sam muốn trả thù, bởi vì cô còn yêu Tần Xung, vì cô cảm thấy việc Tần Xung bỏ cô khi Phùng Tố Trinh quay về là không thể chấp nhận được.
Cô muốn trả thù bọn họ nên vội vã quyết định.
Tất nhiên, Ninh Vịnh Sam sẽ không để Ninh Vịnh Nghi chịu thiệt, cô đã nghĩ rằng cô đủ sức nâng đỡ công ty con của Ninh Vịnh Nghi nếu như Ninh Vịnh Nghi mua cổ phần Tiết Thị.Có điều, dường như Diệp Thanh còn sốt sắng hơn cô.“Anh sợ tôi làm hại Hạ tổng sao?” Ninh Vịnh Sam nhếch miệng cười, đáp.Diệp Thanh sửng sốt, chớp mắt vài cái.“Ninh tổng, trí tưởng tượng của cô phong phú thật!”Ninh Vịnh Sam quắc mắt trừng Diệp Thanh:“Diệp tổng, tôi mua lại cổ phần của Tiết Thị vì lý do gì, hắn anh cũng đã đoán ra.
Vậy nên tôi cũng không giấu nữa.
Tôi, nhất định phải có cổ phần Tiết Thị!”Diệp Thanh ôm trán, thở hắt ra một hơi:“Cô thật quá cố chấp.
Nhưng tôi sẽ đồng ý với cô.
Chỉ là, có chút điều kiện.”Ninh Vịnh Sam lập tức nhướng mày hỏi lại:“Điều kiện gì?”Diệp Thanh tiến lại gần cô, nhìn cô bằng đôi mắt hau háu, thèm khát:“Cô, làm tình nhân của tôi!”Ninh Vịnh Sam mở to hai mắt nhìn Diệp Thanh.
Cái tên này, hắn không mất trí đấy chứ? Ninh Vịnh Sam nhếch miệng cười, đáp:“Ồ, Diệp tổng, gu mặn đấy!”Diệp Thanh không đáp, chỉ từ từ tiến lại gần Ninh Vịnh Sam, đáp:“Nếu nói là gu mặn, chi bằng nói tôi biết thưởng thức đi.
Tên Tần Xung kia đúng là có mắt như mù.”Diệp Thanh cất lời, không biết là thật tâm hay lẻo mép, Ninh Vịnh Sam vẫn cảm thấy bối rối.
Khoảng cách gần như vậy, khiến Ninh Vịnh Sam bất giác nhớ đến đêm điên cuồng ở quán bar nọ.
Cô ngoảnh mặt đi nơi khác..