Sau khi Lục Tam Phong gọi xong, mấy người tổng giám đốc Hồng một người gọi hai, từng người đi vào phòng.
Lục Tam Phong bước vào phòng, phát hiện trong phòng cực kỳ âm u, cô gái kia muốn tiến lên trước định cởi quần áo Lục Tam Phong xuống.
“Ngàn vạn lần đừng làm thế!"
Lục Tam Phong vội vàng lùi lại hai bước, hỏi: “Có thể bật đèn lên được không?”
"Đèn trong phòng chính là như thế này.
Ông chủ, anh cứ nằm trên giường, tôi sẽ phục vụ anh."
"Không cần đầu, cô đi đóng cửa lại đi.
Tôi chắc chắn sẽ cho cô đủ số tiền xứng đáng.
Cô cứ ở trong phòng đợi một lát là được." Lục Tam Phong ngồi ở trên giường châm một điều thuốc.
Cô gái đóng cửa lại, vẻ mặt có chút ấm ức, bước từng bước tới phía trước nói: "Ông chủ, thoải mái một chút đi."
“Không không không!” Lục Tam Phong vội vàng xua tay.
Âm thanh nhạy cảm đã vang lên từ phòng bên cạnh khiến những người nghe được cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Tôi rất giỏi, kỹ thuật còn rất tốt."
“Tôi biết kỹ thuật của cô tốt.” Lục Tam Phong thấy cô ta chưa từ bỏ ý định, đành phải lấy tiền trên người, sờ một hồi lâu mới tìm được hai ba triệu, đưa hết cho cô ta: “Tiền típ đây, cô cầm đi!"
"Ông chủ, bạn của anh ở phòng bên cạnh mới mạnh bạo làm sao! Anh làm sao thế? Chế tôi không sạch sẽ à?"
“Không phải, tôi không có ý kỳ thị cô!” Lục Tam Phong bị bức ép, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thích đàn ông."
"Hả? Thích đàn ông?"
"Suỵt!"
Mượn cái cớ nực cười này mới khiến cô ta làm qua loa, đợi trong phòng hơn hai mươi phút rồi mới đi ra ngoài, để lại vài câu rồi vội vã xuống lầu.
Lúc trở về khách sạn trời đã gần ba giờ sáng, Lục Tam Phong vừa mở cửa phòng đã phát hiện Giang Hiểu Nghi vẫn đang ngồi trên ghế sofa.
"Giờ đã mấy giờ rồi, sao vẫn chưa đi ngủ thế?" Lục Tam Phong kinh ngạc hỏi.
“Em gửi cho anh nhiều tin nhắn như vậy trên máy nhắn tin, sao anh không nhìn thấy?” Giang Hiểu Nghi quan tâm nói.
Lục Tam Phong vươn tay sờ sờ bên hông, máy nhắn tin không biết đang ở chỗ nào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc thay quần áo đã tháo xuống rồi.
Bây giờ là mấy giờ rồi, em ngẩn người đợi anh làm gì?"
"Em chỉ sợ anh xảy ra chuyện.
Chúng ta ở nơi xa lạ này cũng không quen thuộc, sao có thể ăn một bữa cơm tới bây giờ được chứ?"
“Lại nói chuyện khác rồi, anh đi trước tắm rửa đã, em nghỉ ngơi sớm đi!” Lục Tam Phong vòng tay qua eo đưa cô đi vào phòng ngủ.
"Trên người anh có mùi gì đó?"
"Mùi rượu thôi!"
"Sao lại có mùi giống như nước hoa của phụ nữ thế?"
"Mùi nước hoa nào đâu, chẳng qua là một loại rượu thôi, đừng nghĩ vớ vẩn."
“Như Lan đi ngủ với Trương Phượng Tiên rồi, em vẫn đang đợi anh.” Giang Hiểu Nghi dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn Lục Tam Phong, trong đôi mắt tựa như những gợn sóng nước dập dềnh: "Em chỉ là một người phụ nữ nhỏ, không biết cái gì là kế hoạch lớn hay đại nghiệp của anh, chỉ muốn anh đừng quá mệt mỏi như vậy, để cho ngôi nhà này giống như một ngôi nhà."
"Chỉ là trong khoảng thời gian này khá bận rộn, lúc hết bận rộn mỗi ngày đều chỉ ở trong nhà.
Đến lúc đó anh đuổi em đi, em cũng không có chỗ nào để đi.
Thôi đi ngủ sớm đi!"
"Anh ở lại với em, vậy thì..."
Giang Hiểu Nghi cúi đầu, vùi đầu vào vai Lục Tam Phong, chậm rãi đẩy anh xuống giường.
Hừng đông đã hiện ra ở phía chân trời, đồng hồ trên tường chỉ hơn bốn giờ sáng, trên khuôn mặt Giang Hiểu Nghi vẫn còn ửng hồng, mái tóc rối tung, cô đang ngủ rất say.
Lục Tam Phong đang ngồi trên ghế sofa, châm một điều thuốc, tàn thuốc trong bóng tối lờ mờ trông có vẻ đỏ tươi một cách khác lạ.
Đối với tổng giám đốc Hồng cùng nhóm người của ông ta mà nói, Lục Tam Phong lại càng hiểu rõ hơn, bản thân bây giờ chính là một con cừu béo trong mắt bọn họ.
Không quen thuộc với đồng bằng Châu Giang, bọn họ có thể bán rơm rạ với giá của vàng thỏi.
Nếu như có thể vượt qua cửa ải này, thì sẽ có đủ khả năng trở thành một con sói giống bọn họ, ăn thịt những chú cừu từ các nơi khác đến.
Về việc đi lấy thông tin trực tiếp từ trong tay của bọn họ, điều đó nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.
Bọn họ có thể bán bất cứ thứ gì có giá trị nhỏ với một mức giá cao ngất trời.
Mãi đến tận hơn năm giờ sáng, Lục Tam Phong mới chìm vào giấc ngủ!
Hơn bảy giờ sáng, Cao Chí Dũng đã đến nhà máy.
Hiện tại nhà máy đang đi vào hoạt động, chuyện quan trọng nhất của sáu tháng cuối năm đó là chuyện kết nối sản xuất thiết bị gốc với Wahaha.
Sau cuộc họp buổi sáng, Cao Chí Dũng vừa bước vào văn phòng, ông Lý, giám đốc tài chính đã bước vào.
“Giám đốc Lý có chuyện gì không?” Cao Chí Dũng ngồi xuống hỏi.
"Tổng giám đốc Lục đã không xuất hiện một đoạn thời gian rồi!"
"Đang ở phương Nam.
Anh ấy nghỉ phép, có chuyện gì sao?"
"Ở phương Nam là đúng rồi.
Phần mềm kế toán của công ty đã bị trừ đi mười tỷ.
Tối hôm qua tôi sợ đến mức ngủ không ngon." Tổng giám đốc Lý ngồi xuống nói: "Khoản này phải làm thế nào?"
"Cái gì làm thế nào?"
"Khoản mười tỷ này tính là gì? Hao mòn trong công việc? Hay là chi tiêu chi phí chung?"
"Cứ viết trên đó là của Tổng giám đốc Lục, đến lúc đó bảo anh ấy trả lại là được.
Ông hỏi tôi thì tôi không biết nói cái gì khác nữa!"
Giám đốc Lý thở dài, im lặng một lúc rồi nói: "Giám đốc Cao, tôi nghĩ nên ngừng thẻ phụ kia của Tổng giám đốc Lục lại đi.
Bây giờ mọi người trong nhà máy đều không biết, công ty hiện tại không phải do một mình Lục Tam Phong làm chủ.
Bên trên còn có một vạn người nắm giữ cổ phần.
Số tiền anh ta tiêu xài đều là tiền của tất cả mọi người."
Sắc mặt Cao Chí Dũng nhìn có vẻ hơi khó xử.
Nhà máy này đều do một tay Lục Tam Phong gây dựng.
Cho dù những nhân viên đó có nằm giữ cổ phần, thì cũng là người ta cho mới có.
Theo lý mà nói, người ta có quyền lấy lại, vì vậy cũng chẳng tồn tại vấn đề tiêu tiền của ai.
Cho dù là quyền lợi của đại cổ đông, cũng là người ta cấp cho.
"Ông cứ ghi vào trước đi, sau Tết Nguyên Đán chia lợi nhuận, ông cứ tìm anh ấy để đòi!"
Rõ ràng là Cao Chí Dũng đang đá bóng, giám đốc Lý đã gần bảy mươi tuổi, chút thủ thuật này ông ta vẫn rất rõ ràng, bất đắc dĩ phất tay thở ra một hơi dài rồi bỏ đi.
Cao Chí Dũng nhìn vào tập tài liệu trên bàn, bắt đầu giải quyết công việc của ngày hôm nay.
Gần đây trong nhà máy thực sự có một số vấn đề, đặc biệt là một vài tin đồn.
Các công nhân đều đang truyền tai nhau, Lục Tam Phong sắp chuyển đi.
Lục Tam Phong cảm giác có đứa nhóc nào đó đang cắn mình, trùm chăn kín đầu, miệng than thở nói: "Đừng làm loạn, đánh bây giờ!"
"Dậy đi nào, trưa rồi kìa!"
Như Lan nửa ngồi trên người Lục Tam Phong, cúi người cắn khuôn mặt Lục Tam Phong.
Cô nhóc lộn nhào lăn qua lăn lại trên chăn bông.
Giang Hiểu Nghi ngồi ở ghế sofa xem TV, Trương Phượng Tiên ngó đầu ra nhìn vào trong phòng.
"Bế Như Lan ra ngoài đi, để anh ấy ngủ thêm một chút."
"Ngủ đến chiều rồi đến tối lại không ngủ được.
Lúc nãy tôi vừa gọi anh ấy, anh ấy còn mắng tôi.
Cứ để Như Lan làm ầm ĩ đi." Trong giọng nói của Giang Hiểu Nghi mang theo vài phần ấm ức.
Trương Phượng Tiên có chút không nói nên lời, cũng không quan tâm thêm nữa.
Nửa tiếng sau, Lục Tam Phong mới rời giường.
Buổi trưa ăn cơm xong, tin tức được đưa trên phương tiện truyền thông gần đây lại xác nhận một lần nữa.
Lục Tam Phong cảm thấy mình cần rất nhiều thời gian để sắp xếp ở bên này.
Tuy rằng trên một số phương tiện truyền thông đã đăng tải rất nhiều tin tức, nhưng cho tới bây giờ ngay cả một cuộc điện thoải hỏi thăm cũng không có.
Tháng bảy trôi qua trong chớp mắt, tiền trên báo chí truyền thông của Lục Tam Phong đã không dưới bay trăm triệu.
Ngay cả người bình thường cũng biết có một ông chủ phương bắc bí ẩn vung tay vô cùng hào phóng, một đoàn đội không đáng tiền tùy tiện cũng có thể cho bảy tỷ.
Đơn giản chính là kẻ ngu ngốc có nhiều tiền!
Như Lan đã sắp khai giảng, Giang Hiểu Nghi cũng phải trở về.
Lúc quay trở về có đi bệnh viện làm kiểm tra.
Khi ra khỏi bệnh viện, trên mặt cô thoảng có một chút thất vọng.
Lục Tam Phong biết cô đang nghĩ gì, kéo tay cô lại, nói: "Không nên gấp gáp quá, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Nếu không thì đưa Như Lan tới đây học? Em cũng thử tìm hiểu một chút về lĩnh vực đồ trang điểm xem sao."
"Quá mệt mỏi.
Hai vợ chồng đều không ở nhà, con sẽ biến thành trẻ mồ côi mất.
Như Lan có rất nhiều bạn bè ở đó, cũng đã quen thuộc rồi." Giang Hiểu Nghi dừng chân lại, nhìn Lục Tam Phong hỏi: "Trước Tết Nguyên Đán năm nay, lẽ nào anh muốn ở lại đây sao?"
"Anh sẽ cố gắng hoàn thành xong sớm nhất có thể để trở về cùng em..."
"Không phải đi cùng em, là cùng đồ ăn ngon ngọt của anh.
Em ở bên cạnh anh cũng hiểu được rất nhiều thứ.
Năm tới tài trợ, anh muốn rút vốn ra gây quỹ đi làm máy truyền hình.
Nửa cuối năm nay phải tìm được mục tiêu tốt, trước khi kết thúc năm nay cơ bản đã giải quyết ổn thỏa! " vê
“Được lắm đó, đúng là vợ của anh, thật thông minh!” Lục Tam Phong vươn tay sờ má cô, thơm một cái.
"Anh bớt làm trò đi, em muốn hỏi anh một câu!"
"Hỏi đi!"
“Nếu như em không thể sinh cho anh một đứa con trai, liệu anh có không cần em nữa không?”
Giang Hiểu Nghi nói xong, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, đồng tử bắt đầu co rút lại.
"Không, nhất định sẽ không!"
Giang Hiểu Nghi không nói chuyện, chỉ là buồn bực đi về phía trước.
Ngày hôm sau Lục Tam Phong tiễn hai mẹ con cô ra sân bay, Như Lan ôm cổ Lục Tam Phong có vài phần không nỡ rời xa.
"Ba, sao ba lại không về?"
"Ba còn có việc chưa làm xong, cần phải ở đây thêm một khoảng thời gian nữa, khi nào xong việc ba sẽ về ngay."
"Con muốn ba trở về cơ."
“Đừng ồn ào nữa, một đứa trẻ lớn như vậy, có chút chuyện thế này mà cũng không hiểu, mau xuống đi!” Giang Hiểu Nghi quát lớn hai câu, Như Lan rời khỏi vòng tay của Lục Tam Phong, cả người tủi thân nói không nên lời.
“Như Lan đi ngủ với Trương Phượng Tiên rồi, em vẫn đang đợi anh.” Giang Hiểu Nghi dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn Lục Tam Phong, trong đôi mắt tựa như những gợn sóng nước dập dềnh: "Em chỉ là một người phụ nữ nhỏ, không biết cái gì là kế hoạch lớn hay đại nghiệp của anh, chỉ muốn anh đừng quá mệt mỏi như vậy, để cho ngôi nhà này giống như một ngôi nhà."
"Chỉ là trong khoảng thời gian này khá bận rộn, lúc hết bận rộn mỗi ngày đều chỉ ở trong nhà.
Đến lúc đó anh đuổi em đi, em cũng không có chỗ nào để đi.
Thôi đi ngủ sớm đi!"
"Anh ở lại với em, vậy thì..."
Giang Hiểu Nghi cúi đầu, vùi đầu vào vai Lục Tam Phong, chậm rãi đẩy anh xuống giường.
Hừng đông đã hiện ra ở phía chân trời, đồng hồ trên tường chỉ hơn bốn giờ sáng, trên khuôn mặt Giang Hiểu Nghi vẫn còn ửng hồng, mái tóc rối tung, cô đang ngủ rất say.
Lục Tam Phong đang ngồi trên ghế sofa, châm một điều thuốc, tàn thuốc trong bóng tối lờ mờ trông có vẻ đỏ tươi một cách khác lạ.
Đối với tổng giám đốc Hồng cùng nhóm người của ông ta mà nói, Lục Tam Phong lại càng hiểu rõ hơn, bản thân bây giờ chính là một con cừu béo trong mắt bọn họ.
Không quen thuộc với đồng bằng Châu Giang, bọn họ có thể bán rơm rạ với giá của vàng thỏi.
Nếu như có thể vượt qua cửa ải này, thì sẽ có đủ khả năng trở thành một con sói giống bọn họ, ăn thịt những chú cừu từ các nơi khác đến.
Về việc đi lấy thông tin trực tiếp từ trong tay của bọn họ, điều đó nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.
Bọn họ có thể bán bất cứ thứ gì có giá trị nhỏ với một mức giá cao ngất trời.
Mãi đến tận hơn năm giờ sáng, Lục Tam Phong mới chìm vào giấc ngủ!
Hơn bảy giờ sáng, Cao Chí Dũng đã đến nhà máy.
Hiện tại nhà máy đang đi vào hoạt động, chuyện quan trọng nhất của sáu tháng cuối năm đó là chuyện kết nối sản xuất thiết bị gốc với Wahaha.
Sau cuộc họp buổi sáng, Cao Chí Dũng vừa bước vào văn phòng, ông Lý, giám đốc tài chính đã bước vào.
“Giám đốc Lý có chuyện gì không?” Cao Chí Dũng ngồi xuống hỏi.
"Tổng giám đốc Lục đã không xuất hiện một đoạn thời gian rồi!"
"Đang ở phương Nam.
Anh ấy nghỉ phép, có chuyện gì sao?"
"Ở phương Nam là đúng rồi.
Phần mềm kế toán của công ty đã bị trừ đi mười tỷ.
Tối hôm qua tôi sợ đến mức ngủ không ngon." Tổng giám đốc Lý ngồi xuống nói: "Khoản này phải làm thế nào?"
"Cái gì làm thế nào?"
"Khoản mười tỷ này tính là gì? Hao mòn trong công việc? Hay là chi tiêu chi phí chung?"
"Cứ viết trên đó là của Tổng giám đốc Lục, đến lúc đó bảo anh ấy trả lại là được.
Ông hỏi tôi thì tôi không biết nói cái gì khác nữa!"
Giám đốc Lý thở dài, im lặng một lúc rồi nói: "Giám đốc Cao, tôi nghĩ nên ngừng thẻ phụ kia của Tổng giám đốc Lục lại đi.
Bây giờ mọi người trong nhà máy đều không biết, công ty hiện tại không phải do một mình Lục Tam Phong làm chủ.
Bên trên còn có một vạn người nắm giữ cổ phần.
Số tiền anh ta tiêu xài đều là tiền của tất cả mọi người."
Sắc mặt Cao Chí Dũng nhìn có vẻ hơi khó xử.
Nhà máy này đều do một tay Lục Tam Phong gây dựng.
Cho dù những nhân viên đó có nằm giữ cổ phần, thì cũng là người ta cho mới có.
Theo lý mà nói, người ta có quyền lấy lại, vì vậy cũng chẳng tồn tại vấn đề tiêu tiền của ai.
Cho dù là quyền lợi của đại cổ đông, cũng là người ta cấp cho.
"Ông cứ ghi vào trước đi, sau Tết Nguyên Đán chia lợi nhuận, ông cứ tìm anh ấy để đòi!"
Rõ ràng là Cao Chí Dũng đang đá bóng, giám đốc Lý đã gần bảy mươi tuổi, chút thủ thuật này ông ta vẫn rất rõ ràng, bất đắc dĩ phất tay thở ra một hơi dài rồi bỏ đi.
Cao Chí Dũng nhìn vào tập tài liệu trên bàn, bắt đầu giải quyết công việc của ngày hôm nay.
Gần đây trong nhà máy thực sự có một số vấn đề, đặc biệt là một vài tin đồn.
Các công nhân đều đang truyền tai nhau, Lục Tam Phong sắp chuyển đi.
Lục Tam Phong cảm giác có đứa nhóc nào đó đang cắn mình, trùm chăn kín đầu, miệng than thở nói: "Đừng làm loạn, đánh bây giờ!"
"Dậy đi nào, trưa rồi kìa!"
Như Lan nửa ngồi trên người Lục Tam Phong, cúi người cắn khuôn mặt Lục Tam Phong.
Cô nhóc lộn nhào lăn qua lăn lại trên chăn bông.
Giang Hiểu Nghi ngồi ở ghế sofa xem TV, Trương Phượng Tiên ngó đầu ra nhìn vào trong phòng.
"Bế Như Lan ra ngoài đi, để anh ấy ngủ thêm một chút."
"Ngủ đến chiều rồi đến tối lại không ngủ được.
Lúc nãy tôi vừa gọi anh ấy, anh ấy còn mắng tôi.
Cứ để Như Lan làm ầm ĩ đi." Trong giọng nói của Giang Hiểu Nghi mang theo vài phần ấm ức.
Trương Phượng Tiên có chút không nói nên lời, cũng không quan tâm thêm nữa.
Nửa tiếng sau, Lục Tam Phong mới rời giường.
Buổi trưa ăn cơm xong, tin tức được đưa trên phương tiện truyền thông gần đây lại xác nhận một lần nữa.
Lục Tam Phong cảm thấy mình cần rất nhiều thời gian để sắp xếp ở bên này.
Tuy rằng trên một số phương tiện truyền thông đã đăng tải rất nhiều tin tức, nhưng cho tới bây giờ ngay cả một cuộc điện thoải hỏi thăm cũng không có.
Tháng bảy trôi qua trong chớp mắt, tiền trên báo chí truyền thông của Lục Tam Phong đã không dưới bay trăm triệu.
Ngay cả người bình thường cũng biết có một ông chủ phương bắc bí ẩn vung tay vô cùng hào phóng, một đoàn đội không đáng tiền tùy tiện cũng có thể cho bảy tỷ.
Đơn giản chính là kẻ ngu ngốc có nhiều tiền!
Như Lan đã sắp khai giảng, Giang Hiểu Nghi cũng phải trở về.
Lúc quay trở về có đi bệnh viện làm kiểm tra.
Khi ra khỏi bệnh viện, trên mặt cô thoảng có một chút thất vọng.
Lục Tam Phong biết cô đang nghĩ gì, kéo tay cô lại, nói: "Không nên gấp gáp quá, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Nếu không thì đưa Như Lan tới đây học? Em cũng thử tìm hiểu một chút về lĩnh vực đồ trang điểm xem sao."
"Quá mệt mỏi.
Hai vợ chồng đều không ở nhà, con sẽ biến thành trẻ mồ côi mất.
Như Lan có rất nhiều bạn bè ở đó, cũng đã quen thuộc rồi." Giang Hiểu Nghi dừng chân lại, nhìn Lục Tam Phong hỏi: "Trước Tết Nguyên Đán năm nay, lẽ nào anh muốn ở lại đây sao?"
"Anh sẽ cố gắng hoàn thành xong sớm nhất có thể để trở về cùng em..."
"Không phải đi cùng em, là cùng đồ ăn ngon ngọt của anh.
Em ở bên cạnh anh cũng hiểu được rất nhiều thứ.
Năm tới tài trợ, anh muốn rút vốn ra gây quỹ đi làm máy truyền hình.
Nửa cuối năm nay phải tìm được mục tiêu tốt, trước khi kết thúc năm nay cơ bản đã giải quyết ổn thỏa! " vê
“Được lắm đó, đúng là vợ của anh, thật thông minh!” Lục Tam Phong vươn tay sờ má cô, thơm một cái.
"Anh bớt làm trò đi, em muốn hỏi anh một câu!"
"Hỏi đi!"
“Nếu như em không thể sinh cho anh một đứa con trai, liệu anh có không cần em nữa không?”
Giang Hiểu Nghi nói xong, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, đồng tử bắt đầu co rút lại.
"Không, nhất định sẽ không!"
Giang Hiểu Nghi không nói chuyện, chỉ là buồn bực đi về phía trước.
Ngày hôm sau Lục Tam Phong tiễn hai mẹ con cô ra sân bay, Như Lan ôm cổ Lục Tam Phong có vài phần không nỡ rời xa.
"Ba, sao ba lại không về?"
"Ba còn có việc chưa làm xong, cần phải ở đây thêm một khoảng thời gian nữa, khi nào xong việc ba sẽ về ngay."
"Con muốn ba trở về cơ."
“Đừng ồn ào nữa, một đứa trẻ lớn như vậy, có chút chuyện thế này mà cũng không hiểu, mau xuống đi!” Giang Hiểu Nghi quát lớn hai câu, Như Lan rời khỏi vòng tay của Lục Tam Phong, cả người tủi thân nói không nên lời.
"Không được khóc lóc nữa biết chưa hả.
Đây là sân bay, mẹ không muốn đánh con!"
“Đừng đánh con bé, bọn nhỏ biết gì đâu.
Dạy dỗ một chút lẽ phải thôi.” Lục Tam Phong nhịn không được nói.
“Anh không ở đó cũng tốt.
Ở chung với anh hơn một tháng, muốn cái gì mua cái đó, được chiều thành cái dạng gì không biết.
Sớm muộn gì cũng bị anh nuông chiều hư hỏng mất, đi thôi.” Giang Hiểu Nghi cầm tay bàn tay của Như Lan nói.
“Chờ một chút!” Lục Tam Phong tiến lên hai bước, anh biết chuyện của bản thân sẽ không thể hoàn thành trong vòng hai, ba tháng.
Nghĩ đến việc lâu như vậy không được gặp nhau, trong lòng anh lại cảm thấy có một nỗi buồn chua xót không thể tả xiết.
Anh đã nảy sinh một sự bận
.