**********
Chương 283: Chồng của tôi
Mấy ngày nay, tất cả mọi suy nghĩ của Lục Tam Phong đều đã dành hết cho Tiêu Nhất Bính, trong mắt của mấy người Tôn Hùng Cường, sự phát triển của vấn đề bây giờ là không thể tránh khỏi, kết cục đã định là không thể tránh khỏi.
Hợp kim nhôm đúng thật là có thể thay thế, nhưng mà tính ổn định thì tuyệt đối là không bằng hợp kim đồng.
Một khi thay thế liền tạo thành kết quả chất lượng bị giảm sút, điện áp không ổn định, sẽ bị hư hại.
Đi dạo loanh quanh mấy ngày nay, có mấy nhà xưởng đều đã bắt đầu quen thuộc với Lục Tam Phong, nhìn thấy Lục Tam Phong lại đi ngang, có người trêu ghẹo nói: “Tổng giám đốc Lục còn tìm sao? Chỉ sợ là có đào ba thước đất lên cũng chẳng thấy có gì phù hợp đâu!" "Tổng giám đốc Lục, hay là anh hợp tác cùng chúng tôi đi, giá cả tuy là mắc một chút, nhưng có thể giúp anh thoát qua khỏi cửa ải này!" "Đúng vậy đấy, không phải chỉ là đốt tiền thôi sao, chơi với anh ta luôn."
Lục Tam Phong liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không phải là tiền của anh ta bị đốt, ngồi đó nói thôi ai mà không nói được, bây giờ nếu như tiêu hết số tiền trong tay rồi, vậy thì đó mới là rơi vào đường cùng.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng, có mấy nhà xưởng đã bắt đầu dọn dẹp mọi thứ chuẩn bị bỏ đi, Liễu Ngoạn nhìn quanh bốn phía một vòng, nói: “Tổng giám đốc Lục, hay là chúng ta trở về thôi?" "Không có gì, bây giờ chúng ta không thiếu thời gian." Lục Tam Phong nói xong liền đi về hướng đông nam, anh cũng biết là khả năng không quá cao, chẳng qua chỉ là đi tản bộ, giải toả tâm tình mà thôi.
Trong góc hẻo lánh phía đông nam có dựng một căn lều một người đơn giản, phía trên đề chữ Công nghiệp đồng Văn Nam, người bên trong cũng rất ít, chỉ có một người phụ nữ mặc trang phục thường ngày đang ngồi ở đó, đôi mắt có chút sưng đỏ.
"Hình như chúng ta chưa từng nhìn thấy cái này, đúng không?" Lục Tam Phong nói thầm một câu rồi cất bước đi vào bên trong.
"Xin chào!" Người phụ nữ thấy Lục Tam Phong đi vào thì đứng dậy rồi nói một câu.
"Mấy ngày trước hình như tôi không nhìn thấy nhà cửa các người, phải vậy không?" Lục Tam Phong hỏi.
"Chúng tôi chỉ vừa mới dọn tới, vốn là có ý định tham gia, nhưng nhất thời lại có chút công việc, hôm nay đến đây ngày cuối cùng, cũng tính là có tham gia rồi."
Lục Tam Phong nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: “Có hợp kim đồng cường độ cao không? Chính là cái loại mà dùng cho bộ phận bên trong truyền hình ấy." "Tôi cũng không hiểu mấy thứ." Gương mặt người phụ nữ lộ vẻ đẳng chát, nhìn mấy thứ đồ để ở trên bàn: “Một lát nữa giám đốc Mã sẽ quay trở lại, chúng tôi chỉ sản xuất ra mấy thứ này, các anh xem một chút đi."
Liễu Ngoạn đi tới nhìn sơ qua tiêu chuẩn sản xuất và tiêu chuẩn kỹ thuật một chút rồi lại cầm lấy khối hợp kim đồng quan sát một lúc lâu, gật đầu nói: “Tuy rằng không tốt bằng mấy công ty kia, nhưng mà kỹ thuật thì đạt tiêu chuẩn rồi, công ty này không bắt mắt lắm, có thể sẽ có hy vọng.
"Cô là chủ của công ty này?" Lục Tam Phong đánh giá cô ta, hỏi.
Người phụ nữ gật gật đầu, vành mắt hơi đỏ, dường như là Lục Tam Phong đang nhắc lại chuyện gì làm cho cô ta rất đau lòng vậy.
"Đây...
đây là xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Tam Phong nhìn cô ta buồn bực hỏi: “Có phải là do đến quá muộn, tổn thất đơn đặt hàng rồi? Không có gì đâu, đừng khóc nhé, chúng tôi đây không phải là đã đến rồi hay sao?" "Không phải đâu?" Người phụ nữ nhìn thoáng qua phía sau lưng Lục Tam Phong, nói: “Giám đốc Mã đến rồi." Lục Tam Phong xoay người lại phía sau thì nhìn thấy một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ trang phục nghề nghiệp đang đi đến, hai bên nhìn rồi đánh giá lẫn nhau, đối phương dùng ngữ điệu thương vụ nói: “Các vị có việc gì không? Đang cần nguyên liệu đồng đúng không?" "Đúng vậy, chúng tôi làm về thiết bị truyền hình, tôi muốn hỏi một chút, sản lượng của các người như thế nào?" Lục Tam Phong nhìn chị ta nói: "Số lượng sản phẩm mà chúng tôi cần có chút nhiều." "Vậy sao, vậy thì quá tốt rồi." Giám đốc Mã lộ ra vẻ mặt vui mừng nói: “Nào, mời ngài ngồi, xin hỏi ngài thuộc xí nghiệp nào vậy?"
Giám đốc Mã nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, thoảng có chút nghi hoặc, trên thị trường các xí nghiệp đồng cỡ lớn có rất nhiều, kỹ thuật so với bọn bọ cũng tiên tiến hơn không ít, làm sao chuyện này lại tới trên đầu mình được nhỉ." Mọi người cùng ngồi xuống, Lục Tam Phong mở đầu hỏi: “Tôi muốn hỏi một chuyện, các người là xí nghiệp bản địa của Thành Minh hay sao?" "Không phải, xưởng chúng tôi khai thác mỏ ở núi Tiêu Sơn, trước kia chỉ là một xưởng nhỏ, mấy mươi năm rồi, hai mươi năm gần đây mới ăn nên làm ra, ngài có băn khoăn về phương diện vận chuyển hàng hoá đúng không?" "Tiêu Sơn?" Lục Tam Phong vui mừng lên hẳn, nở nụ cười nói: “Vậy thì cách chỗ chúng tôi không xa, hàng hoá của các người là nơi nào cũng có thể bán đúng không?" "Cái này còn cần phải hỏi nữa, có ai có hàng mà không muốn bán đầu?" Giám đốc Mã có chút không hiểu nói: "Ngài muốn nói gì thì cứ nói trực tiếp ra đi, muốn chúng tôi cung cấp hàng hoá cho các người sao? Nếu là xí nghiệp cỡ bự, giá cả có thể thương lượng được." "Chúng tôi là điện tử Thủy Hoàn, là một xí nghiệp ở vùng Bình Châu, bên dưới có truyền hình Waypod."
Liễu Ngoạn lại giới thiệu một lần nữa.
"Tôi biết rồi tôi biết rồi." Giám đốc Mã kích động lên nói: “Tôi có xem báo cáo có liên quan đến các người, các người muốn đặt hàng của chúng tôi sao?"
Giám đốc Mã cảm thấy không thể tin nổi, họ nhiều nhất là một doanh nghiệp cỡ vừa, cơ hội cung cấp cho một nhà máy lớn như vậy là rất mong manh, đơn hàng lớn như vậy phần lớn đều là những doanh nghiệp hàng đầu làm, miếng thịt béo này sao có thể rơi xuống đầu bọn họ được? Lục Tam Phong gật đầu, buồn bực hỏi: "Chị còn chưa nhận được tin tức gì sao? Có chắc chắn là có thể hợp tác cùng chúng tôi hay không?" “Đương nhiên, có người mua mà không bán không phải là ngớ ngẩn hay sao.” Giám đốc Mã vội vàng đứng lên nói: “Tôi sẽ giới thiệu với các ngài về sản phẩm và ưu điểm của chúng tôi, cũng như những chuyện về mặt giá cả nữa.”
Liễu Ngoạn nghe vậy thì nở nụ cười, trong lòng thầm thở dài một hơi, quả nhiên là ông trời có mắt!
Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, từ chuyện giao hàng, đến số lượng, đến kỹ thuật và phương thức thanh toán.
Những hình ảnh náo nhiệt nơi này tự nhiên sự náo nhiệt ở đây không thể thoát khỏi ánh mắt của những người xung quanh, một lúc sau nhóm người Tiêu Nhất Bính liền biết được rằng Lục Tam Phong đã tìm được nhà cung cấp hàng hoá, lửa giận bừng bừng bước tới, bọn họ rõ ràng đã dặn dò cái xưởng Công nghiệp đồng Văn Nam này rồi.
"Tổng giám đốc Điền của các người đâu?" Tiêu Nhất Bính lạnh lùng hỏi.
Giám đốc Mã đứng dự trả lời: “Anh có chuyện gì sao?" "Tôi tìm Tổng giám đốc Điền!" "Nói chuyện với tôi là được rồi!" Đôi mắt người phụ nữ rưng rưng, nức nở nói.
"Nói với cô mà được sao? Ban đầu lúc hội nghị đã thông báo xuống, không phải đã nói là các cô không thể bán hàng cho một số người hay sao?" Tiêu Nhất Bính lớn tiếng mắng.
"Chúng tôi làm ăn với ai là quyền tự do của chúng tôi.
Ngay cả khi các anh là người điều hành hội nghị, thì các anh cũng không có lý do gì để xem vào chuyện chúng tôi làm ăn với ai.
Xin đừng làm phiền khách của tôi." Quản lý Mã thẳng thắng hét lên.
"Chị! Chị biết tôi là ai không?" “Anh là ai?” Lục Tam Phong dựa vào trên ghế sa lon nhìn hắn nói: “Cho dù là ông trời đến đây thì cũng không thể kiêu ngạo như vậy! “Tôi không muốn nói nhảm với các người, gọi Điền Văn Nam ra đây, hoặc là tôi sẽ gọi cho anh ta, với điều kiện là các người phải nghĩ đến hậu quả trước.
Tiêu Nhất Bính nói với vẻ mặt lạnh lùng.
"Hu hu hu...
Người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất, chắp tay khóc.
Lục Tam Phong sửng sốt, vội vàng đứng lên đỡ cô ta dậy, an ủi nói: "Không sao, thật sự không phải là chuyện gì lớn, ngồi đi, ngồi đi." “Nếu như anh...
hức hức...
nếu anh có thể gọi anh ta ra đây, thif công ty của tôi sẽ giao luôn cho anh” Người phụ nữ khóc không ra hơi, nức nở: “Vô dụng thôi, dù có cần bao nhiêu tiền cũng vô dụng thôi.
"Làm sao vậy?" Lục Tam Phong hỏi.
"Vốn dĩ đã nói đến đây để tham gia một cuộc triển lãm.
Ai biết rằng trên đường đến đây đã gặp một vụ tai nạn xe hơi.
Người đã...
người đã đi rồi." Nói xong, người phụ nữ nhào vào vòng tay Lục Tam Phong và rưng rưng nước mắt.
Lục Tam Phong ngay lập tức hiểu ra, rõ ràng Tiêu Nhất Bính đã thông báo cho công ty và thương lượng với Tổng giám đốc điền, không ngờ lại có tai nạn xảy ra.
"Thật sự rất tốt." Lục Tam Phong vừa nói được nửa câu, người phụ nữ cùng giám đốc Mã hung hăng nhìn chằm chằm anh, trên mặt vội vàng mang theo vẻ bị thương, thay đổi lời nói: "Thật là đáng buồn, một người tốt như vậy cứ như vậy rời đi.
Rõ ràng là ông trời ghen tị với người tài mà!”
Người phụ nữ khóc to hơn, trông có vẻ khá đau lòng.
"Tôi không quan tâm anh ta đã chết hay là bị tàn phế.
Trước đây tôi đã nói với anh ta rằng tôi không thể hợp tác với trong vòng một tháng không thể hợp tác với Điện tử Thủy Hoàn, và anh Điền cũng đã đồng ý." Tiêu Nhất Bính thẳng thừng nói ra, trầm giọng nói: Nếu như vi phạm hiệp định, đừng trách tôi không khách khí.” "Không khách khí? Anh định không khách khí như thế nào?" Người phụ nữ đứng lên với nước mắt trên mặt, tóc tán loạn và hét lên: "Anh còn có thể giết cô nhi và quả phụ chúng tôi hay sao? Có ngon thì anh giết tôi đi!"
Từ trước đến giờ Tiêu Nhất Bính đã từng nhìn thấy qua loại đội hình này, liên tục lùi bước, những người xung quanh cũng đang lẩm bẩm.
"Người ta cũng đã chết rồi, còn muốn người ta làm gì nữa chứ.
Giới kinh doanh bây giờ thật sự là quá khó sống mà!" "Đúng vậy, người chết là hết, có ân oán gì cũng không thể làm thế này được."
Vẻ mặt Tiêu Nhất Bính xấu kinh khủng, anh ta hít sâu một hơi muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Tôn Hùng Cường ở bên cạnh kéo đi, anh ta thì thào nói: "Đừng để bên ngoài ngàn người chỉ trích, chúng ta đi!"
Có tiếng ồn ào phía sau Tiêu Nhất Bính.
Lục Tam Phong ôm đầu người phụ nữ vào lòng, vươn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô ta, an ủi: "Không sao đâu, sẽ trôi qua nhanh thôi, anh ấy ở trên thiên đàng nhất định hy vọng cô sẽ có một cuộc sống tốt hơn, và công ty sẽ hoạt động tốt hơn.
Giám đốc Mã và Liễu Ngoạn có hơi xấu hổ khi đứng đó, giờ người ta đã là một góa phụ, Lục Tam Phong còn ôm người ta, có phải quá thân thiết rồi không" "Khụ khụ!" “Anh Lục, được rồi đó, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng anh đã giết người đàn ông của cô ta." Liễu Ngoạn lẩm bẩm một câu
Lục Tam Phong buông người phụ nữ ra, đặt tay lên vai cô ta nói: "Tin tưởng tôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn." "Nhưng tôi không biết cách điều hành một công ty như thế nào.
Tôi không biết gì cả.
Anh ấy là một đứa trẻ mồ côi và không có người thân.
Tôi cảm thấy như bầu trời của tôi cũng sụp đổ luôn rồi!" "Không sao không sao, chuyện này không phải là rất đơn giản sao, chính là cô làm sản phẩm, bán sản phẩm, tôi mua sản phẩm của cô, vậy thì không phải là cô có tiền rồi hay sao?" Lục Tam Phong vươn tay lau nước mắt.
Giám đốc Mã từ một bên nhìn Lục Tam Phong, chị ta thật sự nghi ngờ Lục Tam Phong có quan hệ với vợ của Tổng giám đốc Điền, đơn hàng lớn như vậy, nhiều người cầu còn không được, vậy mà Lục Tam Phong lại tự mình đưa tới.
“Cảm ơn, anh thật sự là người tốt, phải xưng hô với anh thế nào đây?” người phụ nữ lau nước mắt, khống chế cảm xúc.
"Tôi tên là Lục Tam Phong, là chủ tịch của công ty điện tử Thủy Hoàn." “Tôi tên là Lý Thiên Na, mấy chuyện này tôi không hiểu cho lắm.” Lý Thiên Na nhìn giám đốc Mã và nói: “Giám đốc Mã, chị có thể quyết định.
"Tổng giám đốc Lục, ngoài chuyện ban nãy chúng ta vừa bàn bạc ra, anh còn có yêu cầu nào khác hay không?" "Không có, chúng ta hãy ký một bản thỏa thuận.
Sau khi hàng về, chủ cần chất lượng không có vấn đề thì có thể thông qua." Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Tối nay chúng ta cùng nhau dùng bữa, cô Lý, cô cũng nên đi.
Đừng buồn nữa, sẽ không còn xinh đẹp đâu.”
Liễu Ngoạn cau mày, thấp giọng nhắc nhở: "Tổng giám đốc Lục, anh là người đã có vợ, anh định làm gì vậy?"
.