Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi



Mã Vy Thanh kích động gật đầu, lần đầu tiên cô ta cảm giác được cái gì gọi là tôn vinh, bao nhiêu người gọi cô ta là chị dâu cả, bắt đầu từ ngày mai, cô ta sẽ là vị chị dâu cả đầu tiên của Lục Trung, Bát Trung.

Sân trượt băng chỉ còn lại vài người bọn họ, chơi hơn nửa tiếng đồng hồ, lại tới phòng Bi-a chơi mấy tiếng, cả hành trình Tóc Xanh đều đi theo sau, nhưng lại không nói chuyện lại.

Cậu ta nhận thức được sự chênh lệch giữa mình và Lục Tam Phong, một đêm này đã trở thành đả kích cực lớn đối với tam quan của cậu ta, lần đầu tiên hiểu rõ, thì ra còn có thể tiêu tiền như vậy.

Trong lòng càng hiểu hoen, chỉ cần có tiền, liền có thể trưa quen nữ thần, tối đã có thể hẹn hò, hơn nữa cô ấy lại còn thể hiện khuôn mặt cười như mơ mà trước này chưa từng lộ ra trước mặt bản thân mình.

Đây là sự châm chọc biết bao?

Tóc Xanh chỉ đứng ở đó nhìn, ngơ ngác nhìn, trong đầu nhớ lại chuyện hôm qua giáo viên chủ nhiệm tìm cậu ta nói chuyện.

Nhuộm cái đầu tóc xanh làm gì? Em có biết ý nghĩa khi nhuộm màu xanh này không, em còn nhỏ, căn bản không hiểu được cái gì là tình yêu, đừng mờ mịt nữa, cẩn thận quay đầu lại, để thời gian học tập đi, còn có bốn tháng nữa là tới kì thi THPT rồi, em còn có thể cứu được!

Tóc Xanh nhìn Mã Vy Thanh đang rất vui vẻ với Lục Tam Phong, hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết định nào đó, hai tay siết chặt, tỏ ra tự nhiên tiến lên phía trước nói: "Mã Vy Thanh, tớ về trước đây!"

"Được!"

Mã Vy Thanh cũng không quay đầu lại mà tiến vào trong một cái hốc cây, tiếp theo lại vui vẻ reo lên.

Tóc Xanh nhìn thấy cô ta vui vẻ như thế, không còn chút do dự nào mà quay đầu đi về hướng cửa, dáng vẻ trẻ con, mái tóc màu xanh biếc, giờ phút này cậu ta như trút được gánh nặng!

Chơi thẳng tới mười một giờ, Lục Tam Phong lái xe tiễn cô tới cổng khu phố nhỏ, Lục Tam Phong xuống xe nhìn cô ta: "Về sớm một chút đi, nếu không mẹ cô lại tức giận."

"Giận thì giận thôi, ngày mai lại đi chơi tiếp chứ?"

"Được, ngày mai rảnh lúc nào?"

"Ngày mai thứ bảy, cả ngày mai em đều rảnh!"

"Ừ, đúng đúng đúng, vậy chín giờ sáng mai tôi tới đón cô, thế nào?"

"Được!" Mã Vy Thanh nói xong còn chưa đi, mà đứng tại chỗ liếc nhìn Lục Tam Phong.

"Còn có việc?"

"À...
cái đó...
nếu không thì ấy một cái?" Mặt Mã Vy Thanh đỏ bừng.

"Ấy?" Lục Tam Phong cau mày, giơ tay vỗ vai cô ta nói: "Về đi, về đi!"

Mã Vy Thanh lộ vẻ thất vọng gật đầu, đi vào trong hướng khu phố nhỏ.

Lên trên xe, Hà Thanh Du nhìn Lục Phong: "Người ta đã chủ động rồi, sao anh còn từ chối? Rốt cuộc là anh tới tán gái hay là chơi đùa?"

"Cô coi như tôi tới chơi đùa đi." Lục Tam Phong quay xe đi về hướng khách sạn.

Về tới khách sạn, Lý Na còn chưa ngủ, nghe thấy Lục Tam Phong quay về rồi, vội vàng mở cửa tiến vào phòng của Lục Tam Phong, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Tổng giám đốc Lục đâu?"

Lục Tam Phong ngồi trên ghế số pha, ngẩng đầu nhìn cô ta nói: "Ở đây, cô chưa ngủ sao?"

"Ra ngoài cả ngày sao lại thành bộ dạng này rồi?" Lý Na trợn tròn mắt nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Tam Phong.

"Bình thường, làm việc mà, chắc chắn sẽ có sự thay đổi." Lục Tam Phong nói rồi nhìn về hướng hai người Hà Thanh Du và Tần Thiên Thạch mà nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay hai người vất vả rồi, sớm nghỉ ngơi đi."

"Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé, chúng tôi về phòng trước đây, buổi tối không cần đi ra ngoài một mình." Hà Thanh Du phân phó nói.

Tần Thiên Thạch chỉ hừ lạnh một cái, quay đầu rời đi, hai người ra khỏi phòng, Hà Thanh Du lặng lẽ quay đầu lại liếc một cái, thấp giọng nói: "Anh nói, hai người ở trong phòng làm gì?"

"Có thể nói gì, hôm nay tiêu nhiều tiền như vậy, không thể không làm thêm buổi tối, kiếm lại chứ!" Mặt mũi Tần Thiên Thạch đầy vẻ châm chọc cười một tiếng, đi về hướng phòng mình.

Hà Thanh Du lại nhủ thầm, hôm nay tiếp xúc, dường như Lục Tam Phong không phải người như vậy.

Lý Na tỉ mỉ nhìn đánh giá Lục Tam Phong một cái, hỏi: "Làm việc thành công không? Nhà máy sẽ mở lại chứ?"

"Làm gì nhanh thế được, cô cứ yên tâm đi, yên tâm ở đây, tôi cần vài ngày." Lục Tam Phong đứng dậy: "Cô về phòng nghỉ ngơi đi."

"Anh cũng đừng quá lao lực nhé, thật là phiền anh quá, hôm nay tôi để bọn họ về nhà một chuyến, khoá cửa lại, cũng không có gì báo đáp anh." Lí Na lấy từ trong chiếc túi bên cạnh ra một cái túi căng phồng đặt trên bàn trà nói: "Đây là 150 triệu, anh đi hoạt động chắc chắn sẽ phải tiêu tiền."

Lục Tam Phong vốn muốn từ chối, nhưng vừa nhớ tới trên người mình cũng chẳng có bao tiền, ra ngân hàng rút lại còn phải hẹn trước, cũng không nói gì.

Sau khi Lý Na đi, Lục Tam Phong tắm rửa, dù gì anh cũng không còn là cậu nhóc mười tám mười chín tuổi rồi, lao lực cả một ngày như vậy thực sự rất mệt nhọc, lên giường liền ngủ ngay.

Trong nhà ăn nhỏ của Công nghiệp đồng Văn Nam đã sáng đèn, trên bàn một đống hỗn độn, trong phòng toàn là mùi rượu, có bốn năm người đàn ông ngồi, nhìn dáng vẻ chắc là uống say rồi, Hồ Diệu Thanh hút thuốc cho tỉnh rượu.

"Tam Nhi à, người còn nhìn không?" Một người đàn ông cao lớn thô kệch hướng về Hồ Diệu Thanh mà hỏi.

"Chuyện này tôi cũng định nói với anh, mấy người anh em đội vận chuyển đã tới tầng dưới trong hôm nay, mẹ nó, bên cạnh thằng nhóc đó có người theo, may mà mấy anh em đó thường qua lại với chi đội hình cảnh, nếu tuỳ tiện ra tay, thì phiền toái rồi."

"Chi đội còn quản những chuyện này?"

"Mẹ nó tôi còn đang bực này, gọi một cú điện thoại, người ta nói pháp luật cái gì đó, nếu tính mạng và tài sản công dân bị uy hiếp, cho thể xin bảo vệ, nhưng cái trò này người bình thường vốn không xin được, còn thằng nhóc này sao lại tới chứ?"

"Nó thế mà lại không đi? Thật không sợ chết? Nhà máy Điền Anh này đáng chút tiền, nhưng cũng không tới mức bán mạng chứ!"

"Tổng giám đốc Hồ, chúng ta đối phó với người bình thường còn được, lấy cái bao tải trùm lên, kéo ra chỗ vắng ngoại ô, mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ biết sợ, còn tên này không bình thường đâu, chúng ta ở nhà máy này coi như là cướp giật, nhiều lắm trụ được vài năm, còn dễ bị lên tin tức."

"Không cần kéo dài tới vài năm, kéo dài tới một tháng là được!" Hồ Diệu Thanh cầm lấy cái bật lửa trên bàn, người đàn ông bên cạnh vội vã đưa thuốc tới.

Chớp mắt một cái, Hồ Diệu Thanh có chút đau đầu, thở dài nói: "Kéo dài một tháng đi!"

Một tháng?

"Ý gì? Chiếm dụng nhà máy một tháng, chúng ta cũng không kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Không phải là chuyện tiền nong." Hồ Diệu Thanh càng nghĩ càng phiền, lúc trước đồng ý chuyện này với Tiêu Ân Phàm, nghĩ muốn mở rộng sản nghiệp của mình, nghĩ người khác đi rồi, bỏ lại cục diện rối rắm cho mình.

Một nhân viên phục vụ đi tới, nói: "Tổng giám đốc Hồ, có điện thoại của ngài.”

"Ai? Nửa đêm còn gọi điện thoại?"

"Đối phương nói mình là tổng giám đốc Lý của khách sạn Thiên Duyệt"

"Tổng giám đốc Lý?" Hồ Diệu Thanh vội vàng đứng dậy, trong nháy mắt liền tỉnh rượu, mau chóng đi ra bên ngoài, mặt mày vui vẻ nhận điện thoại: "Tổng giám đốc Lý, muộn thế này mà chưa ngủ, có gì chỉ thị sao?"

"Chuẩn bị ngủ, nằm trên giường không ngủ được, chuyện kia của ông, tôi phụ trách, chuyện đó làm ra sao rồi?" Giọng nói của tổng giám đốc Lý ở đầu bên kia điện thoại lộ vẻ mệt mỏi.

"Tình hình đều trong tầm tay, nhưng chi đội hình cảnh bên này phải người bảo vệ anh ta!"

Tổng giám đốc Lý ở đầu bên kia điện thoại im lặng, một mình Lục Tam Phong ở bên ngoài, anh ở nơi đó không có vấn đề gì, những chuyện này ông ta không làm được, chỉ có thể nói là Hoàng Hữu Danh chào hỏi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt tổng giám đốc Lý càng thêm khó coi, bên cạnh ông ta là một coi gái da trắng xinh đẹp, nũng nịu kề sát lại: "Tổng giám đốc Lý, người ta..."

"Cút sang một bên đi!"

"Hả?" Hồ Diệu Thanh có chút sợ hãi hỏi: "Tổng giám đốc Lý, tôi đã làm sai gì sao?"

"Không nói ông, ông cứ kéo dài hết sức cho tôi, có tình hình gì báo tôi ngay, nhớ rõ chút, nhất định không được để Lục Tam Phong nắm được chứng cứ mấu chốt, tình hình bây giờ, chỉ cần Lục Tam Phong vào toà án, tất cả đều xong đấy." Tổng giám đốc Lý trầm giọng nói: "Hiểu không?"

"Hiểu rồi, nếu thực sự không được, tôi bỏ tiền tìm vài người, xử anh ta?"

"Ông có thể thử, nhưng không liên quan tới tôi!" Tổng giám đốc Lý dựa sát vào thành giường, nói với cô gái bên cạnh: "Cô, nằm sấp xuống!"

Cô gái nằm sấp người xuống, quyến rũ như tơ, nửa nằm trên giường.

"Nằm sấp xuống?" Hồ Diệu Thanh có chút không rõ, nhưng vẫn ngồi xổm xuống.

"Không nói với ông, cứ như vậy đi, tôi nói với ông, chỉ cần kéo dài một tháng, không để Lục Tam Phong lấy được Công nghiệp đồng Văn Nam, về sau các loại vận chuyển ở quặng mỏ, gia công thô, tôi sẽ đem một nửa sản lượng công ty giao cho ông."

"Cảm ơn tổng giám đốc Lý, quá cảm ơn ngài rồi, tôi tuyệt đối trung thành với ngài, nói thật, tôi vừa nghe giọng của ngài, liền thấy thân thiết như bố tôi vậy...

Mới nịnh nọt được một nửa, điện thoại đã cúp rồi.

Lúc này Hồ Diệu Thanh mới đứng dậy, đặt điện thoại lên bàn, trong lòng

"ke-an-choi-bien-tong-tai-295-0"

"ke-an-choi-bien-tong-tai-295-1"

"ke-an-choi-bien-tong-tai-295-2"
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui