Lục Tam Phong gật gật đầu đồng ý với cách nói của Đỗ Lam Minh, hiện tại mọi chuyện đã được rõ ràng, còn lại chính là vấn đề thể diện, anh nghĩ rằng giờ phút này người bên Wahaha cũng đã biết rồi, cuộc hòa giải ngày mai, chẳng qua chỉ làm cho có mà thôi.
Sáng hôm sau, một dãy Audis đã đậu ở tầng dưới, tổng cộng có mười hai chiếc.
Mỗi chiếc xe đều có một người đàn ông mặc vest xám, đeo găng tay trắng và đeo kính râm đứng bên cạnh, khí chất vô cùng hùng hổ.
Lục Tam Phong đứng ở trên lầu nhìn xuống thấy tình cảnh này, nhếch mép cười, cái này cũng quá phô trương rồi đó, nhưng mà hiện tại như vậy, tỏ ra vẻ cái đã, cho dù là doanh nghiệp hay như kẻ giả mạo thì cũng dựa vào chiêu này để đánh bật thanh danh.
Hơn mười giờ sáng, không ít ký giả đã đứng trước cổng pháp viện tự tìm vị trí cho riêng mình chuẩn bị chụp ảnh, thậm chí có người còn đến xem náo nhiệt, pháp viện không còn cách nào khác đành bố trí bảo an giữ gìn trật tự.
Chín giờ sáng, Lục Tam Phong đi một mình xuống lầu, cả người là bộ vest màu đen, vẻ ngoài vô cùng có khí chất, đến cả Trương Phượng Tiên hôm nay cũng thay một bộ đồ chuyên nghiệp OL màu xám, buộc tóc lên, nhìn như một cô thư ký.
“Xuất phát!”
Đoàn xe chầm chậm hướng ra đường lớn.
Vào cùng lúc này, cách đó không xa có một chiếc xe thể thao trong khuôn viên trường cách đó không xa lao ra khỏi cổng trường kèm theo tiếng động cơ gầm rú, phóng đi dưới sự chú ý của mọi người, hôm nay nhất định là ngày mà Miêu Thiên Vũ đảm nhị đại lộ diện, đã lâu không có động tĩnh gì, hôm nay sao lại ồn ào như vậy?
Miêu thiên Vũ phóng về phía pháp viện, anh ta muốn Lục Tam Phong nhìn thấy, dám so tiền với anh ta chính là tự rước lấy nhục.
Mười mấy phút sau, một dàn xe đã dần dần đậu vào bãi dừng xe, người ở đó đều trở nên kích động.
“Ai đến đây vậy?”
“Đây là xe của ai đó?”
“Phong Giai hay là Wahaha?"
Một số ký giả đã ló đầu nhìn về bên kia, cầm micro đứng trước máy quay nói: "Các vị khán giả thân yêu, chào mọi người, bây giờ chúng ta nhìn thấy đã có một bên đã đến, tiếp tục cuộc thi đấu đồ uống bị trì hoãn suốt nửa năm nay, hôm nay kết thúc màn đấu này, những đội xe đó của chúng ta không biết là của Phong Giai hay là của Wahaha.”
Thợ chụp ảnh vội vàng viết một bài cho đoàn xe, xe dần dần chạy chậm, cuối cùng dừng lại trước cửa, tất các tài xế đều đi xuống xe, mở cửa xe, giám đốc điều hành của Wahaha từ trên xe bước xuống, trong chốc lát bị vây ở chính giữa, bên ngoài có người mở đường.
“Cho hỏi một chút, hòa giải có phải đại biểu cho việc Phong Giai thực phẩm không cần tiền bồi thường không?
Bên ngoài đang đồn rằng thực phẩm Phong Giai không có sao chép, chuẩn bị phản cáo, vì vậy các anh đến hòa giải, có thể trả lời tôi được không?”
“Có phải anh muốn nói với mọi người, hai bên đều là sao chép lẫn nhau, những năm nay hai nhà các anh phát triển vô cùng nhanh, nói một câu đi.”
“Có thể nói một chút về cảm nghĩ bây giờ?”
Một nhóm người đông đúc chen chúc nhau ở ngoài lầu ba, các loại micro cứ dồn dập đẩy về phía trong hét lên, bảo an bên ngoài đẩy tới đẩy lui, hiện trường vô cùng hỗn loạn, cuối cùng không nói một câu nào, đi vào pháp viện.
“Được rồi, các vị khán giả, mọi người có thể nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn, Wahaha là người đảm nhiệm quan trọng nhất không nói lời nào, đã tiến vào pháp viện phía sau tôi, tôi tin rằng sau khi đi ra, sẽ cho chuyện này một câu trả lời.
Mọi người háo hức mong chờ người đại diện cho thực phẩm Phong Giai, người vừa nãy không cản được người của Wahaha, là do chiến lược của anh ta có vấn đề, đã có mười mấy nam ký giả cơ thể cường tráng cản được vị trí ở giữa, xếp thành một đoàn người ngăn cản.
Sau đó mọi người không đợi được đội xe của thực phẩm Phong Giai, thay vào đó là một chiếc xe thể thao của Porsche đã lao tới, kèm theo âm thanh gầm rú, phía sâu là mười mấy chiếc xe khác nhau.
“Đây là người của thực phẩm Phong Giai sao?”
"Không phải đâu, cứ chụp đi, biết đâu là thật sao.”
Gương mặt của tất cả mọi người có chút nghi ngờ, nếu như đây là cách thực phẩm Phong Giai xuất hiện, thì đây chắc sẽ là tiêu đề trang nhất rồi, phong cách khoa trương như vậy thực sự là làm trò cười cho người khác mà.
Hình tượng trẻ con và hung hãn như vậy, sợ là không ai dám uống thực phẩm mà họ sản xuất.
Sau khi Porsche dừng lại, Miêu Thiên Vũ xuống xe nhìn thấy đội hình này cũng bị dọa cho hết hồn, tất cả ống kính đều chĩa về phía mình, tuy rằng ở khoảng cách xa, nhưng vẫn khiến anh ta cũng có chút ngây ngốc.
“Trời ơi, chuyện gì đây?”
“Làm sao toàn là ký giả? Đây là pháp viện chứ đâu phải tòa báo.
“Anh Thiên Vũ, đây đều là anh mời đến hả?”
“Thiên Vũ nhất định chụp được bộ dạng Lục Tam Phong bị làm nhục, sau đó phát lên tất cả bài báo.”
Mấy người cứ ríu ra ríu rít biện giải cho Miêu Thiên Vũ, mà Miêu Thiên Vũ không biết rằng, những người này không liên quan gì đến anh ta cả, mọi chuyện hình như có chút không nằm trong sự khống chế của anh ta.
“Cho hỏi anh người phụ trách và cổ đông của thực phẩm Phong Giai sao?” Có người hét lên hỏi.
“Thực phẩm Phong Giai?” Miêu Thiên Vũ lắc tay biểu thị sự không đồng tình.
Mọi người đang thất vọng phát hiện có một chiếc Audi quẹo đến, có người sửng sốt nói: “Chắc là xe đó!”
Quả nhiên, dưới hàng vạn con mắt, hai mươi chiếc Audi chạy đến, xe dần dần chạy chậm lại, dừng ở trước cửa pháp viện, trong khoảnh khắc tiếng cửa chớp không ngừng vang lên, hiện trường như nổ tung, ai không biết còn nghĩ đó là một dàn castwalk.
Miêu Thiên Vũ cũng nhìn đến ngây ngốc, hỏi: “Anh chắc chắn đây là cửa của pháp viện? Chắc chắn Lục Tam Phong sẽ đến?”
“Chắc là sẽ đến, tin tức chắc là đáng tin đó.
“Con mẹ nó cái gì chắc là?” “Chúng ta đợi thêm chút nữa, xem xem những người này làm gì?”
Trên xe bước xuống vài người bảo an, kêu các ký giả đều đứng về sau, sau đó mới mở cửa xe, Lục Tam Phong bước xuống xe, chỉnh lý lại tây trang, tất cả ống kính đều đang chụp Cao Chí Dũng, Đỗ Lam Minh, hai người họ lộ mặt nhiều nhất.
Lục Tam Phong xuống xe nhìn ngó xung quanh, vừa nãy anh ở trên xe nhìn thấy một chiếc Porsche phóng như điên, ánh mắt dừng lại trên người Miêu Thiên Vũ, bốn mắt chạm nhau, hai bên đều ngẩn người.
“Lục Tam Phong, chính là tên nhóc đó, xử lý anh ta!”
“Con mẹ nó, quả nhiên anh ta ở đây, đi!”
Cả đám người miệng không ngừng mắng, nhưng không có ai tiến về phía trước, lúc này đến cả Miêu Thiên Vũ cũng do dự không tiến lên, ai cũng nhìn ra được, đây là nhân vật không đơn giản.
Còn có nhiều anh em đang nhìn nữa, anh ta tuyệt đối không thể nhát gan, hít sâu một ngụm khí rồi bước qua.
“Lục Tam Phong, hôm nay tôi đến tìm anh tính sổ!” Miêu Thiên Vũ không đủ can đảm hét lên.
Tất cả ký giả ở hiện trường đều bắt ngay tin hot này, không ngừng hỏi về phía Miêu Thiên Vũ, anh ta cùng với người này có mâu thuẫn gì, hỏi Cao Chí Dũng vị trẻ tuổi này đóng vai trò gì ở thực phẩm Phong Giai.
Lục Tam Phong đi hai bước về phía trước, trong túi móc ra điều thuốc và châm thuốc, vươn tay đặt lên vai Miêu Thiên Vũ, ánh mắt nhìn về phía anh ta nhả ra một ngụm khói.
Lục Tam Phong của hiện tại, đầu tóc không rối, giày da, tây trang, điểm quan trọng là khí thế âm trầm trên người anh khiến mọi người cảm thấy nghẹt thở, khí chất này khiến cho những học sinh chưa từng trải đời không dám mở miệng.
“Tôi không muốn tính toán với cậu, có những chuyện đã qua thì cho qua đi, tôi cũng không muốn tính toán với một tên nhóc, đương nhiên, nếu như cậu muốn nghiêm túc chơi với tôi, tôi cũng sẽ làm theo” Tay Lục Tam Phong kẹp thuốc, chỉ về phía pháp viện sau lưng: “Tôi xử lý Wahaha trước, rồi đến xử lý cậu!”
“Anh là lão tổng của thực phẩm Phong Giai?” Có người không tin kêu lên.
“Anh ngốc hả? Ai không biết lão tổng của thực phẩm Phong Giai là Cao Chí Dũng.”
“Cao Chí Dũng là giám đốc!”
Miêu thiên Vũ cảm nhận được bàn tay đặt trên vai, nhịp tim càng nhanh hơn, lúc này anh mới hiểu rõ, bản thân đứng trước Lục Tam Phong có bao nhiêu yếu ớt, anh ta dựa vào nhà mình giàu, ở trước mặt người ta chẳng khác nào trò đùa.
Khi nhớ lại những lời của Nghiêm Quốc Kiên, anh mới hiểu được, ở trong mắt những người bình thường bản thân là người giàu, nhưng ở trong mắt vài người khác, bản thân chính là một kẻ ăn xin.
“Đều là học sinh đại học, đợi tôi giải quyết xong chuyện này, trắng đen cậu tự chọn đi, cậu muốn như nào tôi cũng chiều, còn về người tốt ở đây tôi cũng quen được nhiều người, ở thành phố, ở tỉnh.” Lục Tam Phong nhìn về phía mọi người nói.
Những người ở đó giống như đứa trẻ đang được dạy dỗ, cúi đầu không dám nói chuyện, lặng lẽ nhìn đối phương.
“Nói chuyện đi chứ.”
Miêu Thiên Vũ cúi đầu nói: “Xin...
Xin lỗi! Chúng tôi biết sai rồi, sau này không dám nữa.”
“Con mẹ nó không lo học hành, lái một cái xe rách đi ra đường.” Lục Tam Phong giơ chân đá văng, chửi rủa: “Hôm nay không có tiết à? Mau về đi học, không kiếm chuyện với mấy cậu mấy cậu còn kiếm tôi?”
Miêu Thiên Vũ cúi đầu đi, những người khác liền vội vàng đi theo, một tên nhóc quay đầu lại
.