Quay trở lại phòng, Lục Tam Phong đặt những tài liệu trước đây lên bàn chỉnh lí lại, chọn ra một số tài liệu phù hợp đặt lên trên giường.
Những tài liệu này so với lần tiết lộ trước sắc bến hơn, trong đó còn đề cập đến một số số liệu chi tiết, bao gồm cả nơi sản xuất năm trước của xí nghiệp Thiên Thông số công nhân, còn cả người thực sự nắm quyền đằng sau công ty ví da.
Lục Tam Phong lật xem tài liệu lần nữa, trong lòng âm thậm nhẩm đi nhẩm lại, những thứ này tung ra ngoài sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào trong lòng anh nằm rõ, sau đó anh mới nằm xuống giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Tam Phong gọi điện cho tòa soạn báo nói rằng bọn họ sẽ đi nhà hàng.
Hôm nay đến sớm còn chưa có mấy người đến, vài đầu bếp đang ngáp ngắn dài ở bên trong, trong đó có người dựa vào tường mắt đưa mày lại với phục vụ viên, nhìn thấy Lục Tam Phong đến lập tức vội vàng đứng thẳng người, mở miệng nói: “Khách hàng tôn kính, chào buổi sáng.
Lục Tam Phong sớm đã thấy phiền với loại phục vụ rườm rà này, không chỉ những người làm công này nói cũng thấy phiền, anh nghe cũng thấy rất mệt, hữu khí vô lực đáp lại một tiếng, nói: “Nấu giúp tôi một bát hoành thánh.
“Vâng, ngài muốn ăn nhân gì?” “Tùy, thế nào cũng được.” Lục Tam Phong xua tay, cầm một chiếc đĩa đi lấy trứng gà và vài món khác, ngồi trên ghế ngáp ngủ, đợi phục vụ viên bưng hoành thánh đến.
Trương Phượng Tiên đi đến, lúc nhìn thấy Lục Tam Phong, cô ta mở miệng chất vấn: “Anh đi ăn sáng sao không gọi tôi?” “Ăn sáng cũng phải có người gọi ư? Cô đói không biết tự mình đi ăn à?” Lục Tam Phong nhìn thấy phục vụ bưng hoành thánh đến, ngồi thẳng lưng dậy chuẩn bị ăn.
“Bát này để cho tôi!” Trương Phượng Tiên giơ tay cản lại, ngồi đối diện với Lục Tam Phong, nói: “Anh nấu một bát khác cho anh ta đi.”
Lục Tam Phong mở tròn mắt nhìn cô ta, đối phương he he cười, giơ tay lấy trứng gà và đồ ăn kèm ở trước mặt Lục Tam Phong kéo về phía mình, cười nói: “Cảm ơn nhé!” “Thứ gì giúp cô có thể mặt dày như vậy thế?” Lục Tam Phong hỏi.
“Tôi là con gái, tôi còn nhỏ hơn anh một tuổi, làm em gái anh cũng không có vấn đề gì đúng không? Cảm ơn nha anh trai.”
Lục Tam Phong không nói một lời đứng dậy đi lấy thêm một phần nữa, ngồi xuống mặt mũi buồn khổ bắt đầu ăn.
“Giận rồi à?” Trương Phượng Tiên cẩn thận nhìn anh.
“Không đến mức, tôi lớn từng này rồi, chỉ là chưa tỉnh ngủ, chút nữa lại chợp mắt một chút.
Lục Tam Phong đút nốt nửa quả trứng còn lại vào trong miệng.
“Gia đình anh là gia đình thương nhân à?” "Không, chỉ là nông dân thôi.” “Thế có phải anh vẫn luôn làm bản quán ăn, sau khi không đi học đã lặn lộn trên xã hội rồi?” “Không nhớ rõ lắm.
“Có phải anh đã trải qua rất nhiều chuyện rồi không, kiểu nhìn thấy rất nhiều chuyện sóng to gió lớn ấy...
Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn cô ta, Trương Phương Hạ vốn luôn kiêu ngạo, mang theo tâm tình trêu chọc thế gian ngây ngẩn bên cạnh mình từ khi nào biến thành đứa trẻ hiếu kỳ rồi thế? “Cô muốn hỏi cái gì, hỏi thẳng đi, đừng có vòng vo nữa.
“Chỉ là cảm thấy con người anh rất có lòng dạ, có nhiều lúc kinh nghiệm trải qua có ích hơn cả học lực “Tôi có lòng dạ? Học ở đâu cái từ này thế, tôi là người cực kỳ đơn thuần luôn ấy, học lực lúc nào cũng có ích hết, kinh nghiệm trải đời ai rồi cũng sẽ có nhưng học thức thì không phải ai cũng có, đừng có tuyền dương đọc sách vô dụng trước mặt tôi.” Lục Tam Phong bê lên bát hoành thánh uống một miếng canh, mở miệng nói: “Không phải cô vẫn luôn coi thường tôi hay sao, làm sao thế?” “Không có gì, tôi sao có thể lại coi thường anh chứ, tôi chỉ là có tính cách trẻ con một tý thôi, không có vấn đề gì, ăn cơm đi, anh liên hệ tòa soạn báo chưa?" “Hẹn gặp lúc mười giờ sáng.
“Trước đây tôi cứ tưởng anh là một con ruồi không có đầu óc cứ đâm loạn xạ khắp nơi, một mình chạy loạn ở bên ngoài, còn đi đấu với bọn đầu vắn, không có trình tự quy tắc gì, bây giờ lại cảm thấy anh có cơ hội thắng rồi.
"Cô gọi điện cho ông nội cô à? Hay là bác của cô?” “Sao cái gì anh cũng biết thế?” “Dựa vào học lực của cô không thể nào đoán ra được chuyện này được.
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Trương Phượng Tiên trợn mắt với anh ta một cái, tiếp tục cúi đầu xuống ăn.
Mười giờ sáng, Lục Tam Phong mặc một bộ quần áo nghiêm túc xuất hiện ở phòng tiếp khách, hôm nay ký giả đến còn nhiều hơn lần trước, thậm chí còn có cả đài truyền hình cấp quốc gia, nhưng đã bị Lục Tam Phong từ chối, anh không muốn lộ diện trước ống kính.
Lần trước sau khi tiết lộ thông tin, có một số trang báo đã tăng lượng tiêu thụ lên rất nhiều, còn ảnh hưởng đến sức ảnh hưởng càng ngày càng lớn, tuy rằng có người đã ép chuyện đi, nhưng tổng thể tình hình vẫn vô cùng tốt, nhất là đối với cánh nhà báo mà nói bọn họ hy vọng đây là một nét bút đậm trong cuộc đời sống với nghề báo của họ.
Trong phòng tiếp khách đầy người, Lục Tam Phong cầm tài liệu đặt lên giá, mở miệng nói: “Tôi có một số số liệu rất quan trọng muốn công khai, hơn nữa còn liên quan đến người khống chế chính thức phía sau của xí ngiệp Thiên Thông và một vài manh mối, rất nhiều cổ phần đều là gián tiếp khống chết, thậm chí cả mô hình người đại lý...
Qua giữa trưa cùng ngày, những phóng viên đều không ăn cơm, mười hai giờ hơn phỏng vấn xong đều vội vội vàng vàng rời đi, Lục Tam Phong ngồi trên ghế trầm mặc rất lâu, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Anh không biết bác của Trương Phượng Tiên là lão đại có vị trí cao như thế nào, nhưng có thể đưa cho những tài liệu như thế này chứng tỏ đối phương cũng có một số việc muốn làm, từ độ hoàn chỉnh của tài liệu có thể thấy không phải chuyện ngày một ngày hai.
Lục Tam Phong chỉ là làm bia đỡ đạn cho người ta mà thôi.
“Sao mình lại cứ luôn phải đỡ đạn cho người khác thế nhỉ?” Lục Tam Phong phản ứng lại tự mình lầm bầm một câu, cảm thấy không vui.
Ngày hôm sau tất cả các tiêu đề của các trang báo đều là tin về chiều thương, trên đó viết câu chuyện tieps theo liên quan đến tiến triển của xí nghiệp Thiên Thông, nội dung đều cay độc vô cùng, một số trang bào vì để thu hút mắt người đọc, đối với một số nội dung còn cố ý xuyên tạc, như vậy đã khắc một đạo sâu vào tâm của những người ngồi trong bóng tối kia.
Các trang báo nhanh chóng truyền khắp nơi, bày ra trước mặt vô số người, một số người xem một vài nội dung trong đó đều bị dọa sợ đến hồn cũng sắp bay mất rồi, dường như chuyện bên trong nói là chuyện của mình vậy, đã đến mức gọi tên ra luôn rồi.
Còn có một số người nhìn thấy bài báo song bắt đầu trầm tư, bắt đầu khởi động, điện thoại không ngừng vang lên, lợi ích của một số người liên tiếp bị Lục Tam Phong làm lay động, những con khỉ bắt đầy ríu rít truyền tín hiệu phát ra âm thanh cảnh báo với nhau.
Tổng giám đốc Thôi dùng thời gian cả ngày chỉ để tiếp điện thoại, bên tai líu ríu nói mãi chưa hết, người này bắt ông ta làm thế này, người kia bắt ông ta làm thế kia, phiền muốn chết, Lưu Đông Ba căn bản không muốn quan tâm, nói với bên ngoài là uống nhiều, chưa tỉnh.
Ba giờ chiều, Lưu Đông Ba ngồi trên ghế sô pha nhìn tờ báo trước mặt, ông ta không biết đã xem bao nhiêu lần rồi, chỉ hận không thể móc từng từ từng chữ ra để nhìn cho kỹ.
Điện thoại trên bàn trà vang lên.
“Alo, tôi là Lưu Đông Ba "Ngài Lưu à, nghe nói chuyện xảy ra chứ?” Đầu bên kia mang theo khẩu âm của Hong Kong.
“Biết rồi, một chiêu phá rối, nhưng tôi cảm thấy hắn chỉ là khiến chắn đạn mà thôi.
“Thế ông cảm thấy có thể làm sao đây, đừng có mãi để mọi chuyện tạo thành thế này, mấy tư liệu kia từ đầu mà có được? Ở người đêm nay mất ngủ rồi, kiếm tiền thì phải vững chắc chứ?" “Ngài yên tâm, người này, tôi sẽ xử lý “Làm cho sạch sẽ vào, đừng để xuất hiện thêm chuyện nữa, biết chưa hả.
"Ngài yên tâm đi.”
Cúp điện thoại xog, Lưu Đông Ba nhìn tổng giám đốc Thôi nói: “Gọi cậu ta đến đi, tìm một nơi giải quyết đi.
“Có xử lý luôn cái người Hác Triều Nhân không?” “Thôi, tên đó nhát gan như chuột, không làm ra được chuyện gì to tát đâu, ông ta còn là giám đốc của đồ gia dụng Thành Công, nếu có chuyện gì chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý.
“Được rồi, tối nay ông cũng đi cùng đi.
Lưu Đông Ba gật đầu đứng dậy lên lầu.
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Thời gian dài cả một ngày, Lục Tam Phong cũng đang đợi, anh biết bên trong trang báo kia anh đã tiết lộ ra một số thứ khiến những người kia rất không thoải mái, thậm chỉ có ý định muốn giết anh cũng là bình thường.
Chặn đường làm ăn của người khác không khác gì thù giết mẹ cha.
Điện thoại vang lên, Lục Tam Phong mở to mắt nhìn, một chút bối rối khẽ xoẹt qua, anh tiếp điện thoại, không nói gì, đầu bên kia vang lên giọng nói của tổng giám đốc Thôi: “Alo, là tổng giám đốc Lục à, tôi là tổng giám đốc Thôi đây, tối nay ra ngoài gặp nhau nói chút chuyện về việc phân tôm hùm đi, alo...alo, có nghe được không đấy?”
Lục Tam Phong buông điện thoại xuống.
Sau đó tiếng chuông lại vang lên, anh vẫn bình tĩnh nghe điện thoại, không nói gì, lặp đi lặp lại ba bốn lần điện thoại như thế, đều là của tổng giám đốc Thôi gọi, ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lục Tam Phong đứng dậy mở cửa, một phục vụ viên đứng ở bên ngoài, mở miệng hỏi: “Ngài có phải là ông chủ của thực phẩm Phong Giai, ngài Lục, phải không a?” “Đúng vậy, có chuyện gì sao?” “Có một bưu kiện, có người nhờ tôi giao cho ngài.” Đối phương nói xong đưa bưu kiện trong tay cho anh, bên trên bưu kiện bọc một tầng giấy bọc giày cộm màu vàng, rất nghiêm mật.
“Ai gửi cho tôi vậy?” “Tôi không biết, có người đưa cho tôi bảo tôi đưa cho ngài, còn dặn tôi hỏi rõ ngài là ai rồi mới đưa
Lục Tam Phong gật đầu, nhìn bưu kiện hoài nghi.
“Không có chuyện gì của tôi nữa tôi đi đây, còn nữa, ngài có thể đừng nói với chủ quản của tôi được không, tôi sợ bị trừ tiền lương” “Được, yên tâm" Lục Tam Phong gật đầu, đóng cửa lại.
Dùng tay nắn, bên trong có một ít giấy, nếu như không đoán nhầm thì có lẽ là một số tư liệu bí mật, tìm một cây kéo mở ra, bên trong có một vài bức ảnh, còn có một túi tài liệu, ghi chép lại một số tài khoản ngân hàng, cổ phần, khách hàng nước ngoài, ảnh chụp có một số là ảnh chụp tụ họp, còn có một số là ảnh giường chiếu “Trời ơi, những bức ảnh này đúng là xấu quá, không biết đã rửa bao nhiêu tấm rồi.” Lục Tam Phong lấy một tấm ảnh ra xem, mỉm cười, đây là những thứ anh đang đợi.
“Lương Công Tài!”
Lật xem một chút anh cất những tư liệu này vào trong túi của mình, cầm điện thoại lên gọi cho tổng giám đốc Thôi.
“Alo, tổng giám đốc Lục à?” “Đúng, là tôi, vừa nãy gọi điện thoại tại sao không nói gì thế?” Lục Tam Phong trách móc nói.
“Tôi có nói mà, cổ họng sắp gào mất tiếng luôn rồi đấy.
“Thế thì chắc điện thoại có vấn đề rồi, có chuyện gì thế?” “Là thế này, chúng tôi thấy sợ rồi, chúng ta cùng bày hết ra để nói, cậu đừng qua lại với đám ký giả kia nữa, thứ cậu muốn chúng tôi sẽ đưa, vì để biểu đạt thành ý, chúng ta gặp nhau có được không?” “Được!” “Chuyện này ấy mà, không thích hợp để quá nhiều người biết, tốt nhất cậu chỉ nên đến một mình thôi, cậu thấy được không?” “Như thế này nhé, tôi chỉ đem theo một người, là phụ nữ, có được không?” “Được được được, hôm trước ở trung tâm hoạt động thuận theo đường lớn đi, lái xe tầm chục phút, có một tòa biệt thự, gọi là khu biệt thự Lâm Viên "Tôi biết rồi, tôi nay gặp, không gặp không về
Cup điện thoại xong, tổng giám đốc Thái cực kỳ vui vẻ vỏ vỏ tay, lần đầu tiên ông ta gặp một người để giải quyết như thể, đúng là quả biết phối hợp
Lục Tam Phong cúp điện thoại cũng đi tầm một cái, nằm giờ chiều gõ cửa phòng của Trương Phương Tiến.
"Gì thế?” Trương Phượng Tiên mở cửa phòng buồn bực nổi.
“Đi ăn, tối nay có việc phải làm, việc mất sức đấy." Lục Tam Phong nháy lông mày với cô ta.
“Anh có bệnh à? Nói mấy lời hạ lưu như thế với tôi, anh có vợ rồi đấy!” Trương Phượng Tiên kêu lên.
.