Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi



Sau khi ăn cơm xong, Lục Tam Phong đưa Tô Ái Linh về phòng, để cô ta đi tắm rửa rồi chờ mình, nhìn Trương Phượng Tiên ở phía đối diện mà thở phào một hơi.

“Đừng bày ra vẻ mặt không tình nguyện, biết trong lòng cô đang trộm vui, nhanh chút trở về đi, đừng để mọi người đợi quá lâu.”

“Ngày mai mấy tin tức về thân phận này tuyệt đối sẽ là tin vô cùng hot, cô để mấy người mới tới chú ý điện thoại nhiều hơn một chút, không thể để lọt mất.” Lục Tam Phong ra chỉ thị.

“Biết rồi, tôi làm việc cũng không có địa điểm để làm, nếu không thì thuê một cái văn phòng?”

“Có thể, trước tiên thành lập một cơ quan lâm thời, tập trung xử lý vấn đề bên này.
Chuyện này giao cho cô lo liệu.” Lục Tam Phong bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng nói: “Đừng tìm đám người tổng giám đốc Hồng đó, đồ trong tay bọn họ đều rất đắt, đều là chuẩn bị bán cho vài tên ngốc, chúng ta làm kẻ ngốc một lần là đủ rồi.”

“Biết rồi, hiện giờ anh có thể đi xem người đẹp nhỏ của anh, a không đúng, tuổi của cô ta lớn hơn anh, hẳn phải là người đẹp già!” Mắt to của Trương Phượng Tiên nháy nháy, bên trong tất cả đều là trào phúng.

“Đêm nay cô tới phòng tôi ngủ, tôi đến phòng cô ngủ, tiết kiệm một chút tiền đi.” Lục Tam Phong thở dài, lại bắt đầu sờ thuốc trong túi.
Tiền là thật sự không thể tiêu quá phí phạm, lại không có vốn đầu tư từ trước, anh thật không dám tiêu quá nhiều tiền, rất dễ dàng khiến tài vụ vừa hòa hoãn của thực phẩm Phong Giai lại lần nữa bị thắt chặt.

“Tôi đi? Chuyện tốt như vậy, anh lại nhường cho tôi?”

“Chúng ta có thể đứng đắn một chút không? Một cô gái cùng tên lưu manh, về sớm một chút rồi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ bận rộn lắm đấy.” Lục Tam Phong đứng lên nói: “Trở về đi.”

Trương Phượng Tiên le lưỡi, làm một cái mặt quỷ.
Tối nay cô ta ngược lại muốn gặp vị tổng giám đốc Tô này một chút.
Đều nói phụ nữ ba mươi tuổi cực kỳ có phong vị phụ nữ, cô rất muốn hiểu rõ cái gì là phong vị phụ nữ.
Truy cập .net để đọc truyện hay mỗi ngày

Đã hơn mười một giờ đêm, Lục Tam Phong đã nằm trên giường mày gáy o o, cửa sát vách mở ra, Trương Phượng Tiên mặc đồ ngủ đi ra, tay chỉ vào trong phòng mắng: "Con mẹ nó có muốn ở thì ở, không muốn ở thì cút ngay có biết không, cô nghĩ mình là cái thứ gì? Tôi nhổ vào!”

“Cút xa một chút, có tin bà đây tìm người đánh gãy chân cô hay không?”

“Ai ôi, hù chết tôi, có tin tôi gọi điện thoại cho người nhà, ngày mai liền bắt cô lại, hù dọa ai đây? Cô chẳng qua là một con buôn, lại còn là làm việc thay người khác, chờ đến khi bị kề súng vào đầu, để xem cô còn lên mặt thế nào!” Trương Phượng Tiên cầm quần áo trong tay, vừa đi vừa nói: “Tôi còn không thèm ở một phòng với cô đâu.”

Tô Ái Linh đuổi tới, tức giận đến mức sắc mặt đều tím lại, trong lòng lúc này chỉ hận không thể giết chết Lục Tam Phong.
Đây là nhục nhã lớn nhất đối với cô ta, hai mắt dường như đang muốn phun lửa, nhìn Trương Phượng Tiên quát: “Cô không được đi, anh ta ở đâu?”

“Không nói cho cô, ngay cả cô mặc quần áo trên người, tôi nhìn thấy còn chịu không được, vẫn là đừng để loại đàn ông đã kết hôn như anh ta nhìn.
Nghỉ ngơi sớm một chút đi, về phần muốn tìm người đánh gãy chân tôi, thích thì cứ làm đi!”

Trương Phượng Tiên nói xong, móc ra một cái thẻ phòng ở trong túi, mở cửa phòng đi vào.

Mờ mờ tối, Lục Tam Phong có cảm giác trên mông mình bị tát một cái, bên tại có người đang gọi mình, anh ôm chăn trở mình tiếp tục ngủ.

Đã là đêm khuya, rất nhiều tòa soạn vừa bận rộn xong, bắt đầu in ấn ngay trong ca đêm.
Tất cả tiêu đề to đùng ở trang đầu đều liên quan tới tin tức thu mua quyền phát minh sáng chế của đoàn đội.

Ngày kế tiếp, trời còn chưa sáng, từng phần trang báo đã được gửi đến tòa soạn.
Khi tia nắng đầu tiên ló dạng, tờ báo đầu tiên đã được bán ra, hơn một trăm tờ báo lớn đưa tin về đồng bằng sông Châu Giang và vùng đồng bằng sông Trường Giang.

Một vài tòa báo nhỏ có tiêu đề rất dọa người, cái gì mà “Phú ông trăm vạn ra tay, ngành công nghiệp TV xảy ra biến động”, hoặc là cái gì mà “Công nghệ TV đã mở ra những thay đổi, khiến chất lượng TV trong nước cũng tăng vọt”

Mà những tờ báo lớn thì chuyên nghiệp hơn rất nhiều, báo thành phố để tiêu đề là “Ngành điện tử nghênh đón kẻ gây rối, các doanh nghiệp tư nhân đã mạnh mẽ ra tay, phỏng vấn các doanh nghiệp ở phía Bắc."

Bên cạnh tờ báo là một bức ảnh, hình ảnh thoảng có chút mơ hồ, là ảnh Lục Tam Phong cùng Đổng Khiếu Thiên bắt tay nhau, hai người đều đang nghiêng người.

“Doanh nghiệp ở phía Bắc? Đây không phải là ra tay hào phóng, mà là hai kẻ ngu si mà?” Hoàng Hữu Danh trừng to mắt nhìn người ở trên ảnh, luôn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra nổi là ai.

Lục tung khắp nơi tìm được kính lúp, muốn nhìn rõ một chút.

Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đi tới, hỏi: “Thư ký Hoàng đang tìm gì vậy?”

“Cái kính lúp của tôi đâu?” "Ở chỗ này này!

Hoàng Hữu Danh cầm lấy kính lúp nhìn thoáng qua, cả kinh kêu lên: “Là tên ngốc này mà!”

“Ông quen họ sao? Gần đây chuyện này ầm ỹ rất lớn, không chỉ có báo chí bên chúng ta đưa tin, Thành Minh bên kia cũng đưa tin, nghe nói rất có tiền, còn có người nói nhà anh ta giàu nhất gì đó.”

“Đừng nghe người khác nói gì cũng tin.” Hoàng Hữu Danh cười cười chỉ hình ảnh trên tờ báo, nói: “Nhất là người này, cẩn thận bị lừa đến ngay cả quần lót cũng không còn!”

“A? Anh ta từng lừa ông?”

“Cậu ta gạt tôi? Hừ, cậu ta còn quá non, đạo hạnh quá ít, chẳng qua chỉ có thể ở Thành Minh lăn lộn, đừng có đến bên chỗ tôi!” Hoàng Hữu Danh nói xong thì để tờ báo sang một bên.

Thư ký Thôi liếc tờ báo một chút, tâm tư lãnh đạo cũng không bình thường.
Anh ta cảm thấy đây là đang ám chỉ mình cái gì đó, mặc dù thu hút đầu tư năm nay của bản địa đã hoàn thành, chẳng qua các xí nghiệp lớn nhất định sẽ được tính công lao.

Thư ký Thôi không biết, nếu Hoàng Hữu Danh còn đảm nhiệm vị trí giám đốc của doanh nghiệp nhà nước gì đó, ông đã sớm liên hệ với Lục Tam Phong, hiện giờ ông phụ trách, biết rõ Lục Tam Phong người này rất không an phận, cho nên vẫn luôn không có liên hệ với anh.

Chín giờ sáng, Lục Tam Phong vẫn đang mơ mơ màng màng ngủ, trở mình thì cảm giác bên cạnh có người, vô ý thức ôm vào trong ngực, hỏi một câu: “Như Lan không đi nhà trẻ sao?"

“Tôi làm sao mà biết được!”

"Ừm?"

Lục Tam Phong đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy người trong lòng thì kêu lên: “A!! chết tiệt!”

“Anh có bệnh sao? Mới sáng sớm đã ầm ĩ!” Trương Phượng Tiên tức giận, nhấc chân đạp một cái.

“Sao cô lại chạy tới trên giường của tôi rồi? Làm sao vào được? Vì sao cô lại xuất hiện trên giường của tôi, còn nằm ở đây?” Lục Tam Phong cảm thấy da đầu mình tê dại, hiện tại đều sắp thành ác mộng rồi, lần trước cô ta ngồi trên đầu giường đã dọa anh sợ chết khiếp rồi.

“Anh để tôi cùng cô ta ngủ chung một phòng, người ta mặc cái loại quần áo kia, chính là loại có nhiều chỗ rách, chỗ không nên lộ đều lộ hết ra.
Lúc đầu tôi đã nằm trên giường, cô ta đi từ phòng vệ sinh ra liền cãi nhau với tôi.
Anh không biết đâu, thật lẳng lơ, may mà tôi không có máy ảnh, nếu có máy ảnh tôi nhất định sẽ chụp lại.”

"Máy ảnh? Vậy cô thuê một gian phòng, cô..." Lục Tam Phong đột nhiên phát hiện mình chỉ mặc một cái quần, vội vàng dùng chăn bông che lại.

“Anh không phải nói tiết kiệm tiền à, làm sao lại khó chiều như vậy? Tôi làm việc cho anh, tôi còn phải lấy lại tiền chứ? Tôi lại không có làm gì anh, mới sáng sớm, tức chết tồi rồi.
Tự anh cởi quần ra nhìn một chút xem, tôi đã làm gì anh?” Trương Phượng Tiên tự mình cũng cảm thấy uất ức, ném chăn mền sang một bên: “Không ngủ nữa, rời giường thôi.” Truy cập .net để đọc truyện hay mỗi ngày

“Cô đừng có tức giận ha, không có ý trách cứ cô, chỉ là tôi như thế này thì không tốt lắm.”

“Ha ha, ở đây giả vờ ngây thơ à?” Trương Phượng Tiên cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh.

Lục Tam Phong nhìn thoáng qua thời gian, tranh thủ thời gian nhanh chóng rời giường, đơn giản thu thập một chút rồi đi đến nhà ăn, vừa ngồi xuống thì Tô Ái Linh mặt mũi tràn đầy nộ khí đã đi tới, nhìn chằm chằm anh rồi chất vấn: “Tối hôm qua anh đi đâu?”

"Đi ngủ!"

“Với ai?”

“Lời này của cô, thật giống như tôi chính là loại đàn ông lăng nhăng vậy.
Tự tôi ngủ chứ sao."

“Anh có biết tôi đợi anh một đêm hay không, anh còn để người phụ nữ khác đi vào phòng tôi.
Tôi chuẩn bị nhiều như thế, anh lại nhục nhã tôi như vậy? Đây không chỉ là vấn đề hợp tác, càng là vấn đề của anh.
Cảm nhận của tôi hiện tại chính là, anh và tôi lục đục nội bộ!”

“Cô nặng lời rồi, tôi thật không nghĩ tới cô là có ý tứ kia.
Hôm qua mệt mỏi nên trực tiếp ngủ.” Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây tôi rất bận, hay là cô trở về làm việc của cô đi, qua một thời gian ngắn nữa tôi lại đi tìm cô."

“Công việc gần đây của tôi chính là anh.
Anh nói thật cho tôi biết, có phải là anh không có ý định hợp tác với tôi? Tôi không cưỡng cầu người khác, người hợp tác cùng tôi rất nhiều.
Tôi muốn nói chuyện làm anh với anh, nếu như không phải, anh không hợp tác với tôi, tôi liền tìm người đập chết anh!”

“Chị Tô! Đừng ghê gớm như vậy mà, tôi sợ hãi." Lục Tam Phong cười trấn an cô ta: “Cô chính là thần tài của tôi cơ mà.”

Thật vất vả mới trấn an được, Lục Tam Phong muốn để cô ta quay về, chuyện này chỉ có thể xử lý lạnh.
Anh biết không phải là Tô Ái Linh để mắt tới mình, mà là người phía sau cô ta để mắt tới

"ke-an-choi-bien-tong-tai-191-0"

"ke-an-choi-bien-tong-tai-191-1"

"ke-an-choi-bien-tong-tai-191-2"
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui