"Ô, thật là trùng hợp!"
Hai người nói một câu không mặn không nhạt, dễ nhận thấy là không quan tâm đến Lục Tam Phong chút nào.
"Xin chào các bạn bè hành khách thân mến, máy bay đã đến đường băng cất cánh.
Xin hãy thắt dây an toàn và quan tâm đến người già và trẻ em xung quanh bạn..."
Lục Tam Phong thắt dây an toàn, không nói gì nữa.
Sau khi máy bay cất cánh và bay ổn định, một số tiếp viên đã đẩy xe đẩy để phân phát trả và đồ uống cho mọi người.
Hai người bên cạnh văn thi thâm trò chuyện
Nội dung không gì khác hơn là có thể làm được bao nhiều cho chuyến đi này, có thể tiếp cận một ông chủ nào đó hay không, nếu có thể làm tình nhân hay bộ nhị thì tương lai vài năm tới sẽ ăn rồi
Lục Tam Phong nghe xong mấy nội dung này thì thở dài.
Mấy ông chủ này cũng thật đáng thương, bọn họ đang tìm tình nhân, nhưng lại không biết mình là món hàng bị người ta lựa chọn, lại tốn nhiều tiền như vậy, đúng là coi tiền như rác.
"Thưa anh, anh uống gì? Chúng tôi có trà, cà phê, coca và nước trái cây." “Coca là được rồi." Lục Tam Phong thuận miệng
nói.
"Coca của anh đây.
Hai cô uống gì?"
"Cà phê!"
Sau khi tiếp viên hàng không đưa đồ uống cho mọi người xong, đẩy xe đẩy đi tiếp, bấy giờ Lục Tam Phong uống một ngụm Coca rồi hỏi.
"Hai người cũng đi Thành Kỳ sao?"
Cô gái bên cạnh nhìn thoảng qua Lục Tam Phong, nhưng không nói gì
“Tôi cũng đi Thành Kỳ, thật là trùng hợp!" Lục Tam Phong tiếp tục trò chuyện.
"Hờ hờ, cả cái máy bay này đều đi Thành Kỳ!"
Cũng ng, các người đến đây đi chơi a
"Anh hỏi ti mi như vậy làm gì? Có liên quan gì đến anh không? Một cô gái trong đó đây vẻ khó chịu.
Còn tôi thì tôi vừa từ nước ngoài trở về.
Tôi thấy hai có xinh đẹp như vậy, vừa nhìn là đã biết con gái nhà danh giá không giàu thì cũng có tiền.
Tôi vừa trở về nước nên muốn quen biết một số bạn bè thôi." Lục Tam Phong nói.
Hai người nghe nói như thế thì liền trợn trắng mắt.
Có kiểu gì mà bọn họ chưa từng trải qua đâu chứ, cái thói đóng giả người giàu, là người nước ngoài về nước để tán gái này đã quá cũ rồi.
"Ô, người nước ngoài?
"Mẹ tôi là người Mỹ, tôi lớn lên ở đó, nhưng vẫn luôn quan tâm đến quê hương của mình.
Vì vậy tôi đã học tiếng mẹ đẻ từ khi còn nhỏ.
Khi tôi đặt chân lên quê cha đất tổ một lần nữa, một khắc đó tôi cảm nhận được tiếng gọi của vùng đất này đối với tôi Lục Tam Phong nói chuyện đến nổi hai mặt đỏ bừng, lấy tay che miệng nói: "I'm sorry, tôi vẫn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
“Ôi, khóc thật à?” Cô gái bên cạnh vội vàng đưa khăn giấy qua và nói.
"Không sao đâu, về nhà, về nhà
Lục Tam Phong cảm lấy khăn giấy nói "thank you", lau nước mắt, hít một hơi thật sâu
“Vậy thì anh có biết nói tiếng Anh không?" Cô gái bên cửa sổ văn nghi ngờ mà hỏi.
Khi đó tiếng Anh của Lục Tam Phong tốt nhất cả năm, hơn nữa kiếp trước đã sống ở nước ngoài máy năm.
Anh nhìn cô gái bên cửa số và nói.
"I can speak
English, but I still want to speak my own language."
Nghe giọng nói thuần tiếng Anh như vậy, hai người đều có chút bối rối, trong lòng lại thầm nghĩ, chẳng lẽ người trở về từ nước ngoài cũng đi hạng phổ thông?
"Câu này có nghĩa là gì?"
“Điều tôi đang nói là, tôi có thể nói tiếng Anh, nhưng tôi vẫn muốn nói ngôn ngữ quê hương của mình.” Lục Tam Phong cầm cốc lên, nhấp một ngụm Coca và hít một hơi dài: "Trở lại vùng đất quê hương này, tôi cảm thấy cả bầu không khí đều tràn ngập tự do, chúng nó đang chào đón tôi."
“Ừ.” Hai người gật đầu như giã tỏi, hiện tại không còn nghi ngờ Lục Tam Phong là giả nữa.
"Hai người tên là gi?” Lục Tam Phong hỏi
“Tên tôi là Minh Châu!" Cô gái bước sang một
bên nói
“Tên tôi là Thảo Tròn!” Cô gái dựa vào người Lục Tam Phong nói Lục Tam Phong liếc nhìn cô gái Thảo Tròn, quả
nhiên rất tròn
"Tên của anh là gì?"
Tên tôi là John-Lý.
Tên tiếng mẹ đẻ của tôi là do ông nội tôi đặt là Lý Niệm Tổ Chỉ tiếc là, lần cuối cùng tôi gặp ông tôi là lúc tôi còn là một đứa trẻ Lớn đến thế này cũng chỉ mới về đây có hai lần, còn lại thì đều là lúc còn nhỏ thôi.” Lục Tam Phong thở dài.
Anh nói dối thành thạo đến nỗi không chớp mắt một cái, cả người trông rất tự nhiên.
"Những người ở nước ngoài cũng thật không dễ dàng.
Cũng may là anh đã về rồi.
Anh trở về dự định làm gì?" Minh Châu ngập ngừng hỏi: "Có phải là để thành lập công ty không? Hiện nay nhiều người giàu có ở nước ngoài thường quay trở lại để thành lập các công ty lớn lắm."
"Tôi còn trẻ, năm nay mới từ lonia.
Ờ." Lục Tam Phong đột nhiên nhận ra mình đã nói hở.
"lonia?"
"Đúng vậy, tôi đã tốt nghiệp học viện lonia.
Đó
cũng không phải là thành phố trung tâm của nước Mỹ, chỉ là nơi tập trung những người giàu có, các người chưa bao giờ nghe nói qua nhỉ.
Bố tôi và Phổ Wall đang hợp tác trong lĩnh vực tài chính.
Bản thân tôi cũng làm việc tại Đầu tư Goldman Sachs.
Lần này được cử về nước chủ yếu là để tìm một số quỹ tài chính trong nước và đầu tư vào bên đó
Tài chính”
Điều này thực sự lien quan đến điểm mù kiến
thức của hai cô gái, họ thậm chí không biết tài chính là gì, nhưng họ cảm thấy rằng thuật ngữ này rất cao cap.
“Tài chính là gì?” Thảo Tròn hỏi.
"Những gì chúng tôi làm chủ yếu là thị trường chứng khoán, quỹ, giao dịch cổ phiếu ngắn hạn, phòng ngừa rủi ro, đánh giá rủi ro thị trường và niêm yết công ty.
Quỹ là quỹ tiền tệ, trái phiếu quốc tế và trái phiếu doanh nghiệp.
Chúng có rủi ro cao và rủi ro thấp, nhưng nhiều hơn nữa là quỹ hỗn hợp.” Lục Tam Phong giới thiệu
Hai người cái hiểu cái không mà gật gật đầu, cảm thấy Lục Tam Phong quả thật không giống người bình thường, các cô cũng chưa từng nghe qua những thứ này.
"Vậy thì nhà đầu tư Goldman Sachs này có giàu không?” Minh Châu hỏi.
Hai người đều không hiểu chuyện gì, chỉ muốn biết người đàn ông trước mặt có phải là "kim chủ hay không, chỉ cần có tiền, bọn họ sẵn sàng tận lực nói chuyện.
“Goldman Sachs là một trong những công ty lớn nhất ở Phố Wall, các người không biết sao?" Lục Tam Phong ngạc nhiên.
"Ờm..." Thảo Tròn lúng túng hỏi Đảng giá bao nhiêu?"
"Hơn một trăm tỷ” Lục Tam Phong suy nghĩ một lúc.
Goldman Sachs của hiện tại chạc hạn là có giá trị nay.
Thời điểm bọn họ ở mức cao nhất, có tác động hàng nghìn tỷ.
"Xit!!"
Khi hai người nghe đến con số này đều hít một hơi lạnh, trong mắt có vài phần kinh hoàng
“Một trăm tỷ?” Minh Châu không thể tin được, cảm thấy Lục Tam Phong đang khoác lác, nào có công ty giàu có như vậy.
Lục Tam Phong thấy hai người mang dáng vẻ ngây ngẩn thì nhẹ nói hai chữ: "Đô la Mỹ"
Từ đô la Mỹ hoàn toàn khiến hai cô gái sợ hãi, nhìn Lục Tam Phong mà cảm thấy như anh đang lừa mình.
Nhưng bọn họ lại cảm thấy chuyện đó xảy ra ở nước Mỹ thì chuyện đó có vẻ bình thường.
Ở thời đại này, đối với rất nhiều người mà nói, nước Mỹ đại diện cho những thứ gọi là sa hoa nhất.
Nếu bạn nói, nước Mỹ đã từng có một cuộc chiến với người ngoài hành tinh thì cũng có người tin vào điều đó.
"Vậy thì ba anh hợp tác với một công ty lớn chắc cũng rất giàu có nhỉ?
"Gia đình tôi rất trung bình.
Chỉ có thể sống trong một ngôi nhà có ba cây số.
Trong nhà chỉ có một trăm lẻ tâm người hầu.
Đôi khi tôi cảm thấy những người hầu đó quả đáng thương, họ chỉ có thể kiếm được mười nghìn đô là một tháng, cũng không biết họ sinh sống như thế nào nữa.
Phải biết chút tiền này chỉ đủ đi quán bar gọi một ít đồ uống mà thôi.
Lục Tam Phong thở dài.
Cả hai cô gái đều choáng váng, đây có phải là khoảng cách giữa con người với nhau?
Sao lại có cảm giác như so với khoảng cách giữa con người và con chó còn lớn hơn vậy?
"Vậy thì....
tại sao anh lại đi hạng phổ thông?" Thảo Tròn hỏi như thể cô ta đã tìm thấy một lỗ hổng.
"Mấy năm nay tôi có tiếp xúc với một số người nghèo.
Ba tôi kêu tôi đi công tác, chính là để cho tôi thấy người nghèo sống như thế nào.
Tôi cũng quyết tâm làm người nghèo nên mua vé rẻ nhất." Anh tựa vào ghế ngồi rồi thở dài nói: "Thật sự là không thoải mái.
Chỉ có Coca, không có tôm hùm, bào ngư, vi cá mập, những đồ ăn cơ bản nhất.
Hai cô gái đã bị lời nói của Lục Tam Phong làm cho bàng hoàng đến nỗi đầu óc mờ mịt.
"Vậy lát nữa xuống máy bay thì anh định đi đâu vậy?"
"Tôi vẫn chưa tìm được cho ở trước tiên đành
tim khach san o tam!" "Tạm thời hai chúng tôi cũng muốn tìm một khách sạn, đi cùng nhau đi?" Minh Châu lên tiếng để nghị “Nếu có người đẹp làm bạn thì đương nhiên sẽ rất tuyệt." Lục Tam Phong đồng ý.
"Các bạn và hành khách thân mến, máy bay đang hạ độ cao và sẽ có một số va chạm trong quá trình này.
Hai mươi phút nữa, chúng ta sẽ hạ cánh xuống thủ đô Thành Kỳ xinh đẹp.
Chúc các bạn có một hành trình vui vẻ..
Lúc máy bay hạ cánh, Thành Kỳ vào tháng tư không nóng như Ninh Giang, nhưng cũng đã hơi nóng rồi.
Dọc theo đường đi, Minh Châu và Thảo Tròn cùng một người bạn đồng hành khác đi bên cạnh nói chuyện với Lục Tam Phong.
Những người đi ngang qua đều nhìn Lục Tam Phong đang có ba người đẹp đi cùng, ánh mặt của những người đàn ông xung quanh đây vẻ ghen tị.
Sau khi lên taxi, Lục Tam Phong nói với ba người ở hàng ghế sau "Tôi không được phép chỉ tiêu quá nhiều cho chuyến đi của mình lần này.
Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống của một người nghèo Lát nữa dừng chân tôi xin mời khác, hy vọng ba người dùng chê bai
"Không quan trong l
Trong lòng cả ba người đều vui như nở hoa, chỉ cần có người mới khác thì họ cũng sẽ không bận tâm lam.
Lục Tam Phong nói với tài xế: "Bác tài, chỉ cần tìm một khách sạn năm sao là được rồi."
Bác tài trợn to hai mắt nhìn Lục Tam Phong, sửng sốt mấy giây sau mới lẩm bẩm nói: "Tháng nhóc này, giả vờ giàu có cũng hay quá chứ!"
Ba cô gái ngôi ở hàng ghế sau đều ngẩn người.
Đây là cuộc sống của người nghèo trong mắt người giàu thôi, cuộc sống nghèo nhất mà anh có thể tưởng tượng chính là một cuộc sống muốn mà không thể cầu.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong sự kiện vừa rồi còn chưa, lúc này chẳng phải là đã có "kim chủ" chủ động đưa tới tận cửa rồi sao
Xe taxi dừng ở lối vào khách sạn lớn Sheraton, người gác cửa mở cửa và làm động tác mới, nói:
"Chào mừng đến Sheraton, xin mời quý khách xuống xe." Lục Tam Phong lấy ra một trăm tẻ ném cho tài
xế, nói: "Không cần thôi rồi phóng khoảng xuống xe.
Bước vào sảnh khách sạn, một cô gái có dảng dấp của quản lý bước đến và hỏi: "Thưa anh, tôi có
thể giúp gì cho anh?"
"Lấy bốn phòng"
"Xin hỏi anh cần loại phòng nào? Chúng tôi có phòng tiêu chuẩn, phòng đối, phòng thương gia và phòng suite!"
Lục Tam Phong lộ ra vẻ mặt khó hiểu nói: "Trừ những căn phòng này ra thì có phòng nào lớn hơn không? Có phòng nào từ ba đến năm trăm mét vuông không? Phòng quá nhỏ sẽ rất khó chịu."
Ba đến năm trăm mét vuông?
Quản lý sững sờ, cho dù là phòng suite cũng chỉ vỏn vẹn một trăm năm mươi mét vuông mà thôi.
Minh Châu bên cạnh vội vàng nói: "Anh ấy mới từ nước ngoài về, cũng không hiểu rõ lắm.
Chị báo giá là được, phòng rộng rãi hơn một chút."
"Thưa anh, giá của phòng suite chúng tôi là cao nhất, một đêm có giá sáu trăm nghìn
"Rẻ như vậy?" Lục Tam Phong kinh ngạc kêu lên:
“Vậy các người kiếm được bao nhiêu tiền? Quản lý sững người không biết nói gì, người ôn ào chế đất thì nhiều rồi, còn người chẽ rẻ thì đúng là lần đầu tiên mới gặp
"Tôi phải mặc cả.
Ba tôi nói với tôi rằng khi tôi đi ra ngoài thì người nghèo sẽ mặc cả.
Bốn người chúng tôi, bốn phòng, sống trước một tháng, ăn uống giải trí mỗi ngày, cũng không ít tiền.
Một người một ngày tính như sáu trăm đi.
Hơn nữa còn ở lại thời gian dài như vậy, các người nhìn thấy chúng tôi thì cũng khó chịu trong lòng
.