Trong phòng ăn sáng có rất nhiều khách, xung quanh cũng có không ít người đang xì xào bàn tán về tin tức trên báo gần đây.
Lục Tam Phong không có tâm tư để ăn cơm, anh cứ ngồi ngẩn ra đó.
Trước mặt anh có mấy tờ báo, đầu đề giật tít như sau: Phỏng vấn các chuyên gia trong lĩnh vực bán dẫn điện tử, các chuyên gia cho rằng để nhũi không thích hợp trong lĩnh vực xây dựng sự nghiệp cao cấp.
Trên dòng tiêu đề khác là một bức ảnh của người đàn ông cực kỳ đẹp trai và bên dưới viết là tiến sĩ Tiêu Nhất Bính từ nước ngoài trở về.
Dòng tiêu đề lớn có nội dung như sau: tiến sĩ Tiêu Nhất Bính rất tức giận vì người đàn ông giàu có ở phương bắc đã vung tiền, người sáng lập công ty điện tử Nhất Bính sẽ cùng tán gẫu về khoa học công nghệ điện tử.
Sau khi đọc xong bài báo này, Lục Tam Phong nghĩ vị tổng giám đốc Tiêu này đã tự mình điều tra về anh rất nhiều.
Anh ta nói rằng Lục Tam Phong sinh ra là kẻ chân lấm tay bùn, không có học thức.
Và anh chỉ giỏi mánh khóe, sử dụng ba loại phương pháp linh tinh, trong công việc cũng không theo quy tắc nào cả.
Anh cũng giống như những kẻ giang hồ và những kẻ đầu đường xó chợ mà thôi.
Sau khi anh ta nói những lời cay độc thì tiếp đó lại nói về đàn piano rất lâu, từ Beethoven đến Mozart.
Cuối cùng anh ta nói rằng sắp tác động mạnh mẽ và sâu rộng đến ngành công nghệ điện tử trong nước, đặc biệt là ngành truyền hình.
Anh ta đã nằm trong tay hàng trăm triệu đô la đầu tư từ phố Wall, hơn nữa đã có trong tay giấy phép cấp bằng sáng chế của một số công nghệ quan trọng.
Thái độ của tổng giám đốc Tiêu đối với sự phân bổ hiện tại của ngành công nghiệp điện tử là các nước ngoài tập trung vào công nghệ, sử dụng tiền để mua giấy phép bằng sáng chế công nghệ và sử dụng vốn đầu tư nước ngoài để quay trở lại thị trường trong nước để chi tiền mở nhà máy và sử dụng nguồn nhân lực trong nước để nắm bắt thị trường với giá rẻ.
Theo nhận định của anh ta trong cuộc phỏng vấn thì việc sản xuất ti vi của anh ta có thể chiếm ba mươi phần trăm thị trường nội địa trong vòng hai năm tới.
Hơn nữa anh ta còn nhấn mạnh đến cả thị trường nước ngoài.
Chỉ cần làm một số chi phí đầu vào thấp như xây dựng thương hiệu, tiếp thị, sản xuất sản phẩm, vận chuyển thì có thể sẽ thu được lợi nhuận cao và sẽ trở thành mô hình chuẩn của ngành bán dẫn điện tử trong tương lai.
Đồng thời anh ta còn cho rằng việc Lục Tam Phong ném tiền để làm việc như vậy chỉ khiến mọi người chú ý hơn.
Rất có thể đây là hành vi góp vốn trái phép, ở góc độ chuyên ngành thì việc này không khả thi.
Kết thúc cuộc phỏng vấn, người dẫn chương trình hỏi anh ta đã nhận được vốn đầu tư của công ty nào ở phố Wall thì anh ta không nói.
Còn khoản đầu tư vài trăm triệu là bao nhiêu trăm triệu, là đô la Mỹ hay tiền nước nào thì anh ta cũng không nói.
“Nơi đầu sóng ngọn gió, dù sao bây giờ anh cũng nổi tiếng trong lĩnh vực điện tử rồi.
Nhiều người gọi điện thẳng đến đây để chửi bởi anh kìa.
Cô gái nhỏ trả lời điện thoại đó đã bị mắng nhiều tới nỗi khóc muốn từ chức rồi.” Trương Phượng Tiên vừa ăn cơm vừa nói: "Không phải anh nói là ngàn vàng dễ mua được xương ngựa sao.
Ngàn vàng cũng đã hất đi rồi, xương ngựa cũng đã mua về rồi.
Vậy thiên lý mã đâu?”
“Thiên lý mã đang trên đường tới.” Lục Tam Phong vừa nói vừa nâng bát cơm trước mặt lên.
“Cô nói anh ấy làm gì chứ? Bây giờ làm gì cũng khó khăn cả.
Từ từ mọi chuyện sẽ đến thôi, gấp gáp cái gì chứ? Năm nay chưa đến thì sang năm đến.
Cũng đâu phải nghèo đến nỗi không có cơm để ăn chứ.” Tô Ái Linh mở miệng nói.
Trương Phượng Tiên khẽ hừ một tiếng, cô ta không muốn nói chuyện với Tô Ái Linh.
Lục Tam Phong kinh ngạc nhìn Tô Ái Linh, anh húp chén cháo nhưng trong lòng lại thầm nghĩ Tô Ái Linh nói ra câu này thật sự là quái quỷ.
Suy đi nghĩ lại, có lẽ cô ta cũng đang trông chờ vào sự thất bại của anh.
Bằng cách này, nghiễm nhiên anh sẽ chấp nhận tổ chức buôn lậu với lợi nhuận hàng trăm triệu đô la một năm.
Nếu có sự thay đổi đột ngột thì cô ta cũng không cần phải nghĩ nhiều.
Điều đó cũng dẫn đến tình trạng hỗn loạn nội bộ của Phong Giai sau này, khiến anh cảm thấy luống cuống tay chân.
Sau khi ăn xong Lục Tam Phong trở về phòng mà không nói một lời nào.
Thôi Cửu cũng sắp đến rồi, đây là một tin vui đối với anh.
Khi trở về phòng, anh đã gọi điện cho Giang Hiểu Nghi và hàn huyện một chút về chuyện trong nhà.
Sau khi cúp máy thì anh lại gọi điện cho Cao Chí Dũng nói sơ qua về tình hình nhà máy, công việc chuẩn bị cho việc ra mắt sản phẩm mới vào mùa thu đã hoàn tất.
Gần đây, bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới đã tiến hành mở rộng thêm.
Một hợp đồng đã được ký kết với Wahaha, dự kiến sẽ bắt đầu sản xuất vào mùa xuân năm sau.
“Đúng rồi, tổng giám đốc Lục à.
Gần đây có mấy người trong nhà máy lại thì thầm về chuyện thẻ phụ của anh.
Ý của giám đốc Lý là từ đầu đến cuối chuyện này đã danh không chính ngôn không thuận rồi.
Phải hủy thẻ phụ đi.
Còn tiền thì có thể mượn tiền mặt, cuối năm chia hoa hồng rồi hãy ghi vào sổ sách.”
“Có một tấm thẻ phụ mà nói biết bao nhiêu lần rồi?” Lục Tam Phong khẽ nhíu mày.
“Đó không phải là tôi nói, mà là một số quản lý cấp trung nói.
Một số người thậm chí còn nói rằng sau khi anh chia ra làm riêng thì sẽ chạy trốn nữa.”
"Không ưa thì dưa cũng có dòi thôi.
Bản IPO lần trước sửa đổi lại một chút và cứ tiếp tục sử dụng đi.
Tốt nhất nên giải quyết xong việc này trước cuối năm.
Giá trị thị trường đặt ở mức bảy trăm tỷ.
Anh cảm thấy thế nào?” Lục Tam Phong hỏi.
“Tổng giám đốc Lục, giá đã tăng quá cao rồi.
Trong tháng tư, chúng ta vẫn còn định giá hơn một trăm tỷ mà chỉ trong vài tháng đã tăng lên gấp bảy lần.
Hay là chúng ta chờ thêm được không? Ngay sau khi sản phẩm của chúng ta được niêm yết trên thị trường phía Nam trong năm tới thì chắc chắn định giá sẽ tăng lên.
Làm sao Lục Tam Phong có thể đợi đến lúc đó được chứ.
Đến lúc đó hoa huệ đã nguội lạnh rồi.
Lục Tam Phong suy nghĩ một lát, nếu định giá bảy trăm tỷ thì thật sự là không dễ tách ra riêng.
“Năm trăm tỷ thì sao?”
“Cũng vẫn cao quá rồi, khoảng bốn trăm tỷ thì được.”
Trong hai năm tới, công ty thực phẩm Phong Giai sẽ trên đà phát triển.
Người ta ước tính rằng trong hai năm này, giá trị thị trường sẽ tăng vọt lên khoảng mười lăm tỷ.
Lục Tam Phong ước tính rằng anh sẽ phải cần bán ba mươi lăm phần trăm vốn cổ phần của anh để rút ra hơn một trăm tỷ tiền vốn để bắt đầu khởi nghiệp.
“Vậy quyết định là bốn trăm tỷ đi.
Bản lại ba mươi lăm phần trăm vốn cổ phần, mau đi làm việc đi.”
Ở đầu dây bên kia, Cao Chí Dũng nghe vậy thì thở dài.
Anh ta hiểu được Lục Tam Phong đã quyết định rời đi.
Trong lòng Cao Chí Dũng xem công ty thực phẩm Phong Giai là sự nghiệp chính, còn ở trong mắt Lục Tam Phong thì Tây chỉ là một bước đệm.
Khoảng mười giờ sáng Lục Tam Phong đến sân bay, xa cách mấy tháng mới gặp lại Thôi Cửu khiến cả hai người đều bùi ngùi xúc động.
Buổi trưa họ tìm một nhà hàng vừa ăn vừa nói chuyện.
“Tổng giám đốc Lục à, cậu ồn ào quá rồi đó nha.
Trên đường tôi đến đây đã nghe mọi người trên máy bay đều nói về cậu.
Cậu vẫn thích phô trương thanh thế như vậy à? Còn chuyện lần trước tôi đã nói với cậu thì sao?” Thôi Cửu vừa ăn đồ ăn vừa nói: “Để tôi nói cho cậu biết, làm trên phương diện này có lãi rất lớn đó.
Chỉ cần cậu trả tiền thì tất cả mọi việc tôi đều có thể xử lý được.
Lục Tam Phong lắc đầu nói: “Tôi dự định kinh doanh một cách nghiêm túc."
“Kiếm tiền mà, cậu có bằng sáng chế kỹ thuật không? Caju đã liên hệ với các nhà máy hỗ trợ chưa? Cậu có kênh bán hàng không? Sản phẩm điện tử quy mô lớn này cần máy công cụ chính xác cao, chưa kể những cái khác nữa.
Để sản xuất ra một loại nhựa có độ chính xác cao thì phải có máy ép công cụ mài.
Tất cả phải tốn đến vài trăm vạn, tất cả đều là hàng nhập khẩu.”
“Những thứ mà anh vừa nói, tôi đều không có.”
“Mấy ngày nay tạo thanh thế hết rồi, những thứ anh vừa nói đó không rẻ chút nào đâu.” Trương Phượng Tiên nói.
“Có máy công cụ, dây chuyền lắp ráp trong nước nhưng một tháng sản xuất bình thường được ba ngày.
Còn lại hơn mười ngày là cậu phải gọi cho nhà sản xuất tới bảo trì, thời gian còn lại là chờ người đến sửa chữa.
Còn nữa nha, những sản phẩm đó làm ra thì khác nhau một trời một vực.” Thôi Cửu vừa nói vừa nở một nụ cười: “Cậu đã bao giờ nhìn thấy một trường hợp được ép ra theo bản vẽ, nhưng lại không thể dùng được không?”
“Bản vẽ bị lỗi sao?" Trương Phượng Tiên thắc mắc.
“Sai số quá lớn.
Một cái lớn, còn một cái nhỏ.
Máy móc thành phẩm của người ta chỉ có sai số bằng một sợi tóc, còn những chiếc máy trong nước thì sai số là một ngón tay.”
Thôi Cửu thao thao bất tuyệt.
Chưa nói đến công nghệ đã được cấp bằng sáng chế mà việc mua những chiếc máy nước ngoài này đã rất phiền phức rồi.
Còn chưa kể đến việc có tiền hay không có tiền đều phải báo cáo, xin ngoại hối rồi mới đặt hàng.
Sau đó chờ đợi tàu hàng cập cảng, làm rất nhiều thủ tục hải quan và quan trọng nhất là đóng cho doanh nghiệp nhà nước.
Nếu Lục Tam Phong muốn mua máy móc của nước ngoài như một công ty tư nhân thì đừng có mơ.
Dự trữ ngoại hối bây giờ không phải là quá eo hẹp nhưng anh cũng không đến mức dư dả như vậy.
Đây chỉ là vấn đề máy móc, còn vấn đề về bằng sáng chế mà không giải quyết được thì tất nhiên cũng vẫn sẽ sản xuất được nhưng rất dễ bị tố cáo.
Nếu chỉ là một công ty cỏn con thì không sao nhưng bị một doanh nghiệp lớn như vậy xâm phạm bản quyền thì họ sẽ không thể nào mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua được đâu.
Thôi Cửu ợ hơi một cái, lấy khăn lau miệng và nói: “Tổng giám đốc Lục à, nói về kiếm tiền thì tôi đang nói đến con đường kiếm tiền một cách quang minh chính đại.
Cậu đầu tư tiền cho tôi thì nhất định anh sẽ kiếm được nhiều tiền và hơn nữa là chúng ta không có vi phạm pháp luật.
Trương Phượng Tiên ngồi bên cạnh nghe với vẻ mặt đầy kinh ngạc, đúng là không bắt tay vào làm việc thì không biết sẽ gặp phải những khó khăn như thế nào.
Cô ta nhìn Lục Tam Phong nói: “Toàn là những chuyện không muốn gặp.
Tôi nghĩ anh nên suy nghĩ kỹ càng về chuyện công ty thực phẩm Phong Giai.”
Lục Tam Phong không nói gì mà chỉ cúi đầu ăn cơm.
Sự việc rất khó giải quyết nhưng không phải là không có cách.
Sau khi ăn no, anh liền hỏi: “Buổi hội nghị gì đó là hôm nay phải không?”
“Tối nay ở khách sạn gì đó, tổng giám đốc Hồng nói buổi chiều tối sẽ đến đón”
“Vậy thì tốt.
Buổi tối chúng ta cùng nhau đi.
Có hội nghị khoa học công nghệ điện tử gì đó, dù sao cũng là chuyện ăn uống tiệc tùng mà thôi.
Chúng ta về khách sạn trước đi.”
“Tổng giám đốc Lục, cậu hãy suy nghĩ lại một cách nghiêm túc đi.
Chúng ta là bạn tù với nhau mà.
Những gì tôi nói với cậu đều là những lời tâm huyết xuất phát từ tận đáy lòng." Thôi Cửu đứng lên nói: “Tôi thực sự không kiếm chác được gì từ cậu đâu.
Cậu hoàn vốn cho tôi là được rồi.”
Lục Tam Phong bật cười khi nghe điều này, anh ta tự coi bản thân như một kẻ ngốc hay sao.
.