Sắc mặt của tổng giám đốc Nghiêm đã có sự thay đổi, lúc trắng bệch lúc tải xanh, không khí lại một lần nữa trở nên vô cùng ngượng nghịu, hai trợ lý ở bên cạnh không thể nhìn thêm được nữa.
“Anh là ai? Anh hiểu nhiều vậy sao? Là chủ tịch của công ty nào? Giá trị bao nhiêu?"
“Chỉ sợ học nhiều nhưng cuối cùng cũng đi làm thuê cho người ta.
“Đúng vậy, kiểu như anh dù cho có đến Điện Tử Thủy Hoàn người ta cũng chưa chắc cần, chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi.
Hai người họ kẻ hát người đệm nhạc, thể hiện rất chuẩn xác thải độ và lời lẽ hách dịch của người có tiền, những người xung quanh thật sự không thể chứng kiến thêm nữa nhưng họ vẫn cố nhẫn nhịn.
“Anh muốn biết tôi ở công ty nào sao?" Lục Tam Phong nhìn ba người họ chăm chăm và hỏi: “Anh nói anh là chủ tịch của Điện Tử Thủy Hoàn, vậy anh có bằng chứng gì không?”
“Liên quan gì đến anh?"
“Tôi cảnh cáo anh lần nữa, đừng có gây chuyện nhé, nếu không chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì anh tự gánh hết mọi hậu quả đấy
“Tránh xa tổng giám đốc Lục một chút, biết không hả?"
Hai trợ lý ở bên cạnh bắt đầu xô đẩy, trong lòng ba người họ đã cảm thấy có phần mất tự tin.
Lục Tam Phong lùi về sau một bước, không biết từ lúc nào đã có ba nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh, đăng sau anh là Hoàng Hữu Danh, không biết họ đang bảo vệ cho Lục Tam Phong hay Hoàng Hữu Danh nữa.
Bảo vệ cản hai trợ lý lại, không cho họ tiếp tục xô đẩy.
"Các anh bị gì thế?” Lục Tam Phong nhìn bọn họ, cười như không cười rồi nói: "Tổng giám đốc Lục lợi hại vậy sao? Chỉ cần một cuộc điện thoại thì có thể giải quyết tất cả nhân sự hả? Một cuộc điện thoại thì có thể khiến người ta phải phá sản? Còn muốn tôi tự gánh hậu quả.
Tôi thật sự rất thắc mắc, cuộc điện thoại đó của anh là gọi cho ai?"
“Bớt lảm nhảm đi, biết không?” Trợ lý đã tức giận, anh ta chỉ ngón tay ra và hét lên: “Tôi nói cho anh biết, nếu không muốn gặp rắc rối thì hãy cút đi xa một chút, trong giới thương nhân ở Bình Châu, tổng giám đốc Lục chẳng khác gì Diêm Vương đầu.
Lục Tam Phong nghe thấy anh ta ví von như thế thì không thể nhịn cười.
"Tổng giám đốc Lục, nếu như anh đã không muốn nói về thị trường trong tương lai thì chúng ta hãy nói đôi điều về chuyện trước đây đi, kỹ thuật Waypod được công ty điện tử Panda ủy quyền, thị trường thu mua cũng không có ưu thế gì so với các doanh nghiệp đã có từ trước đó nhưng sao lại có thể bán được đến mức độ như hôm nay?" Lục Tam Phong hỏi.
Có thể nói anh hỏi vấn đề này là đã nói thay tiếng lòng của tất cả mọi người đang có mặt tại đó, tất cả mọi người đều tò mò việc Waypod có thể làm được thì những doanh nghiệp khác cũng có thể làm được nhưng tại sao chỉ có Waypod bước ra được thôi.
Lập tức tất cả mọi người đều hướng mắt về phía tổng giám đốc Nghiêm, với thân phận là người lái tàu của Điện Tử Thủy Hoàn thì nhất định anh ta sẽ phải biết rất rõ vấn đề này!
Tổng giám đốc Nghiêm đơ người ra tại chỗ, trong đầu anh ta chỉ còn một suy nghĩ "Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì? "Tổng giám đốc Lục, chắc không phải là anh không biết chuyện này đẩy chứ?"
“Đúng vậy đấy, đây là doanh nghiệp mà anh tận tay gầy dựng, lẽ nào anh lại không biết thử mà mình đã vạch kế hoạch sao?"
Ánh mắt của mọi người ở đó nhìn tổng giám đốc Nghiêm đã có thêm vài phần nghi ngờ.
Nếu như nói không biết hướng phát triển của ngành trong tương lai thì còn có thể hiểu là vì anh ta sợ những doanh nghiệp khác trong cùng ngành biết được thông tin nhưng bây giờ nói đến con đường vươn lên của Điện Tử Thủy Hoàn mà anh ta lại đứng ngày ra tại cho như thế thì thật sự rất đáng
nghi.
“Tôi...!Tôi đi vệ sinh một lát." Tổng giám đốc Nghiêm đã toát mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Đừng gấp, cũng đầu tổn mất bao nhiều thời gian đâu.” Lục Tam Phong nhìn anh ta và nói: “Nếu anh không nói được hay là để tôi giúp anh nói?”
“Nếu như anh đã muốn xuất đầu lộ diện thì anh nói đi, mọi người nhường đường một chút, tôi đi vệ sinh một lát, đại hội sắp sửa bắt đầu rồi, mọi người vào chỗ trước đi.
Hai trợ lý hộ tống bên cạnh tổng giám đốc Nghiêm cùng anh ta đi ra ngoài nhưng đảm động vốn dĩ không
chịu nhường đường.
"Đừng đi mà, nghe xong rồi hãy đi." Lục Tam Phong nhìn thấy bọn họ bị cản lại thì hạ giọng nói.
"Kỹ thuật, thị trường cũng như giá cả của Điện Tử Thủy Hoàn đều không khác mấy với các doanh nghiệp khác nhưng tại sao họ lại có thể bước ra được? Chủ yếu là biết xác định thị trường, Waypod đã nhằm chuẩn vào tầng lớp thấp nhất của thị trường, thị trường nông thôn!”
“Thị trường giá rẻ có không gian phát triển rất lớn nhưng vì các doanh nghiệp trong nước luôn không chịu giảm giá nên thật sự Waypod luôn phải bù lỏ, lúc nhiều nhất thì bán một chiếc ti vi phải bù vào hơn sáu chục nghìn, phải cần răng chiến đấu trong cuộc chiến về giá.
Thật sự chiến lược giá thấp không dễ thực hiện ở thành phố lớn vì mọi người cho rằng tiền nào của nấy"
“Nhưng ở thị trường giá rẻ thì thứ mọi người cần là ổn định, có ti vi để xem, cưới vợ thì trong nhà cần phải có ti vi màu thật to, yêu cầu thiết thực biết bao?"
"Waypod vươn lên được chẳng qua là vì nó đã kéo hết nhóm khách hàng bị thị trường chê bai, khinh thường về với mình, không ngừng bù tiền để bán hàng không phải là cách nhưng cùng với việc giả nguyên vật liệu giảm dần thì bây giờ Điện Tử Thủy Hoàn đã chính thức có lợi nhuận
“Thương nghiệp là như thế nào? Thương nghiệp là quan hệ cung cầu, ở đầu có nhu cầu thì ở đó có cơ hội làm ăn, nhằm chuẩn nhóm khách hàng xác định, quan sát nhu cầu của bọn họ, như thế thì có thể có được thành công!"
Anh nói xong những lời đó thì đã có tiếng vỗ tay vang lên, rất nhiều người hướng mắt nhìn về Lục Tam Phong, trong lòng họ đều thấy khó hiểu, rốt cuộc người thanh niên trẻ tuổi này là ai? Trông khí chất và cách ăn nói của anh thì không phải là người tầm
thường.
"Nói xong chưa?” Tổng giám đốc Nghiêm nhìn Lục Tam Phong và nói: "Vậy tôi đi vệ sinh đây.
Nhân viên bảo vệ ở bên cạnh vẫn chặn anh ta lại.
“Lúc nãy anh cứ nói chủ tịch của Điện Tử Thủy Hoàn rất lợi hại, chỉ cần một cuộc điện thoại thì có thể thể này thế kia, bây giờ tôi nói cho anh biết, chỉ cần một câu nói của tôi thì có thể khiến anh mất hết tất cả, còn phải ngôi nhà lao!” Lục Tam Phong nhìn anh ta và nói với vẻ châm biếm."Anh ở đó làm ra vẻ gì chứ? Anh có thân phận thế nào? Nào, nói xem thử, uy hiếp chủ tịch của Điện Tử Thủy Hoàn, anh chán sống rồi phải không?” Trợ lý đứng bên cạnh gông mình lên và hét lớn.
“Anh đứng ở đây lảm nhảm nhiều như thế, anh có ngon thì nói tên anh và tên công ty của anh ra nghe xem!"
“Nói đi, chết tiệt, sợ anh chắc!”
Lục Tam Phong nhìn tổng giám đốc Nghiêm chăm chăm rồi mỉm cười và hạ giọng nói: "Điện Tử Thủy Hoàn! Lục Tam Phong!"
Anh nói không to nhưng tổng giám đốc Nghiêm nghe thấy thì lại cảm giác như sét đánh ngang tai, tổng giám đốc Nghiêm lập tức cảm thấy như có một dòng nước nóng hổi đang chảy từ trên đùi xuống
Sợ tè ra quân rồi!
Tất cả mọi người ở đó đều nhìn Lục Tam Phong chăm chăm, sao lại có tới hai tổng giám đốc Lục xuất hiện?
Hoàng Hữu Danh đứng bên cạnh xem náo nhiệt cả buổi trời, ông ta nhấc tay lên liếc nhìn đồng hồ thì thấy chỉ còn chưa tới mười phút nữa là hội nghị sẽ bắt đầu, cuộc náo loạn này cũng nên kết thúc được rồi.
Ông ta phất tay với mấy nhân viên bảo vệ, lập tức có ba anh bảo vệ xông về trước, thế là ba người tổng giảm Nghiêm bị đè xuống sản.
Hội trường có tiếng nhắc nhở vang lên: "Các vị khách quý, đại hội sắp sửa bắt đầu, xin mời các vị nhanh chóng vào chỗ ngồi.”
Âm thanh vang vọng khắp cả hội trường, lúc này mọi người mới phản ứng lại, rất nhiều người nhìn thấy Hoàng Hữu Danh thì vội vã muốn tiến về trước nói vài câu khách sáo nhưng kết quả là ông ta đã quay đầu bỏ đi mất.
Họ không nói chuyện được với Hoàng Hữu Danh thì muốn nói chuyện với Lục Tam Phong thật nhưng Hoàng Hữu Danh đã choàng vai Lục Tam Phong và rời khỏi đó.
“Thời đại này lừa đảo nhiều thật
“Những chuyện này là thế nào
vậy?”
"Đến tận chỗ này để lừa đảo, đúng là gan to bằng trời mà."
"Lúc nãy sém nữa tôi đã mắc bẫy, còn định đi mua ít phụ tùng xe hơi để lôi kéo quan hệ nữa đấy.
“Thật nguy hiểm! Thật nguy hiểm!
Lục Tam Phong sải bước đi về hàng ghế đầu tiên, cười đau khổ và nói: “Hèn gì tôi cứ thấy lạ, sao suốt đường đi luôn có người rải đinh trên đường, xem ra là đã có chuẩn bị sẵn từ trước.
"Hahahaha!” Hoàng Hữu Danh cười rất vui vẻ, ông ta vô mạnh lên lưng của Lục Tam Phong rồi cười sảng khoái và nói: "Không ngờ một tên lừa đảo như cậu cũng có ngày suýt chút bị người ta lừa.
“Cái gì mà tên lừa đảo như tôi?” Lục Tam Phong cạn lời lắc đầu rồi nói: "Ba tên này cũng cả gan lắm, chỉ là kỹ thuật diễn xuất quá kém!”
“Dù sao thì họ cũng thiếu kinh nghiệm, đầu được tôi luyện như cậu đâu!” "Ông xem, ông xem, chẳng phải nói tới nói lui cũng nhằm vào tôi sao?” Lúc Lục Tam Phong nói thì đã đứng trước ghế của mình.
"Thế sự chính là thế sự đó, đại hội sắp bắt đầu rồi, vào chỗ đi!” Hoàng Hữu Danh nói xong thì đi về sau cánh gà, lúc ông ta đi ngang qua một vài người thì họ đều thi nhau đứng dậy chào.
Còn rất nhiều người chưa vào chỗ ngôi, người dẫn chương trình tiến về trước, vội vã sắp xếp cho họ vào chỗ nhưng vẫn có một số người chạy đến hàng ghế đầu, đưa danh thiếp của mình cho Lục Tam Phong, khách sáo nói chuyện cả buổi.
“Cảm ơn sự phối hợp của các vị khách mời, bây giờ chúng ta hãy dành tràn pháo tay thật lớn để chào đón các vị lãnh đạo
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, máy quay đã bắt đầu quay, Lục Tam Phong nhìn Hoàng Hữu Danh đi phía trước, theo sau ông ta là bảy tám người.
Họ bước ra và vẫy tay với mọi người, tiếp đó thì ngồi vào những chiếc ghế ở trên cùng.
Đại hội doanh nghiệp tư nhân giữa năm chủ yếu là để tổng kết, tiền thể để các vị lãnh đạo lên sân khấu ca ngợi nửa năm đầu mình đã làm được những gì, phát giải cho các doanh nghiệp, sau đó nói sơ tình hình nửa năm sau sẽ như thế nào.
Nội dung hội nghị hơi khô khan, có điều suốt bài phát biểu của mình, Hoàng Hữu Danh đã nhiều lần nhắc đến Điện Tử Thủy Hoàn.
Bây giờ Điện Tử Thủy Hoàn đã trở thành thành tựu lớn nhất của ông ta, là cột mốc đánh dấu việc ông ta đã thúc đẩy doanh nghiệp tư nhân địa phương phát triển.
Kiểu hội nghị như thế này không đến lượt Lục Tam Phong phát biểu, anh chỉ cần ngồi ở hàng ghế đầu vỗ tay cổ vũ là được rồi.
Lúc hội nghị đi đến phần cuối, sau khi phát một số giải thưởng và tiến hành xem xét, đánh giá tổng hợp thì hội nghị đã quyết định trao tặng danh hiệu doanh nghiệp dẫn đầu thành phố Bình Châu
cho Điện Tử Thủy Hoàn.
Sau khi hội nghị kết thúc, dòng
người ùn ùn đổ về phía Lục Tam Phong, Lục Tam Phong thấy tình hình đó thì vội vã đi về phía phòng nghỉ ngợi ở phía sau, nhiều người như thế, mỗi người nói vài câu khách sáo thì chắc anh không cần phải ăn cơm trưa nữa.
“Tổng giám đốc Lục, đợi một lát!"
Có một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi chạy lúp xúp từ hành lanh qua và nói.
Lục Tam Phong dừng chân lại, liếc nhìn ông ta thì cảm thấy ông ta hơi quen, anh "Có chuyện gì sao?"
"Xin lỗi cậu về chuyện trước đây, mong cậu đừng để Người đàn ông nói.
Chuyện trước đây?
Lục Tam Phong suy nghĩ một lúc nhưng cũng không nhớ ra được người này nên hỏi: "Chuyện gì?”
ở buổi tiệc được tổ chức ở thương hội vào đầu năm nay, chẳng phải cậu và cậu chủ nhà họ Lý đã xảy ra xung đột sao? Thật ra tôi chính là phó hội trưởng, tôi không thể quyết định được gì.
Bây giờ công ty đồng Diệc Thần đã rút khỏi thương hội rồi, tôi hi vọng Điện Tử Thủy Hoàn có thể gia nhập." Đối phương nói chuyện rất hòa nhã
Đột nhiên Lục Tam Phong nhớ ra, lúc đầu khi anh lôi Lý Quang Khải ra thì ông già này đã đứng cùng phía với tổng giám đốc Lý
Lúc đó Lục Tam Phong đã nói, nếu bây giờ họ từ chối anh tham gia thì sau này sẽ để họ phải đến cầu xin anh tham gia, vậy mà vẫn chưa đến nửa năm thì ông ta đã đến tìm anh.
“Đều là chuyện quá khứ rồi, hòa
khí sinh tài mà!”
Lục Tam Phong mỉm cười để lộ hàng răng trắng bóng rồi nói: “Không tham gia!" Đối phương sương cứng mặt, không ngờ Lục Tam Phong lại từ chối, ông ta thấy hơi mất mặt nhưng vẫn cố kiềm nén cảm xúc và nói: "Tổng giám đốc Lục, có thêm một người bạn thì có thêm một con đường mà, cậu còn trẻ, chỉ là tham gia một thương hội mà thôi, chúng tôi có thể để cậu giữ chức phó hội trưởng"
“Không!”
Lục Tam Phong nói xong thì quay đầu bỏ đi, thật ra anh cũng muốn tham gia nhưng ngày nào còn có Hoàng Hữu Danh thì ngày đó anh chưa thể có biểu hiện lôi bè kết phải được! .