Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi


“Gia Thành?”

“Trời ạ!” Triệu Binh Hoàn kêu lên, lấy tay gõ đầu: “Tôi đã bỏ lỡ cái gì?

Nói xong xông ra ngoài, nhất định phải đuổi theo dẫn Lục Tam Phong trở về!

Lục Tam Phong gần tới cửa vẫn không thấy Triệu Binh Hoàn đuổi ra ngoài, trong lòng thở dài một hơi, việc nghiên cứu đánh giá mà anh cố gắng thực hiện xem ra cũng vô ích.

Vẫn nên đến một nhà máy thủy tinh khác xem thế nào.

Vừa định xoay người lấy lại tập tài liệu, Lục Tam Phong sửng sốt khi nhìn thấy Triệu Binh Hoàn vội vàng chạy tới, anh nhanh chóng vào lại trạng thái, cất bước trở về.

“Tổng giám đốc Triệu, tôi đang muốn tìm ông đây, cặp tài liệu của tôi để quên ở chỗ ông rồi.” Lục Tam Phong mở miệng nói.

Triệu Binh Hoàn chạy đến phía trước, thở hổn hển nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi mang nó đến đây cho anh đây.
Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện lại!”

“Không còn cần thiết nữa.
Nhà máy của tôi rất nhỏ, giá thầu của ông chênh lệch quá nhiều với giá trong lòng tôi.” Lục Tam Phong suy tư một hồi rồi nói: “Chủ yếu là, tôi không thể làm chủ giá cả của nhà cung cấp, hiểu không?”

“Không sao, giá của cậu là bao nhiêu?” Triệu Binh Hoán vươn tay nắm lấy vai Lục Tam Phong, dường như sợ anh bỏ chạy mất.

“Ba đồng, cho dù ông cho tôi cái giá này cũng không được, phải cuối tháng quyết toán!”

“Không vấn đề gì, cuối tháng quyết toán cũng được, bây giờ ký hợp đồng đi!” Triệu Binh Hoàn sảng khoái nói.

Tảng đá lớn trong lòng Lục Tam Phong cuối cùng cũng rơi xuống, nếu không sẽ phải đến các xưởng sản xuất thủy tinh khác nói dối, anh suy nghĩ một lúc mới nói: “Vậy thì tôi xin cảm ơn tình cảm của tổng giám đốc Triệu, khi nào tôi đến tổng công ty họp, tôi chắc chắn sẽ đề cập đến công ty của ông nhiều hơn.”

“Tổng giám đốc Lục khách sao quá, bây giờ chúng ta liền ký hợp đồng thôi.”

Nửa giờ sau, Đầu To vốn đã có chút sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy Lục Tam Phong rốt cục đi ra ngoài, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Anh Phong, sao giờ anh mới đi ra?”

“Xong rồi.” Lục Tam Phong quay đầu lại liếc nhìn nhà xưởng một cái, vội vàng nói: “Mau đi, đừng để người ta nhìn thấy chúng ta đang cưỡi chiếc xe hai bánh này.”

“Anh Phong, mẹ em bảo nếu anh nghèo thì cũng phải có cốt khí.
Chỉ cần xe hai bánh là của anh, anh cứ ngẩng đầu mà đi…”

“Tôi biết rồi, mẹ cậu nói đúng, đi thôi!” Lục Tam Phong vội vàng ngồi ở trên xà ngang thúc giục.

Mọi thứ đã sẵn sàng, công phu mấy ngày này của Lục Tam Phong không uổng phí, ngày mai là có thể sản xuất, anh biết nhất định phải đầu tư nhanh, kiếm tiền, nếu không một khi âm mưu này bị đâm thủng thì anh thật sự sẽ mất hết.

Mấy ngày nay Lục Tam Phong như múa trên mũi dao, cho dù bây giờ cũng chỉ duy trì sự cân bằng tinh tế, lợi dụng sự thiếu hụt thông tin ở thời đại này.

Nếu có Internet và điện thoại di động, chỉ cần thực hiện một vài cuộc gọi, trò lừa đảo của Lục Tam Phong sẽ bị lật tẩy.

“Anh Phong, chúng ta đi làm gì bây giờ?”

“Đến thị trường nhân tài!”

Mặt trời chiều đã ngả về tây, con xe đạp cà tàng của Đầu To xiêu vẹo đi về phía thị trường nhân tài, trên đường Đầu To nói: “Anh Phong, mấy ngày nữa em không cưỡi xe ra được.”

“Vì sao?”

“Nhà em đi cuốc cỏ lần hai, rất bận rộn.”

Lục Tam Phong không biết vận mệnh của Đầu To sẽ đi đến đâu, nhưng anh cũng có thể đoán được không sai biệt lắm, sau khi tiếp xúc với Đầu To trong khoảng thời gian này thấy anh ta rất đơn giản thành thật, thật ra trong lòng cũng rất rõ ràng hành vi của Lục Tam Phong.

Nhưng Lục Tam Phong yêu cầu anh ta làm gì, anh ta đều làm, kiếp trước Lục Tam Phong kinh doanh nhiều năm, anh đã nhìn thấy quá nhiều người thông minh, nhưng những người thông minh đó lại giờ giờ phút phút luôn nghĩ cách làm thế nào để giật tiền của người khác, dùng bất cứ thủ đoạn gì.

“Đầu To, có thích làm nông không?”

“Em không thích, rất mệt, em muốn làm việc ở thành phố, nhưng ba mẹ em nói rằng em sẽ bị người ta lừa, nên làm nông trong làng là lựa chọn tốt nhất.”

“Cậu có tin vào số mệnh không?” Lục Tam Phong quay đầu nhìn một cái rồi nói: “Người anh em, xưởng đóng hộp của anh sắp sửa hoạt động rồi.
Cậu có thể đến giúp anh được không? Nếu anh kiếm được tiền, anh sẽ cậu mỗi tháng chín nghìn.”

“Cảm ơn anh Phong, em cảm thấy anh Phong không phải người bình thường, sau này nhất định sẽ thành phú ông”

Lục Tam Phong bật cười, anh ta còn biết khen ngợi người khác.

Thị trường nhân tài đông đúc, người ở đây lộn xộn, không có sinh viên đại học, bây giờ sinh viên đại học lại rất khan hiếm, toàn bị các công ty lớn cướp trước khi ra trường.

Đa số người ở đây là những người đi làm thuê ở các thành phố và lao động chân tay!

“Ông chủ, tuyển người không? Chuyển hàng, bốc vác!”

“Ông chủ, cần xây tường thông cống nước không?

“Ông chủ, dọn nhà, bảo mẫu, nấu cơm đều được.”

Có thể là do Lục Tam Phong ăn mặc chỉnh tề, mọi người cứ hỏi mãi, nghe ngóng một chốc, anh cũng nắm được đại khái tình hình thị trường, dây chuyền sản xuất nhân viên, xu thể là một tháng mấy nghìn.

“Xưởng đóng hộp yêu cầu mười người, lương chín nghìn, vài nam, vài nữ, những người tay chân nhanh nhẹn, những người có tuổi thì không muốn!” Lục Tam Phong hét lên vài tiếng về phía xung quanh.

Lương chín nghìn đồng không cao, lao động tay chân có thể kiếm được mười hai nghìn đến mười tám nghìn một tháng, chín nghìn không nuôi nổi gia đình, người nhìn về phía Lục Tam Phong không ít, nhưng người tới thì không nhiều.

“Ông chủ, bao giờ bắt đầu đi làm?” Một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi hỏi.

“Từ ngày mai tính là tiền lương.”

Mọi người bắt đầu hỏi thăm, Lục Tam Phong nhớ kỹ tên, có điều đều là nữ, nấu đồ hộp, chuyển hàng cần đàn ông, vừa hay có mấy chàng trai hỏi, tiền lương cũng đang bàn, các đó không xa bỗng nhiên có người hô: “Xưởng đóng hộp, chuyển hàng, nấu đồ hộp, một tháng tiền lương mười lăm nghìn đây!”

Những người đàn ông nói chuyện với Lục Tam Phong về tiền lương, lập tức quay người rời đi.

“Anh Phong, người ta trả mười lăm nghìn!” Đầu To quay sang nói.

Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông trạc bốn mươi, mặc một bộ âu phục rộng với chiếc máy nhắn tin ngang hông, rất có hào khí.

Có vẻ như nhiều người đã để mắt đến lĩnh vực kinh doanh đồ hộp, chỉ hy vọng thị trường cạnh tranh không quá kích liệt.

“Tôi cũng có thể trả mười lăm nghìn!”

“Được nha, anh Phong, không phải anh nói, ba anh không cho anh tiền sao?”

“Cũng đâu phải trả tiền lương ngay, tháng sau mới trả, đừng nói mười lăm nghìn, bốn mươi lăm nghìn cũng có thể hứa.” Mặt Lục Tam Phong không đổi sắc nói.

Đâu To kịp phản ứng nói: “Anh Phong, đây chẳng phải là lừa gạt người ta sao?

Nếu không trả được sẽ bứt rứt lương tâm lăm.

Lục Tam Phong mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai anh ta nói: “Anh Phong của cậu là thương nhân.
Thương nhân không nói chuyện lương tâm, thương nhân chỉ nói chuyện lợi ích.”

Đâu To gật gật đầu, cũng không nói nhiều, trong nháy mắt đó, anh ta liền chắc chắn anh Phong hiện tại và anh Phong mà anh ta quen biết trước kia hoàn toàn biến thành người khác.

Người đàn ông trung niên ở phía đối diện đã tuyển được hơn chục người, Lục Tam Phong mới bắt đầu tuyển dụng, tuyển được năm nam.

“Người anh em, anh mở xưởng đóng hộp à?” Một người đàn ông ởi tới hỏi.

Lục Tam Phong quay đầu lại liếc, gật đầu nói: “Đúng vậy!”

‘Có ai mua hàng cho anh chưa? Tôi bán đồ hộp.” Người đàn ông giới thiệu: “Tôi là Chu Hào, chủ yếu bán quầy tạp hóa, cung tiêu xã, còn có ở trong thôn nưa.

“Xin chào, xin chào!” Lục Tam Phong còn đang suy nghĩ tìm người bán đồ hộp, không ngờ người ta lại tìm tới cửa, nói: “Còn chưa có ai mua hàng, chỉ có một mình anh sao?”

“Tôi có một đám anh em, giá bán là bao nhiêu?”

“Ngày mai đến chỗ tôi nói chuyện.”

Lục Tam Phong nói cho anh ta biết địa chỉ, thuận tiện để công nhân sáng mai đúng giờ đến báo danh.

Sau khi rời khỏi thị trường nhân tài, Đâu To phải về nhà, Lục Tam Phong bảo anh ta đi ngang qua làng của Tôn Long Bân thì nói với anh ta rằng ngày mai bảo anh ta mang hai xe hoa quả đến.

Trên đường về nhà, Lục Tam Phong có chút xúc động, không có điện thoại di động thật sự rất bất tiện, còn phải nhờ người ta chuyển lời hộ, đi ngang qua chợ rau mua một ít đồ ăn, mua nửa cân thịt lợn rồi đi bộ về nhà.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui