Tô Ái Linh không có văn hóa, lại xuất thân chân lấm tay bùn, nhưng cô ta đối với việc nắm bắt một số người thì lại rất chính xác, mà nói như cô ta thì chính là: Cho người khác thứ họ cần, nhưng không phải là thứ mình có.
Cô ta luôn có thể đánh một cách chuẩn xác vào điểm yếu của người khác.
Trước khi gặp Lục Tam Phong, một chiêu này giúp cho mọi việc của cô ta đều thuận lợi.
Nhưng sau khi gặp Lục Tam Phong rồi, Tô Ái Linh mới phát hiện, bản thân và Lục Tam Phong là cùng một loại người.
Xiên nướng được đặt trên mấy cái khay rất đẹp bưng lên, phía trên còn đậy lồng bàn, cực kì tinh xảo.
Nhưng Lục Tam Phong nhìn thoáng qua lại trực tiếp nhíu mày, anh nói: “Chuẩn bị kiểu này giống như một bữa ăn của Tây vậy, không có ý nghĩa gì.
Giờ cô kêu nhà bếp lấy lò nướng ra đây, xiên thành xiên để tôi tự mình nướng.
Rồi chuẩn bị thêm hai con cá nướng, còn có nấm kim châm, cà, giấy bạc, thêm ít sò biển nữa...
Hiện trường liền náo nhiệt hẳn lên.
Lục Tam Phong chỉ huy toàn bộ quá trình, còn Tô Ái Linh thì ngồi đó uống trà, cũng không biết trong lòng cô ta đang suy nghĩ chuyện gì nữa.
Hiện trường khói bay mù mịt, Lục Tam Phong thì tràn đầy hào hứng nướng xiên.
Ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Ái Linh, mà trong lòng thì hiểu rõ, nếu bản thân mình không nhường bước, đối phương sẽ không thể nào buông lỏng được.
Mùi thịt được ướp thêm “thì là” thơm đến khiến cho người ta chảy nước miếng.
Lục Tam Phong cầm hai xiên thịt đưa tới, nói: “Thử tay nghề của tôi chút xem!”
“Không ăn! Anh cũng không có yêu tôi rồi!” Tô Ái Linh có hơi tức giận.
Cô ta tức giận là vì một con cáo già như mình vậy mà lại trêu không được một tên nhóc miệng còn hội sữa như Lục Tam Phong.
“Thử chút đi!” Lục Tam Phong đi qua, dùng miệng cắn hai miếng thịt rồi chìa tới trước mặt cô ta.
"Hừ, anh thấy gớm quá!” Tô Ái Linh cau mày, nói.
“Ăn đi ăn đi!”
Tô Ái Linh bèn ăn một miếng.
Cô ta cẩn thận thưởng thức một chút, mới gật gật đầu, nói: “Nướng cũng không tệ!”
“Này coi như là tôi nhận lỗi với cô.
Thật ra tôi biết cô nghĩ gì.
Luôn cần có người nhường bước, vậy để đàn ông như tôi nhường bước trước.
Nhưng cô muốn để hàng hóa vào nhà máy trước thì năm nay nhất định là không được rồi!” Lục Tam Phong nói nghiêm túc.
“Vậy anh chính là không yêu tôi!”
“Cô ngoan chút đi! Tôi có thể ký hợp đồng năm sau với cô, cho cô một viên thuốc an thần.” Lục Tam Phong nắm lấy tay cô ta, cười nói tiếp: “Bây giờ không giận nữa nha! Dây chuyền TV qua năm sau cũng có, các người vừa vào thì chính là máy in tiền.”
“Thật không? Vậy thì lần nữa định ra hợp đồng, bây giờ ký liền!” Tô Ái Linh có hơi không tin tưởng cho lắm.
Cô ta cảm thấy tính cảnh giác của Lục Tam Phong rất mạnh.
Lục Tam Phong thì dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô ta, gật đầu, nói: “Tôi đồng ý dỡ xuống tất cả sự đề phòng vì cô.
Cho dù có thể sẽ bị cô đâm đến thương tích đầy mình thì tôi cũng đồng ý đánh cược một lần.
Cô không để tôi thua, tôi liền để cô thắng!”
Lục Tam Phong nói rồi cầm hợp đồng đưa qua, anh cũng không thèm nhìn mà trực tiếp viết vào chỗ ký tên: Lục Tam Phong đại diện công ty Trách nhiệm hữu hạn Thực phẩm Phong Giai ký, chỗ ngày tháng phía dưới thì điền vào ngày một tháng tư năm 1991.
“Ngày một tháng tư năm sau, xuân về hoa nở thì hợp đồng sẽ có hiệu lực.
Tôi hy vọng đến lúc đó cô sẽ đứng giữa muôn hoa mà nói rằng, tôi đồng ý!"
Vành mắt Tô Ái Linh đỏ cả lên.
Từ lúc đặt chân vào lòng thành phố lớn tới bây giờ, cô ta đã trải qua quá nhiều lần bị ức hiếp.
Chìm chìm nổi nổi ở trong thành phố này, không có ai biết một cô gái nhỏ như cô ta đã trải qua những gì.
Nên nếu nói cái gì là quan trọng nhất với cô ta thì dĩ nhiên là tin tưởng, tin tưởng tuyệt đối.
Một giọt nước mắt rơi xuống áo.
Tô Ái Linh nhào vào trong lòng Lục Tam Phong, òa lên nức nở.
Lục Tam Phong nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô ta.
Đối với kiểu phụ nữ phấn đấu như Tô Ái Linh mà nói, thoạt nhìn vẻ bề ngoài thì rất khó đột phá, kỳ thực trong lòng lại cực kì trống rỗng.
Cô ta sợ bị tổn thương, sợ bị cướp mất tất cả những gì mình có trong hiện tại.
Cô ta giữ một khoảng cách với tất cả mọi người, trong lòng toàn là mưu kế, nhưng lại khao khát có một bờ vai để dựa vào.
Tô Ái Linh bấy giờ đang xúc động, nên không có mảy may phát hiện, một tháng bốn là ngày Cá tháng tư.
Mối quan hệ vốn dĩ gượng gạo thoáng chốc đã mềm mỏng đi.
Ăn xiên nướng, uống bia, bầu không khí cực kì vui vẻ.
Tô Ái Linh cũng trở nên dễ nói chuyện hơn, cả người cô ta đều thùy mị đi rất nhiều.
“Nói thật lòng, tôi để ý cái đoàn thể nghiên cứu này như vậy là vì tốt cho chúng ta, để nhanh chút mua lại trang thiết bị TV.
Được vậy thì tương lai chỉ đợi phát tài.
Cô không biết giờ TV màu “ngon” cỡ nào đâu! TV trắng đen thì không được.
“Bọn họ mua TV không phải tại vì chất lượng nước ngoài tốt sao? Nhưng sản phẩm trong nước hình như cũng như vậy?”
“Thấy cô nhìn mà không hiểu rồi! Bây giờ người ta kết hôn thì TV màu là chi tiêu cố định.
Cha mẹ vợ muốn cái gì, đồ đạc gì là phát tài? Một ngày nao đó nhỡ cha mẹ vợ muốn nhà muốn xe, thì đến chừng đó nhà với xe liền bán vèo vèo!” Lục Tam Phong nói một cách cực kì nghiêm túc.
“Nhà lầu xe hơi á hả?” Tô Ái Linh không nén nổi buồn cười, lại nói: “Cả nước không được mấy người kết hôn.
Biết là anh gấp, nhưng cái đoàn thể đấy trước đây còn hướng dẫn kĩ thuật cho Panasonic, Sanyo, Sharp, mà giờ tại vì đầu tư thua lỗ nên tôi nghe nói đã qua Nhật Bản đầu tư bất động sản rồi!”
Lục Tam Phong nghe rồi liền lấy tay bụm miệng, lại nhịn không được bật cười.
Đầu tư hỏng chỗ nào thì chạy chỗ đó, mà bắt đầu từ năm nay, đất nước này đã là một đất nước bị xâu xé về phương diện kinh tế rồi, bắt đầu hội nhập đã đánh mất mấy cái mười năm, nền kinh tế bọt biển triệt để sụp đổ, lại còn bị bóc lột.
Cái đoàn thể này xem ra là cung cấp một ít trang thiết bị cho mấy nhà máy và cửa hàng tư nhân, cũng tương đối xem trọng nền kinh tế của bọn họ.
Ấy vậy mà giờ dấn thân vào bất động sản lại có thể không "ngã ngựa” thì quả cũng là một kỳ tích.
“Trang bị kĩ thuật trong tay đám người này bây giờ trị giá bao nhiêu tiền? Bọn họ lại còn thiếu bao nhiêu nữa?”
“Tôi cũng nghe người khác nói lại mới biết.
Bên kia xuất khẩu bị thiệt hại nghiêm trọng, tỉ suất hối đoái dao động khá lớn, nữa là còn tăng thuế.
Cơ sở xí nghiệp vì mạng sống nên mới liều mạng đi buôn lậu.
Việc chỉ dùng hàng hóa năm nay của tôi sở dĩ nhanh như vậy là tại vì toàn bộ số hàng này đều đến từ chỗ đó.”
Lục Tam Phong gật đầu, lại nói: “Giờ đám người này ngoại trừ bản quyền sáng chế và trang thiết bị ra thì đã mạt tới một cái quần cộc cũng còn không có!”
“Có thể hiểu như vậy.
Bọn họ đã không đào đâu ra tiền lương mà phát nữa rồi, công nhân viên bình thường sớm đã cắt giảm sạch sẽ.
Bây giờ có gần hai trăm trang thiết bị nòng cốt đều đã nằm giữ cổ phần, muốn đoàn thể tiếp tục dựa vào chi phí bản quyền sáng chế mà tiếp tục nằm kiếm tiền.”
“Cô cảm thấy bọn họ sẽ bán đấu giá bao nhiêu tiền?”
“Tôi cảm thấy sẽ không bán đâu.
Bọn họ không phát lương cũng nửa năm rồi, ở lại đều là cổ đông.
Mấy năm trước chia ra không ít tiền, nên trong vòng hai năm không kiếm tiền cũng có thể sống tiếp!”
Lần này Tô Ái Linh phân tích quả thật rất nhiều.
Mấy người này có trang thiết bị, nếu như muốn làm việc thì bên ngoài còn cả đống hiệu buôn nhà máy sản phẩm trong nước chờ tiếp nhận.
Đám người này nằm kiếm tiền quen thói rồi, phí chuyển nhượng bản quyền sáng chế thì kỷ cái là xong.
“Tôi cảm thấy chúng ta không cần làm những thứ này, cứ tùy tiện tìm mấy nhà máy sắp phá sản, làm một lễ hợp tác để che giấu chút là được rồi!” Tô Ái Linh đề nghị.
Lục Tam Phong nghe rồi thì lắc đầu liên tục, đáp: “Nếu làm thì làm cho thật một chút! Làm mà để người ngoài liếc mắt cái đã nhìn ra thì sẽ bị sờ gáy.
Thứ chúng ta muốn là an toàn.
Hơn nữa một khi thắt chặt cửa hải quan, hàng hóa không vào được, chúng ta có thể chuyển sang tự mình sản xuất TV rồi!”
“Anh nghĩ thật chu đáo!” Tô Ái Linh cười, hôn lên mặt anh một cái.
“Dĩ nhiên! Phải có suy nghĩ lâu dài thì sau này chúng ta mới có thể hạnh phúc!” Lục Tam Phong suy nghĩ một chốc, lại hỏi: “Có điện thoại không? Tôi muốn liên lạc với đoàn thể này một chút!”
“Lát nữa sẽ hỏi giúp anh.
Giờ tôi còn muốn ăn nữa! A...
Tô Ái Linh nói rồi há to miệng.
Lục Tam Phong lấy một xiên nướng bỏ vào miệng cô ta.
“Tôi muốn anh đút tôi! Miệng đối miệng!”
Lục Tam Phong bèn cắn một miếng rồi đưa tới trong miệng cô ta.
Tô Ái Linh hồn lên, cả người nhào vào trên mình Lục Tam Phong, mạnh mẽ đè anh xuống đất.
Mấy chậu và hộp đựng nguyên liệu nấu ăn bên cạnh rào rào đổ xuống thành một đống chiến trường.
Mấy đầu bếp và nhân viên phục vụ nhìn thấy, xong đều cúi đầu.
Cuộc sống của dân có tiền thật không dám tưởng tượng!!!
“Không phải cô muốn ăn xiên nướng sao? Đè tôi xuống đây làm gì?"
“Tôi không muốn ăn xiên nướng, tôi muốn ăn anh.
Ăn liền bây giờ!”
Tô Ái Linh ngồi ở ngang hông Lục Tam Phong, vươn tay muốn cởi quần áo anh, mà Lục Tam Phong thì tuyệt đối không ngờ được là bây giờ mặt trời cũng là vừa mới lặn thôi, ở phía chân trời vẫn còn có thể nhìn thấy một đường nắng chiều màu vàng kim mà bên cạnh vẫn còn đứng một đám người nữa chứ.
“Có người nhìn kìa, cô đừng như vậy!”
Tô Ái Linh ngẩng đầu, khoát tay liên tục với mấy người kia.
Mà mấy người đó cũng rất thức thời, thấy vậy liền nghiêng đầu qua chỗ khác mà rời đi.
“Ở đây không được!” Lục Tam Phong vươn tay kéo dây nịt.
Này coi là chuyện gì vậy chứ? Ban ngay ban mặt, lại còn ở trong sân! Anh cứ có cảm giác bản thân giống như đang bị người ta chơi đùa vậy.
Mà loại cảm giác này, vừa cực kì không dễ chịu, lại vừa tổn thương lòng tự ái.
“Sao lại không được? Từ hôm nay trở đi anh chính là của tôi.
Tôi muốn chơi thế nào thì chơi thể đó!” Tô Ái Linh nhích về phía trước cọ cọ ngực Lục Tam Phong, dùng tay bóp lấy cằm anh: “Kêu chị”
“Tôi không thích như vậy, cô để tôi đứng dậy, tôi còn chưa có ăn no nữa!”
.