Khoảng tám giờ hơn, Lục Tam Phong mặc vest và đi giày da đã đợi sẵn trong phòng VIP, bên cạnh có mười mấy vệ sĩ cũng đang chờ sẵn, cảnh tượng vô cùng rầm rộ.
Bên ngoài sân bay, các phóng viên báo chí địa phương và các phóng viên đài truyền hình đã sẵn sàng, phía bên sân bay cũng đã chờ sẵn.
Một hàng dài các nhân viên an ninh duy trì trật tự.
Hàng chục chiếc xe Audi đậu cách đó không xa, và các biểu ngữ được treo lên với dòng chữ: chào mừng ông Ông Dịch Phàm đến đây chỉ dẫn.
Một số người dân địa phương xung quanh còn nghĩ rằng đó là một ngôi sao lớn, hoặc một nhà lãnh đạo đang đến, bèn tụ tập, đứng từ xa quan sát.
“Đây là nhân vật nào vậy?”
“Tôi không biết, trông thì có vẻ khá là nổi tiếng.”
“Chắc chắn phải là người đang nổi tiếng nhất trong mấy người kia, nhưng còn ai cơ chú?”
“Nổi tiếng nhất? Ai nổi tiếng nhất Co?”
“Vậy thì còn có ai được nữa, chính là Phí Tường đó, em giống như một đốm lửa giữa ngày mùa đông…
Còn chưa đến chín giờ, các đội xe Mercedes-Benz, xe BMW và xe Jaguar đã đồng loạt huy động toàn bộ số xe cao cấp trong thành phố hôm nay.
Ngày thường hiếm thấy khung cảnh đột nhiên xuất hiện như thế này.
Đã vậy hôm nay còn toàn là nhóm chủ doanh nghiệp chế biến thực phẩm, nguyên liệu, Tiền Trọng Nam trông thấy cảnh tượng này cảm thấy có chút không vui.
Cuộc chiến tranh cướp đang đến hồi gay cấn.
Bạch Ngọc Phương ăn mặc rất trang trọng, trên mặt không còn nhìn thấy bất cứ dấu hiệu của việc bị thương hôm nọ, đứng ở lối ra sân bay, trên tay cầm một bó hoa, khẽ liếc nhìn vẻ lo lắng của Tiền Trọng Nam, rồi nói: “Đừng lo lắng, chúng ta đã hẹn trước.
Hơn nữa tôi là người kết nối ở đây, vì vậy anh không việc gì phải lo lắng.”
“Vậy thì tốt!” Tiền Trọng Nam hít sâu một hơi, nhìn cách đó không xa mấy người đang xúm xít, miệng không ngừng chửi rủa.
Chín giờ rưỡi, tình cờ có một chuyến bay từ phía nam, Lục Tam Phong thấy thời gian liền bước ra khỏi phòng VIP, đảm vệ sĩ phía sau nhanh chóng đuổi theo, tất cả mười mấy người đều mặc vest đen, đeo kính rầm.
Trong cái thời đại này mọi người đều chưa gặp được thế trận nào to như vậy, đều đồng loạt kinh ngạc không thôi.
Lục Tam Phong bị vây ở giữa, đám người bên cạnh vừa xuống máy bay sợ hãi không dám rời đi, mà đều trợn mắt ngoác mồm, nếu có điện thoại di động trên tay, nhất định phải chụp ảnh rồi đăng nó lên tường mạng xã hội.
“Ông Ông đã ra ngoài rồi.”
Cũng không biết là ai đã hét lên, các phóng viên đều chen chúc về phía trước, máy quay nhắm vào lối ra, bảo vệ phải cố gắng cản lại, và hiện trường có chút hỗn loạn.
Bạch Ngọc Phương đứng đó hai tay nắm chặt.
Không ngờ mọi chuyện lại to đến như vậy.
Đừng nó là người bản địa ở đây mà nghe nói chuyện này còn khiến cho mấy thành phố chấn động rồi, bảo cô không lo lắng thì là giả.
Ngay khi Lục Tam Phong bước ra khỏi lối ra, anh đeo kính râm và vẫy tay chào các phóng viên một cách tự nhiên.
“Anh Ông, em là Bạch Ngọc Phương, em tới đón anh.” Bạch Ngọc Phương bước tới nói rồi kéo Lục Tam Phong lên xe.
“Đừng lo lắng, bạn bè phóng viên nhiều như vậy, để tôi nói thêm vài câu.” Lục Tam Phong vỗ nhẹ lên tay cô, cảm thấy có chút vô lực, anh phải diễn toàn bộ, bày ra thế trận lớn như vậy, chỉ để làm một đoạn phim đi qua rồi cắt cảnh ư?
Bạch Nguyên Phương lo lắng, nói càng nhiều thì lại càng dễ lộ, vì vậy gật đầu nói nhỏ: “Nhanh lên, đừng nói nhảm.”
Lục Tam Phong gật đầu, đối mặt với phóng viên và dõng dạc nói: “Tôi rất vui khi được ở đây ở thành phố Bạch Nguyên của chúng ta.
Nó rất đẹp.
Tôi có thể trả lời ngắn gọn một vài câu hỏi.”
“Ông Ông, tôi nghe nói rằng ông đến đây lần này để tìm nhà cung cấp mới?”
“Đúng vậy, Đại Bạch Thổ của chúng tôi sẽ cần thử nghiệm các ngành công nghiệp mới và cần các nhà cung cấp mới, đặc biệt là cho thị trường phía Bắc, vì vậy tôi đã đến đây để xem xét.”
“Vậy có những dự định cụ thể nào, chẳng hạn như công ty nào? Nó là doanh nghiệp nhà nước hay doanh nghiệp tư nhân?”
“Chúng tôi chỉ nhìn vào khả năng và muốn cạnh tranh công bằng.
Chúng tôi hy vọng rằng chúng tôi có thể mang lại những thay đổi mới cho thành phố Bạch Nguyên, đặc biệt là trong lĩnh vực chế biến nguyên liệu thực phẩm.
Được rồi, tôi đi trước.”
Tiền Trọng Nam vội vàng bước tới, đưa tay ra nói: “Xin chào, tôi là chủ nhà máy chế biến Trung Nam, Tiền Trọng Nam, đây là vợ tôi.”
Lục Tam Phong đưa tay ra bắt lấy, Bạch Nguyên Phương ở bên cạnh nghe thấy người kia giới thiệu mình là vợ gã, vẻ mặt có phần mất tự nhiên, nói: “Anh Ông, xe đã chuẩn bị xong.
Anh có thể lên xe ngồi trước.
“
“Mời ngài!”
Lục Tam Phong đi về phía đoàn xe, và các ông chủ khác vẫy tay với Lục Tam Phong để nói điều gì đó, nhưng tất cả đều bị chặn bởi người do Tiền Trọng Nam sắp xếp.
Trước khi chờ xe, một chiếc Toyota Crown dừng trước mặt anh, người phụ lái bước xuống, đó là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, đeo kính vàng, vẻ ngoài hiền lành.
“Anh là ai? Anh chặn xe ở đây làm cái gì?” Tiền Trọng Nam có chút không vui hỏi.
Người bên kia không thèm để ý đến anh ta, nhìn thẳng vào Lục Tam Phong nói: “Anh Ông phải không? Mời anh lên xe.”
“Anh là ai mà dám bắt người ta lên xe? Không phải là muốn cướp người sao?” Bạch Nguyên Phương nắm lấy Lục Tam Phong sợ bị cướp, lúc này phải an toàn đi đến nhà máy, làm chuyện quan trọng nhất.
“Tôi đến từ Văn phòng thành phố.
Bí thư Trâu nghe nói rằng anh Ông thay mặt cha anh ấy đến kiểm tra các nhà cung cấp.
Ông ấy đặc biệt chú ý đến anh ấy.
Ông ấy muốn gặp anh Ông và đưa ra các chỉ dẫn về sự phát triển của ngành công nghiệp của thành phố chúng tôi.”Thư ký Lý cười nói: “Xin mời!”
Lục Tam Phong trong lòng biết lần này phải chơi một ván lớn rồi!
Cho dù hôm nay không muốn đi thì cũng phải đi, nếu không rất có thể bị bại lộ ngay tại chỗ, Đại Bạch Thổ vẫn là doanh nghiệp nhà nước, việc Lục Tam Phong mạo danh con cái của quan chức chính phủ là vi phạm pháp luật.
Bạch Nguyên Phương vốn đã quá lo lắng, đưa tay xoa xoa bên hông, Lục Tam Phong sợ cô ta lộ ra sơ hở tại chỗ liền giơ cánh tay ôm eo, kéo bên hông rồi vỗ nhẹ vào lưng cô ta.
“Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm.”
Bạch Ngọc Phương là vợ của Tiền Trọng Nam, xung quanh có bao nhiêu người, tay Lục Tam Phong vẫn không yên phận khiến mấy người đứng phía sau cũng có chút ngượng ngùng khi thấy động tác nhỏ như vậy.
Tiền Trọng Nam cũng nhìn ra, vốn dĩ không tin Bạch Ngọc Phương có khả năng này, những khách hàng như Ông Dịch Phàm đến, nhìn thấy loại hành động nhỏ này, trong lòng cũng hiểu rõ.
Chỉ cần thương lượng chuyện làm ăn thì không có chuyện gì là không được, huống chi là Bạch Ngọc Phương vốn là người phụ nữ mà gã ta muốn đuổi đi.
Mọi người đều lịch sự, Lục Tam Phong lên xe Toyota Crown, thấy xe đã đi mất, Bạch Nguyên Phương lo lắng đi về phía trước hai bước, lòng như kiến bò chảo nóng.
“Cô có cần phải căng thẳng đến như vậy không? Cũng không phải là bắt đi ngồi nhà lao?” Tiền Trọng Nam nói: “Sau lưng cô muốn chơi đùa thế nào với hắn ta thì cứ tự nhiên mà làm, tôi cũng không quản, nhưng lúc có phóng viên thì tôi vẫn hi vọng cô giữ chút quy tắc, có hiểu không?”
“Anh đang nói nhảm cái gì, tôi là lo lắng bị người khác cướp mất mối làm ăn.”
“Đừng đùa nữa, vừa rồi hắn ta chạm vào người cô, tôi đã nhìn thấy hết.” Tiền Trọng Nam khịt mũi, xoay người lên xe.
Ngồi ở ghế sau, Lục Tam Phong tràn đầy suy nghĩ, anh hỏi: “Thư ký Lý, anh không biết là tìm tôi có việc gì sao? Chỉ là đơn thuần họp mặt thôi sao?”
“Có chuyện rất quan trọng!”
Thư ký Lý chỉ nói một câu, cũng không nói thêm cái gì, bầu không khí có chút kỳ quái, Lục Tam Phong ở kiếp trước cũng đã từng tiếp xúc với nhiều bộ phận, ban ngành chính phủ như vậy, trực giác cho anh biết mọi chuyện không hề đơn giản.
Tới nơi, anh lên sảnh lễ tân trên tầng bốn ngồi đợi, vài phút sau cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước vào, mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt chữ điền có phong thái hào sảng nhưng đôi mắt lấp lánh ấy cho thấy con người này không hề dễ dàng.
“Chào cậu Lục”
“Xin chào…” Lục Tam Phong nói nửa chừng, nhận ra người bên kia nói tên là “Lục”, vội vàng đáp: “Họ của ta là Ông!”
“Thực xin lỗi, tôi nói sai rồi.
Ngồi đi.” Người bên kia tự mình ngồi xuống, trong phòng tiếp khách cực lớn chỉ có hai người, ngay cả thư ký Lý cũng không xuất hiện.
Điều này rất kỳ lạ, nói chung là có hơn chục người trong cuộc tiếp đón kiểu này, bây giờ nó giống như một cuộc họp riêng tư hơn.
“Tôi không biết bí thư Trâu tìm tôi là có việc gì? Nếu là hợp tác với các doanh nghiệp địa phương, tôi sẽ tự nhiên làm điều đó.
Tôi cũng tin tưởng vào sức mạnh của các doanh nghiệp thành phố Bạch Nhiên và họ rất có tính cạnh tranh.”
Trâu Hùng Dũng lắc đầu và nói: “Tôi không quan tâm họ của cậu là Lục hay Ông, và không quan trọng cậu đến từ đâu hay cậu là vị thần thánh phương nào.
Vì nếu như cậu đang nhắm tới việc chế biến món ăn địa phương, vậy thì cậu phải làm gì đó cho tôi.’ Nói như vậy, Lục Tam Phong hiểu được có lẽ đã bị điều tra hết rồi, mình đang là cá nằm trên thớt, cúi đầu vẫn hơn.
“Ông cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được.”
“Tìm cách giải tán hội đồng hương cho tôi!”
“Hội đồng hương? Ý của ông là cái hội gia công nguyên liệu?”
“Đúng vậy, có bốn mươi nhà máy cung cấp nguyên liệu, chiếm hơn tám mươi phần trăm là doanh nghiệp tư nhân địa phương, một số chủ doanh nghiệp nhà nước cũng ở trong đó, một số là địa phương, một số ngoài địa phương, không đoàn kết.
Cơ bản là việc chia ba cổ phần, quan hệ rất lộn xộn.
ˆ “Bây giờ không phải khuyến khích cạnh tranh thị trường sao lại phá bỏ hội đồng hương này?” Lục Tam Phong thắc mắc.
“Tôi bị bó buộc, cậu đừng hỏi nhiều.”
Lục Tam Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bản thân anh lần này thật sự là đang chơi một ván lớn, như thể vô tình bị cuốn vào vào một sự kiện trọng đại nào đó.
Vốn dĩ anh nghỉ chỉ cần vài ba ngày là có thể về nhà, nghĩ lại chuyện này toàn mùi thuốc súng.
.