Lục Tam Phong ở cả hai kiếp đều là người đàn ông giàu có.
Anh đã tham gia quá nhiều cuộc tụ họp cao cấp kiểu này và anh cũng biết rằng họ sẽ mời nhiều cô gái xinh đẹp để làm sôi động bầu không khí và thậm chí một vài người trong số họ còn là sao nổi tiếng.
Một đám đàn ông trung niên tụ tập long trọng với nhau và nói với vợ họ rằng họ có một cuộc đàm phán công việc, sẽ mất khoảng vài ngày.
Nhưng điều mà Lục Tam Phong không ngờ tới là Hàn Thiên Nguyệt thật sự đến được đây.
Dựa vào việc cô ta học đại học thì sau khi tốt nghiệp sẽ được phân một công việc tốt.
Nhưng cô ta lại dám đến nơi hỗn loạn như này thì chỉ có một lý do có thể giải thích được đó là người đàn ông bình thường không thể thỏa mãn được cô ta.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, trên mặt lộ rõ vẻ thú vị.
Từ Linh Đan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Tam Phong liền kinh ngạc thốt lên: “Anh không phải là người đó sao, anh chính là đối tượng của Ngọc Anh mà?” “Đúng vậy, là tôi.
Lục Tam Phong nhìn đồ ăn trong đĩa của bọn họ thì cười nói: “Đừng ăn bánh ngọt chứ, thứ đó không đáng tiền.
Muốn no bụng thì phải ăn tôm hùm và những thứ khác kìa.
Vậy mới nhanh hoàn vốn.” “Xem ra anh đã ăn buffet không ít lần rồi nhỉ, sao lại hiểu rõ như vậy chứ?” Hàn Thiên Nguyệt đi tới, nói: “Anh tới đây để kiếm cơm ăn sao?"
Lục Tam Phong nhìn vẻ mặt của cô ta đầy mỉa mai liền khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Đừng nói cho ai biết, tôi đến kiểm chút cơm thôi.
Ở đây nhiều người như vậy, không ai biết đâu.”
Hàn Thiên Nguyệt nghe vậy thì vẻ mặt lập tức trở nên kiêu ngạo, cô ta sửa sang lại bộ váy dạ hội mượn tạm rồi liếc Lục Tam Phong một cái nói: “Anh cũng xứng đến nơi này sao? Không nhìn lại mình xem là loại người nào à?”
Lục Tam Phong cảm thấy cô ta không hề tự tin chút nào.
Ngay từ lần đầu ánh mắt hai người chạm nhau thì cô ta đã có vẻ né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Điều đó chứng tỏ trong lòng cô ta có vẻ chột dạ.
Nhưng bây giờ cô ta lại tỏ vẻ cao ngạo giống như cô ta là chủ ở đây vậy, tìm mọi cách để khiến Lục Tam Phong mất tự tin.
“Cô đừng nói toạc móng heo ra như vậy.
Tôi chỉ đến kiếm ăn chút đỉnh thôi mà.
Bên kia có mấy thằng tây bà đầm đang đứng, họ đang nướng bỏ bít tết phải không?” Lục Tam Phong hỏi Từ Linh Đan.
“Ừ, ừ.” Từ Linh Đan gật đầu liên tục.
“Vậy sao cô không ăn bò bít tết, còn ở đây ăn bánh kem làm gì nữa?” Lục Tam Phong nhìn cô ta mà muốn phát cáu, đứa nhỏ này thật ngốc.
“Tôi...
Tiếng Anh của tôi không tốt lắm.” Từ Linh Đan lúng túng nói.
Lục Tam Phong hoàn toàn không nói nên lời, lấy hai tay che mặt.
“Em nói mấy chuyện này với anh ta làm gì vậy?” Hàn Thiên Nguyệt dùng ánh mắt đầy ngạo nghễ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong rồi nói với một thái độ trịch thượng “Anh chỉ là một tên ăn bám mà thôi.
Nếu anh không muốn bị đánh thì bây giờ hãy cúi đầu xin lỗi tôi rồi quay về nói với con đàn bà đê tiện Kim Ngọc Anh là tránh xa anh Thiên Vũ ra một chút." Lục Tam Phong suýt chút bật cười thành tiếng khi nghe thấy điều này.
Anh không biết là cô ta ngây thơ hay là không biết cách đối nhân xử thế nữa.
Cô ta lợi dụng một chút điều kiện thuận lợi mà đã sử dụng chiêu “sư tử ngoạm” rồi.
Vậy mà lại đưa ra yêu cầu cao gấp nhiều lần so với điều kiện của chính bản thân cô ta.
“Nếu tôi không xin lỗi thì cô có thể đánh chết tôi không?” Lục Tam Phong cười mà như không cười hỏi.
“Tôi không thể đánh anh, nhưng tôi có thể gọi bảo vệ.
Nhà giàu rất dễ kích động, mà hôm nay đều là khách quan trọng.
Những nhân viên bảo vệ phạm phải sai lầm như vậy thì nhất định sẽ bị trừng phạt.
Đương nhiên họ sẽ không để cho anh được thấy dễ chịu đâu.
Hàn Thiên Nguyệt nói như thể cô ta đã nằm rõ mọi thứ trong tay.
Cô cảm thấy hành động lần này của cô ta quả thật cao minh.
Cô ta sẽ làm nhục anh trước, sau đó cho dù Lục Tam Phong xin lỗi thì cô ta vẫn sẽ nói với nhân viên bảo vệ và lúc đó cô ta sẽ làm bẽ mặt anh ở nơi chốn đông người này.
Bằng cách làm nhục anh, cô ta sẽ nâng cao giá trị của bản thân cô ta.
Nói không chừng sẽ có một vài ông chủ để mắt đến cô ta nữa.
Cô ta nghĩ đến đây thì suýt nữa bật cười thành tiếng.
Cô ta thật thông minh, một hòn đá mà giết chết hai con chim.
Cô ta nhìn về phía Lục Tam Phong mà trong lòng đang suy nghĩ về một lát nữa sẽ có một đám ông chủ vây xung quanh cô ta, thậm chí là để lấy lòng cô ta nữa.
“Chị Nguyệt à, tốt nhất là chúng ta đừng gây chuyện nữa.
Bà chị lúc nãy đã dặn dặn lại là không được gây chuyện rồi mà.” Từ Linh Đan hơi lo lắng nói.
Hàn Thiên Nguyệt cau mày, thầm nguyền rủa Từ Linh Đan là đồ rác rưởi.
Nếu không gây chuyện thì làm sao thu hút được sự chú ý của mọi người chứ? Muốn trở nên nổi bật thì phải làm ầm ĩ lên một chút.
“Anh không xin lỗi à? Anh tưởng tôi không dám sao?” Hàn Thiên Nguyệt nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, ảnh mắt của cô ta nhìn càng thêm dữ dằn.
Đương nhiên Lục Tam Phong chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu thủ đoạn của cô ta.
Anh cứ đứng ở nơi đó, hai tay đút túi nhìn cô ta mà không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
'Được, giỏi lắm” Hàn Thiên Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, lui về phía sau mấy bước rồi lớn tiếng quát: “Bảo vệ, bảo vệ đầu rồi.
Ở đây có người trà trộn vào ăn chùa, sao không có ai quản vậy?”
Mặc dù Hàn Thiên Nguyệt đang đứng ở phía bên rìa của đại sảnh nhưng giọng nói của cô ta rất lớn.
Một vài người đứng lẻ tẻ ở suối nước nóng bên trái quay đầu lại, chưa kể đến khu vực tự chọn bên phải.
Những người nước ngoài đang nấu bít tết nhìn chằm chằm qua bên này, dường như đang thì thầm điều gì đó.
“Ôi chao, tình huống gì vậy.
Hú hồn” “Không ngờ đó.
Nhìn bộ dáng như vậy mà lại là người đi ăn chùa sao? Xem ra người phụ nữ đó cũng rất ngang ngược “Các cô gái ở đây trông không giống người tốt.
“Đừng nói tiếng địa phương nữa.
Lát nữa bị mọi người nghe được thì chúng ta sẽ bị mất giá đó.”
Bốn năm nhân viên bảo vệ đi về phía bên này, những người khác cũng lần lượt đi theo.
Tất cả đều muốn xem chuyện gì đang xảy ra.
Từ Linh Đan bị nhiều người như vậy nhìn chăm chăm thì cô ta sợ hãi co rụt vai lại.
Hàn Thiên Nguyệt nhìn thấy sắc mặt của Lục Tam Phong không hề đỏ bừng vì xấu hổ thì cô ta thở hổn hển nói: “Tôi biết da mặt của anh dày, nhưng hôm nay còn hơn cả da dày.
Mấy người bảo vệ này sẽ cho anh đau tới tận xương cốt.” “Có thật không?” “Mọi người, chính là anh ta đã trà trộn vào để ăn đồ ăn miễn phí.
Nói không chừng tay chân còn không sạch sẽ nữa.
Tôi biết người này, anh ta tên là Lục Tam Phong.
Anh ta là bạn trai của một người bạn cùng phòng với tôi.
Anh ta sống bằng nghề ăn bám.
Còn tôi, tôi xin tự giới thiệu.
Tôi tên là Hàn Thiên Nguyệt.
Tôi hiện là sinh viên khoa quản lý của trường Đại học thanh phố.
Tôi rất ngưỡng mộ tất cả các ông chủ..."
Phải nói rằng màn tự giới thiệu bản thân và lối diễn xuất tự nhiên của Hàn Thiên Nguyệt thực sự đã thu hút sự chú ý của rất nhiều ông chủ.
Một số người trong số họ đã nhìn cô ta với ánh mắt sáng ngời.
Trong số các sinh viên, cô ta quả thực là người có thủ đoạn hơn hẳn.
Xung quanh đã có khoảng bốn mươi năm mươi người đàn ông và phụ nữ vây quanh và thậm chí còn có những người đang mỉm cười với cô ta.
Biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta là không thể diễn tả được.
Mong muốn, tầm thường, quan tâm, đánh giá cao, vân vân.
Tất cả đều hội tụ trên nét mặt, dùng một từ để mô tả nó như một phôi thai kiểu cũ.
Nhân viên bảo vệ đi tới, hỏi Lục Tam Phong: “Xin cho tôi xem thiệp mời.” “Không có.” Lục Tam Phong lắc đầu.
“Xin lỗi anh, ở đây không có thiệp mời sẽ không được vào.
Mời anh đi theo chúng tôi ra cửa để phối hợp kiểm tra."
Nhân viên bảo vệ vừa nói thì đã có hai người đi tới phía sau Lục Tam Phong, chỉ cần Lục Tam Phong có biểu hiện không phối hợp thì bọn họ sẽ ấn anh ngã xuống đất.
“Anh không có thiệp mời mà còn tỏ vẻ kiêu ngạo như vậy à? Lần sau đến chỗ này thì ít nhất cũng phải làm một cái thiệp giả chứ.” Hàn Thiên Nguyệt nhìn Lục Tam Phong mỉm cười đầy vẻ đắc thắng.
Rồi cô ta khẽ nói nói: “Cút đi, đồ chết giẫm này
Lục Tam Phong cũng không tỏ vẻ tức giận mà nhìn nhân viên bảo vệ nói: “Anh có chắc chắn là muốn đuổi tôi ra ngoài không? Tôi đề nghị anh cầm bộ đàm hỏi họ làm sao tôi vào được đây đi.” “Nhưng cô gái này nói anh không có tư cách để vào chỗ này” “Cô ta là cái thá gì chứ?” Lục Tam Phong nói.
“Anh dám mắng tôi sao?” Lập tức hai mắt Hàn Thiên Nguyệt đỏ bừng.
Cô ta quay đầu lại, dả bộ làm ra vẻ là một cô gái bé nhỏ bị ức hiếp mà nức nở nói: “Các ông chủ hãy nhìn xem, người này lại mắng một sinh viên như tôi.
Thật là quá tức giận mà Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Những ông chủ này thường xuyên tiếp xúc với mấy người phụ nữ phong trần, làm sao có thể chịu đựng được đề nghị của một người đẹp sinh viên hiếm lạ như cô ta được chứ.
Trong chớp mắt đã có người không thể chịu nổi rồi.
“Anh thử măng thêm một câu nữa xem.
Đây là nơi mà anh nên đến sao?” “Tôi nói cho anh biết, anh mau xin lỗi cô gái này đi.
Nếu không tôi sẽ đánh gãy chân anh, biết không?” “Một nữ sinh đại học thuần khiết như đóa hoa trong nhà kính, chỉ vì vạch trần bộ mặt xấu xa của anh mà anh liền mắng người ta.
Anh là loại người gì chứ?” “Chậc chậc chậc” Lục Tam Phong nhìn mấy ông chủ vừa nhảy ra nói giúp cô ta, một người là ở Địa Trung Hải, một người đầu tóc bạc trắng, một người xấu xí vô cùng.
Anh nhìn Hàn Thiên Nguyệt tán thưởng cô ta.
“Cô là một nhân tài.” Lục Tam Phong nói: “Thật ra, tôi là nhân vật chính của bữa tiệc trà hôm nay.
Tôi còn có những chuyện khác cần bàn, cho nên tôi sẽ không ở đây dư hơi phí lời với cô.
“Ha ha ha, anh thật buồn cười.
Anh lại đang giả vờ nữa đúng không? Định thể hiện thân phận tỷ phú của anh sao?” Hàn Thiên Nguyệt cười chế nhạo.
“Tổng giám đốc Lục, anh đến từ khi nào vậy?” Giọng Tô Ái Linh vang lên từ phía sau đám đông.
Tổng giám đốc Lục? “Tôi không ngờ anh còn có diễn viên phụ hỗ trợ diễn xuất nữa nha.” Hàn Thiên Nguyệt nói: “Để tôi xem, có phải là Kim Ngọc Anh không?”
Đám đông tránh sang một bên và chiếc váy dạ hội xẻ thấp tinh tế của Tô Ái Linh hiện ra, tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô ta.
“Chào tổng giám đốc Tô “Đêm nay tổng giám đốc Tô thật là đẹp." “Xin chào tổng giám đốc Tô, cô có còn nhớ tôi không?”
Những tiếng chào hỏi lần lượt vang lên, Hàn Thiên Nguyệt nhận ra có điều gì đó không ổn nên sắc mặt cô ta dần tái đi.
Trong lòng cô ta đầy vẻ bất an, hết nhìn Lục Tam Phong rồi lại nhìn Tô Ái Linh.
Cô ta trở nên bối rối và hơi thở của cô ta bắt đầu không ổn định.
Hai tay cô ta nắm chặt lại trong vô thức.
“Anh đến từ lúc nào vậy?” Tô Ái Linh bước tới và hỏi.
Lục Tam Phong chỉ thấy hai cụm hoa trắng trước mắt đang run run đi về phía anh.
Lục Tam Phong hít sâu một hơi nói: “Tôi đến đây cũng được vài phút rồi.”
Tô Ái Linh quay đầu lại, nhìn Hàn Thiên Nguyệt bằng ánh mắt tràn đầy khí thế.
Ánh mắt của cô ta như hai con dao chém xuống thân thể của Hàn Thiên Nguyệt.
Tô Ái Linh không nói một lời mà bước tới, giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta.
Hàn Thiên Nguyệt bị đánh cho lảo đảo, cảm thấy trên má sưng tấy và đau đớn.
Cô ta đưa tay che mặt.
Tô Ái Linh vừa nhấc chân đã dùng giày cao gót đá lên, đầy sát khí.
Hàn Thiên Nguyệt nằm trên mặt đất, hai tay che bụng và nước mắt tuôn rơi vì đau đớn.
“Nếu như cô chọc giận Lục Tam Phong, tôi sẽ thủ tiêu cô.
Cô là cái thá gì chứ.
Còn dám đuổi vị khách quý của tôi đi sao?” Tô Ái Linh lên tiếng, yên lặng nhìn Lục Tam Phong, chú ý tới sắc mặt của anh đang thay đổi.
Thực ra, cô ta đã thấy Lục Tam Phong mâu thuẫn với Hàn Thiên Nguyệt từ lâu.
Chỉ là cô ta chỉ muốn nhân cơ hội này tạo ấn tượng tốt với Lục Tam Phong và cố gắng thân thiết với anh hơn mà thôi.
“Hãy kéo cô ta ra ngoài và đánh cho đến khi tổng giám đốc Lục nở một nụ cười mới thôi.
Nếu tổng giám đốc Lục không vui, thì cứ đánh chết cô ta.
Tôi sẽ chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm.” Tô Ái Linh hét vào mặt nhân viên bảo vệ.
Từ Linh Đan có nằm mơ cũng không thấy tính mạng của cô ta lại mong mạnh đến như vậy.
Cô ta sợ đến mức hai chân run lập cập, nước mắt chảy giàn giụa.
Sắc mặt của Hàn Thiên Nguyệt tái nhợt, toàn thân đều lộ vẻ hoảng SỢ.
“Được rồi.” Lục Tam Phong tiến lên, nhìn chăm chăm Hàn Thiên Nguyệt nói: “Cô ta và tôi có quen biết với nhau, chỉ là bạn bè làm ầm ĩ một chút thôi.
Thật ra cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục, tôi đã không còn tức giận nữa rồi.”
Lục Tam Phong sẽ không để cho Hàn Thiên Nguyệt đi, vở kịch hay vừa mới bắt đầu thôi mà.
Hàn Thiên Nguyệt đã bị dọa đến ngu người rồi, đầu óc cô ta hoàn toàn rối rắm.
Chắc chắn ở ký túc xá nữ thì cô ta là cao thủ giở trò, nhưng ở trước mặt Tô Ái Linh và Lục Tam Phong thì dường như cô ta còn quá non nớt và nông cạn lắm.
.