Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi


Lục Tam Phong đã tìm hiểu sơ lược về hiệp hội này, nó được chia thành ba bộ phận, một số là người nước ngoài, một số là người dân địa phương và một số là doanh nghiệp nhà nước sau cuộc cải cách hỗn hợp.

Ba nhóm người đại diện cho các lợi ích khác nhau và họ cũng đang cạnh tranh với nhau.
Nếu như anh đoán không sai thì Tả Hướng Quân có lẽ là người địa phương, trong khi Tiền Trọng Nam là người vùng khác.

Một nhóm lợi ích lớn như vậy không thể một mình Lục Tam Phong phá vỡ được, buổi trưa anh một mình cùng Trâu Hùng Dũng dùng bữa tại văn phòng thành phố.
Trong bữa tối, Trâu Hùng Dũng nói: “Đừng vội vàng, cứ bình tĩnh.
Họ dù sao không phải là một khối sắt.
Bây giờ cậu đã thành công thu hút sự chú ý của ba nhóm người đó, tất cả đều muốn ăn miếng bánh lớn là cậu, nhất định chúng sẽ đều sẽ ra tay.
Lúc đó, cậu chỉ cần tăng cường mẫu thuẫn giữa họ là xong.”

“Tôi chỉ có nói là mình sẽ thử, cũng không nhất định là sẽ thành công.” Lục Tam Phong lúc này chỉ có thể nói như vậy.

“Tôi sẽ giúp cậu!”

Lục Tam Phong chỉ gật gật đầu mà không nói lời nào, trong lòng anh hiểu rõ, ông ta đang dùng chính mình làm nòng súng, lợi dụng lúc bản thân đang nắm đằng chuôi, làm sao ông ta có thể không lợi dụng triệt để cơ chứ.

Bạch Ngọc Phương ở ngoài cổng lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, vốn dĩ mọi chuyện đều đang thuận lợi, tại sao giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim cơ chứ?

Mãi đến tận ba giờ chiều, Lục Tam Phong vừa đi ra khỏi cổng, Bạch Ngọc Phương liền chạy tới, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Ở đây không tiện nói chuyện này.
Đổi chỗ khác rồi nói chuyện.”

“Bên ngoài rất nhiều người đang đợi.
Hắn ta đang rất gấp gáp, nhờ người cho tôi đi vào công lớn, còn mình thì đợi ở bên ngoài.
Buổi tối còn muốn cùng cậu ăn một bữa cơm rồi dẫn cậu đi thăm quan xưởng, để có thể ấn định mọi chuyện”

Lục Tam Phong lắc đầu nói: “Có thay đổi, giờ không còn là chuyện của chỉ hai người chúng ta, từ từ đã.
Tiền Trọng Nam là người nơi khác, đúng không?”

“Đúng vậy, chúng tôi đều từ vùng khác đến!”

“Vậy thì những người đang chờ đợi bên ngoài, có những doanh nghiệp nhà nước đã được cải tổ, những doanh nghiệp địa phương không?”

“Cậu đừng có tham gia vào những thứ này, cái chính là lấy lại quyền cổ phần, cậu đã hứa với tôi!” Bạch Ngọc Phương có chút nóng vội.
Có quá nhiều thứ, nước cũng quá sâu, cho nên cô chỉ muốn đòi lại công ty về tay và ly hôn với Tiền Trọng Nam.
“Tôi biết!” Lục Tam Phong nghe thấy hai đám người ở bên ngoài hẳn là đang chờ, đi về phía bên ngoài.

Khi vừa ra khỏi cổng, anh đã bị một nhóm người vây quanh, phía trước là một người đàn ông khoảng sáu bảy mươi tuổi, tóc bạc, tay chống nạng, răng vàng, mặc bộ đồ thời nhà Đường, trên ngón tay có đeo vài chiếc nhẫn vàng.
Chỉ cần nhìn một cái là biết không phải người bình thường.

“Dịch Phàm đã cao lớn hơn rất nhiều rồi, cậu còn nhận ra tôi không?” Ông lão kia vừa mở miệng nói đã tự coi mình là người lớn.

Lục Tam Phong liếc mắt nhìn ông ta, người bên kia rõ ràng là đang giả bộ ở đây, nếu thật sự biết Ông Dịch Phàm thì ông ta phải biết bản thân đã nhận lầm người rồi chứ, thế nên anh bèn lắc đầu nói: “Tôi không biết.”

“Tôi đã đến thăm cậu ở nhà khi cậu còn nhỏ.
Đó là điều bình thường nếu cậu không nhớ.
Cách đây một tuần, bố của cậu đã gọi điện cho tôi và nói rằng cậu muốn đến chơi, muốn tôi chăm sóc cho cậu.
Hôm nay tôi sẽ đãi khách, cậu cứ tự nhiên.”

Lục Tam Phong gần như bị lời của ông ta nói thuyết phục, cười nói: “Là ông sao?”

“Chả lẽ đến ông Kim Tam cậu còn không biết mà lại còn muốn lăn lộn ở đất Bạch Nhiên này?”

“Đúng vậy, trên thị trường nguyên liệu, ai mà không biết tên của ông Kim Tam cơ chứ, xem cái thằng nhóc này, đúng là kiến thức còn hạn hẹp.”

“Câm miệng!” Ông Kim Tam quay đầu khiển trách, lộ ra mấy cái răng vàng khè, quay sang nói với Lục Tam Phong: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau hồi tưởng quá khứ.

“Tôi ăn rồi.
Hôm nay tôi rất mệt.
Để tôi về khách sạn nghỉ ngơi.
Tối nay tôi sẽ ăn tối với ông có được không a?” Lục Tam Phong hỏi.

Ông Kim Tam suy nghĩ một chút: “Được rồi, kinh doanh hay không kinh doanh, không thành vấn đề, chủ yếu là muốn xem thế hệ sau cháu thôi, từ khi còn bé tôi đã thấy cậu không phải là một người bình thường.”

Bên kia là liền liên tục nịnh nọt, Lục Tam Phong gật đầu đồng ý rồi vội vàng lên xe.

Khi xe đi thẳng đến khách sạn năm sao duy nhất ở địa phương, khách sạn Hà Việt, Lục Tam Phong hỏi: “Ông Kim Tam vừa rồi là ai?”

“Đương kim chủ tịch hiệp hội đồng hương, người đó tuổi tứ tuần vẫn là một tên khốn nạn.
Đầu thập niên tám mươi, ông ta ép nguyên liệu kiếm tiền.
Là người đầu tiên thu phục đông đảo người, đều do ông ta đứng đầu và điều khó khăn nhất đó là mọi người phải cho ông ta một chút thể diện.


Bạch Ngọc Phương thở dài, hình như rất thất vọng với chuyện hôm nay, quay đầu lại nhìn Lục Tam Phong nói: “Cậu về khách sạn một lát rồi nói chuyện với hắn ta.
Hãy giải quyết êm đẹp chuyện này đã, hắn ta đang ở khách sạn đợi cậu.”

“Đừng gấp gáp, chuyện làm ăn kinh doanh lớn như vậy phải là hắn ta lo chứ chị thì lo lắng cái gì?” Lục Tam Phong nói: “Hãy vững vàng lên, có thể nói chuyện, nhưng không cần phải hứa bất cứ điều gì.
Tôi sẽ sử dụng nguồn nguyên liệu thô ổn định như một cái cớ, hoặc đó là yêu cầu lợi ích hoặc điều gì đó, và kiểm soát nhà máy của hắn.”

“Nhưng tôi sợ đêm dài lắm mộng!” Bạch Ngọc Phương lo lắng nói.

Lắm mộng ư?

Lục Tam Phong không biết khi nào mình sẽ tỉnh lại sau giấc mơ này, Trâu Hùng Dũng đã kéo dài giấc mơ này.

Thành phố Bạch Nhiên tốt hơn thành phố nơi Lục Tam Phong đang ở, hiện nay nó được coi là thành phố cấp hai.
Xét cho cùng, thành phố nơi Lục Tam Phong đang ở thậm chí còn không có khách sạn năm sao.

Những tòa nhà cao hai mươi tầng, có đài phun nước ở lối vào, bãi đỗ xe Mercedes-Benz, Audi,… Thậm chỉ có chàng trai chuyện để phục vụ mở cửa, đội mũ cao chót vót và đồng phục thẳng thớm.
Thời đại này là như thế này, khắp nơi đều là phong cách khoa trương, và cái phong cách này tại những năm 1990 đạt đến đỉnh cao thịnh hành.

Khi cửa xe mở ra, bốn năm thanh niên đứng sang một bên, thân hình thẳng tắp chào Lục Tam Phong.
Sau khi xuống xe, Lục Tam Phong chỉnh lại trang phục cho chỉnh tề, cảm thấy cả người nhẹ bẫng.

Đây là lợi ích của việc dân số thấp, có thể thuê bốn hoặc năm thanh niên đứng ở cửa chào bạn.
Các vệ sĩ buổi sáng theo sau và hộ tống Lục Tam Phong đi về phía trước.

Kiểu đội hình này thu hút rất nhiều người đến xem, và họ đang lẩm bẩm không biết người này là ai.

“Hắn ta ở tầng nào?” “Tầng mười bảy, ăn cơm trước!”

“Lại ăn?” Lục Tam Phong vừa ăn xong với Trâu Hùng Dũng vào buổi trưa, ăn với Tiền Trọng Nam vào buổi chiều, ăn với ông Kim Tam vào buổi tối.
Cả ngày chẳng làm được việc gì ngoài ăn với uống.

“Chỉ ăn vài miếng thôi, chỉ là hắn ta có chút lo lắng, cảm thấy khó có thể bị lọt được vào mắt của tập đoàn Đại Ngọc Thổ, nên đã gọi điện thoại cho giám đốc Thi, phó chủ tịch Hiệp hội đồng hương và anh ta cũng là người đứng đầu trong số những người vùng khác như chúng tôi.
Nhà máy của anh ấy lớn hơn.” Bạch Ngọc Phương thì thầm: “Tôi nghĩ anh nên cho anh ta cảm thấy chút mật ngọt, ít nhất hãy để anh ta cảm thấy rằng việc này có thể làm được.


“Đừng lo!”

Tầng mười bảy, phòng hoàng đế xa hoa nhất đã được Tiền Trọng Nam bao trọn gói, vô cùng xa hoa.
Ở đây nói không chừng chỉ có chuyện bạn nghĩ không ra chứ không có chuyện bọn họ làm không được.

Không chỉ đơn thuần là ăn uống, phòng hoàng đế rộng hơn hai trăm ba mươi bảy mét vuông, bên trong còn dựng một sân khấu nhỏ, có thể biểu diễn các tiết mục khác nhau bất cứ lúc nào.
Ở đây còn có các đội múa quanh năm.

“Hoan nghênh đã đến!”

Hai hàng nhân viên phục vụ đều cao ráo đẹp trai, mỗi người đều mỉm cười khẽ cúi đầu, Lục Tam Phong gật đầu, một nhân viên quản lý đứng ở cửa đẩy cửa bước vào nói: “Ông Tiền, vị khách quý đến rồi.”

“Ồ, cuối cùng cũng đến, tôi nhớ anh đến chết rồi!” Tiền Trọng Nam chạy ra rất kích động, lập tức nắm chặt Lục Tam Phong tay, như thể sợ anh chạy mất.

“Chủ tịch Tiền, phải không? Xin chào!” Lục Tam Phong lễ phép nói.

“Vốn dĩ bữa cơm này là ăn vào buổi trưa, nhưng là vì anh được chính quyền thành phố mời đi mất.
Đây là phu nhân của ta!” Tiền Trọng Nam vội vàng nói: “Mời vào, mời vào đây tôi xin giới thiệu với anh một người.”

Bước vào bên trong, có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, đeo kính, dáng vẻ hiền lành, thân hình không cao lắm đang đứng đợi.
Người bên kia nhìn thấy Lục Tam Phong liên đưa tay ra nói: ‘Hoan nghênh ngài Ông, ngài có thể tới, thực sự là vinh quang cho Bồng Tất.”

“Đây là phó chủ tịch hiệp hội đồng hương của chúng tôi, ông Thị.

Nhà máy của ông ấy có rất nhiều việc kinh doanh.”

“Chủ tịch Thi, xin chào, xin chào.”

Sau khi mọi người chào hỏi lịch sự, Tiên Trọng Nam nhất quyết đặt Bạch Ngọc Phương bên cạnh Lục Tam Phong, anh biết rất rõ rằng mặc dù vợ anh trông có vẻ ngoài tâm thường, nhưng cô ta lại có một nét nữ tính mà những người ở tuổi Lục Tam Phong không thể nào chịu được.

“Cho gọi người, gọi các cô gái, chơi nhạc, phục vụ đồ ăn!”

Trước khi Lục Tam Phong có thể phản ứng, bảy tám cô gái bước vào, một số cầm đàn tỳ bà và một số cầm cổ cầm.
Đèn ở sân khấu bật sáng và một làn sương trắng bất ngờ được tung ra, và bầu không khí lập tức khác hẳn.

Tiền có thể cha làm mẹ, Lục Tam Phong trong lòng thở dài.
Ở bên cạnh vừa nhảy vừa chơi nhạc, đồng thời còn bưng lên rất nhiêu món ngon và hải sản, chủ tịch Thi mở miệng hỏi: “Anh Ông, bên công ty Đại Bạch Thố không phải là có nguồn hàng ổn định rồi mà.
Tại sao? Đột nhiên tôi nghĩ đến việc bắt đầu nhìn thấy nhà cung cấp ở đây? “

“Chẳng phải là đang kích thích kinh tế tư nhân sao? Khuyến khích mọi người khởi nghiệp.
Công ty Đại Bạch Thố chúng tôi sẽ tạo ra một số thay đổi ở thị trường phía Bắc.
Vì vậy, chúng tôi cần nhà cung cấp mới.
Điêu quan trọng nhất là thúc đẩy sản phẩm mới.
Một khi sản phẩm này trở nên phổ biến, các anh sẽ trở thành nhà cung cấp duy nhất, đừng nói là trăm triệu, mà kể cả vài tỷ thì cũng là một vấn đề nhỏ.


Lời nói của Lục Tam Phong khiến chủ tịch Thi và Tiên Trọng Nam hai mắt đều sáng như sao.

Hơn vài tỷ?

“Tôi nâng ly chúc mừng anh một ly!” Tiền Trọng Nam nâng ly và khẽ nháy mắt với Bạch Ngọc Phương.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui