Sáng hôm sau, khi Jeri biết tin tôi phải chuyển về, cô bạn còn sốc hơn cả tôi, khuôn mặt Jeri từ cứng đờ chuyển sang méo xệch, và thế là bài ca và mưa nước mắt của cô bạn cứ rủa tôi mãi. Ban đầu thì tôi buồn lắm, nhưng giờ đây thấy Jeri cứ thút thít như em bé khóc nhè làm tôi nản, phải suy nghĩ lại chuyện có nên buồn hay không mới được.
Khi đã chuẩn bị hoàn tất đồ đạc, một cái túi xách thương hiệu thời trang đồ da LOUIS VUITTON nổi tiếng nhất nước Pháp, à không, phải nói là trên toàn thế giới ... với cả thêm hai cái vali đen to đùng nữa, không nhiều lắm nhỉ? Tôi mang đôi boots cao kết hợp với quần jean skinny màu đen phủ bên ngoài là chiếc áo khoác dạ dáng dài tạo nên phong cách trẻ trung sành điệu.
Tại sân bay Paris-Orly. Tôi nhìn Jeri, Jeri nhìn tôi, rồi cuối cùng hai con ôm nhau mà mếu máo, thật sự đến lúc này tôi mới cảm thấy không muốn rồi xa Jeri chút nào, về Việt Nam không biết bao lâu? Tôi sẽ nhớ Jeri chết mất!
Trước khi đi, Jeri có nói tôi phải nhớ về thăm nó, không được quên nó, nhất nhất định phải về thăm nó ... không nó giết chết tôi! Tôi sợ hãi gật đầu cái rụp sau đó từ biệt Jeri.
Sau 19 giờ đồng hồ trên chiếc máy bay, người tôi mỏi lừ, cũng may là mẹ đặt vé đắt tiền và thời gian ngắn nhất chứ không tôi chết vì chóng mặt, buồn nôn rồi.
Máy bay hạ cánh an toàn, tôi bước xuống đảo mắt nhìn xung quanh, đã mười mấy năm rồi tôi mới trở về đây, mặc dù ở Pháp từ nhỏ nhưng đây vẫn là quê hương mình, lòng tôi trực dâng trào cảm xúc, tôi nở nụ cười và ý định phải tham quan hết quê hương xa lánh của mình mới được.
- Cô là tiểu thư Cateline ạ? - một người đàn ông đã đứng tuổi đi đến lễ phép hỏi, theo sau là hai vệ sĩ đô con.
- Phải rồi. Ông là ...? - Tôi nghiêng người gãi đầu hỏi ngược lại
- Thưa tiểu thư! Tôi là quản gia nhà họ Phạm, được bà chủ sai đến đón tiểu thư về.
- À ... ra vậy - tôi gật gật đầu, mẹ tôi chu đáo ghê - Về Việt Nam rồi, quản gia cứ gọi tôi bằng tên Việt nhé, gọi Hạ My được rồi, không cần tiểu thư này nọ đâu.
- Vâng, thưa tiểu thư.
- Hửm?
- Vâng thưa cô Hạ My! Giờ mời cô lên xe ạ! -Quản gia nói rồi sai hai tên vệ sĩ xách vali của tôi để sau cốp, ông quản gia này cung kính quá khiến tôi mất tự nhiên.
Tôi gượng cười sau đó bước lên, chiếc xe hơi lao nhanh trên đường giữa dòng người đông đúc. Vốn có ý định tôi không muốn về nhà luôn, vừa xuống máy bay phải đi chơi mới đúng chứ, chưa gì đã về nhà rồi bị mama yêu quái cấm túc luôn thì khổ.
- Nhà chúng ta ở đâu thế quản gia?
- Thưa tiểu thư, đó là một căn biệt thự số XX nằm trong đường XX, quận XX ạ!
Tôi há miệng ờ ờ, tốt rồi, biết nhà thì khỏi phải lo.
- Ui ya ... Nè! Ui ... quản gia, tôi đau bụng quá ... Ai ya ... cho tôi xuống xe đi một chút được không? - Tôi nhíu mày giả vờ ôm bụng như đang mắc buồn. Hê ... có cách này tôi mới trốn thoát được thôi.
Ông quản gia nắm tay để trước miệng ho vài tiếng, nhìn điệu bộ như thể cười tôi
- Tiểu thư có thể chờ thêm vài phút được không? Gần đến nhà rồi ạ.
- Không! Không! Không được đâu ... tôi sắp không xong rồi ... trời ơi ... làm ơn ... làm ơn đi mà, tôi nhịn không nổi nữa đâu - Mặt tôi nhăn nhó như khỉ ăn ớt, phải nói là diễn xuất của tôi y như diễn viên chuyên nghiệp ấy, tôi cứ gập người kêu đau bụng mãi không thôi. Cuối cùng ông quản gia đành dừng xe ở trước khu vệ sinh công cộng, nhưng không biết sao ông này ăn cái quái gì mà nghiêm bỏ xừ, ổng sai hai tên vệ sĩ kia đứng hai bên cửa để canh trừng, đề phòng tôi.
Hết cách rồi, bí quá tôi đành chạy nhanh vào WC nam
- CÁI GÌ THẾ NÀY? - Một thằng đang giải quyết nỗi buồn thấy tôi là con gái trong WC nam liền la lên toàng hoảng, thằng đó khóa túi quần rồi chạy mất tiêu.
Tôi nhục mặt phóng vèo vào trong phòng, lục lọi túi xách hàng hiệu, cũng may là còn bộ đồ con trai trong túi. Cái bộ đồ đó tôi tính để tặng em trai Jeri, nó khá thân và tốt với với tôi nhưng ai ngờ đâu đến sân bay quen béng đi mất. Nhưng không sao, nhờ đầu óc hay quên mà tôi mới có cơ hội thoát thân. Em trai Jeri 15 tuổi nên cá chắc là tôi mặc vừa, với cả mắt thẩm mĩ của tôi chọn đồ tất nhiên phải siêu đẹp.
Xong xuôi, tôi đội thêm chiếc mũ lưới chai, chồng lên cái mũ áo khoác nữa, quấn khăn quàng cổ kín mít. Tôi lò dò bước ra ngoài, hai tay đút túi cúi gằm mặt, thật sự thì tôi run lắm chứ, bị bắt quả tang thì ... ôi thôi ... không thể nghĩ ra hậu quả.
Bước ra ngoài được rồi, hí hí ... hai thằng này ngu, dễ bị lừa thật.
- Chờ đã - một tên trong hai thằng vệ sĩ cất lên chất giọng ngang phè chả có cảm xúc.
Tôi đứng đơ như tượng, đổ mồ hôi tía lia, nuốt nước bọt cái ực rồi từ từ quay đầu lại.
Khóe mắt tôi giật giật, mặt thộn ra nhìn. Hai thằng đó nói cái từ "Chờ đã" với con khác, chứ không phải mình. Nghĩ kĩ lại tôi ngốc thật, tự dưng tự đứng lại làm gì, thế chẳng khác nào mình tự nhận mình hay người ta thường nói là "có tật giật mình". Mà thôi, ngốc hay không ngốc tôi cũng phải đi lẹ cái đã, kẻo bị bắt chắc chết tôi luôn. Đi được một đoạn dài tôi luồn qua con hẻm nhỏ bỏ chạy.
- Ui cha ... thoát rồi! - bỏ cái khăn quàng nóng nực với cái mũ áo khoác ra, tôi vươn vai một cái, trốn mấy tên này dễ ẹc, kiểu này chắc trường học ở đây trốn tiết cũng là chuyện đơn giản.
Rảo bước trên đường phố, tôi ngó nghiêng ngó dọc, định bụng kiếm chỗ nào uống nước cho đỡ khát, rồi còn đi chơi nữa. Tôi nghe nói ở đây có công viên lớn đủ các loại trò, tôi tha hồ nghịch.
Liếc mấy người qua đường, tôi mới để ý hình như họ đang nhìn mình, chẳng lẽ tôi đẹp lắm sao? Ngắm xuống thân thể tôi mới cụt hứng, ý nghĩ tôi xinh đẹp bị dập tắt ngay và luôn, bởi vì ... bây giờ tôi đang bận trên mình một style cực kì chất: Áo phông playering rộng thênh thang, cái quần màu xám không biết loại gì cũng rộng thênh thang mà bó bó ở cổ chân, tôi thường hay đeo đồng hồ mặt to nên nhìn cũng giống con trai. Giờ đây trông tôi thật kinh điển, chả giống gái chút nào, được cái khuôn mặt với cái tóc là gái, có một bộ đồ cộng thêm vài phụ kiện linh tinh trên người đã khiến set đồ đơn giản của tôi trở nên chất lừ. Hèn gì, người ta nhìn mình hoài, làm tôi xấu hổ chết đi được.
Mua một ly sinh tố, vừa nhâm nhi tôi vừa kiếm công viên lớn đó, ngang qua con đường nhỏ chợt tôi nhận ra nơi đây vắng người, thôi thôi đi lẹ chứ để gặp du con hay cướp giận có mà chết.
- Này cô em, đi đâu một mình thế kia? - một tên to cao gọi lớn đi đến, theo sau đó là ba tên con trai khác nữa. Tất cả bọn này hình như đều lớn tuổi hơn tôi thì phải, nhìn mặt mày giang hồ, xăm mình đầy người, mà còn đi theo đám nữa chứ? Chẳng lẽ mình gặp phải tập thể biến thái?! Tôi run sợ quay ngược đầu lại đi nhanh nhưng vẫn bị mấy thằng đó lao đến chặn lại
- Đừng đi vội thế chứ cô em? - Một thằng trong đám lên tiếng ve vãn
- Nhóc này ăn mặc sành điệu gớm nhỉ? - Lại một thằng khác nữa cất giọng châm chọc.
- Đi chơi với tụi này nha? - Thằng cuối bước đến vuốt vuốt mấy sợi tóc mai dính trên mặt tôi làm tôi sợ gần chết, sợ đến dựng tóc gáy, nuốt nước bọt cái ực tôi lên giọng.
- Các người đừng giở trò, tôi báo công an đấy - Mặc dù trong người tôi không có cái điện thoại nào nhưng tôi vẫn phải phản bác, tôi định về đây sẽ mua cái mới hàng Việt Nam chât lượng cao, ai ngờ đâu xui đến nỗi bị gặp mấy tên biến thái thế này?!
- Cô em lớn giọng nhể?! Yên tâm đi, tụi này không làm gì cô em đâu - Vẫn là cái thằng vuốt tóc tôi lúc nãy, giờ lại vuốt má tôi, người tôi run lên từng đợt, tôi lùi lại hắt thẳng tay thằng đó ra thì tiếp tục mấy thằng khác bước tới bằng những hành động, cử chỉ lời nói mỉa mai. Không thể chịu nổi nữa, mặt tôi đỏ rực sắp hóa thành khủng long rồi, tôi điên tiết gào lên:
- Tránh xa tôi ra ... TÔI ĐÃ KÊU TRÁNH XA TÔI RA MÀ!!! CÁC NGƯỜI CÚT HẾ ...
- Ồn ào quá đấy - Một chàng thanh niên hai tay đút túi dưng dửng bước đến, bên phải khóe miệng còn đang cắn cái bịch bim bim treo lủng lẳng xuống, cậu ta định xé nó ra để ăn thì phải? Hèn gì cái câu nói "Ồn ào quá đấy" của cậu ta trông đến khó nghe, nghe được mà ngứa gan.
Ơ ... Ơ ... nhưng mà đây là cái ... cái thằng cờ hó tôi găp ở Paris mà? Giờ mới để ý kĩ, tại hôm ở Paris trời tối quá tôi không thấy rõ, cậu ta giống người Việt thế mà tôi không nhận ra ngay từ đầu, thiệt là lơ đãng quá đi.
Cái thằng cờ hó đó bước đến gần tôi, chắc cậu ta không nhớ tôi là ai đâu? Nhớ ra chỉ tổ thêm nhục mặt Phạm Hạ My này.
Bất chợt cậu quay sang tôi, khuôn mặt cậu ta dần dần biến sắc, từ bình thường chuyển sang điệu bộ thích thú, cậu ta đưa tay lên cầm gói bim bim, cất tiếng:
- Ớ hớ ... gặp lại nữa à cô em chảnh chọe, có duyên nhỉ? - cái giọng quái gì mà chả nghiêm túc gì cả? Cậu ta càng chọc tức tôi hơn thì có.
Nhưng tôi đâu vừa, do sợ, tức hòa quyện vào nhau khiến tôi quên luôn chuyện nhầm lẫn cậu ta tối hôm đó, tôi lên giọng đúng như cậu ta nói "chảnh chọe" thật.
- Cũng không hẳn đâu, có khi cậu lại thấy tôi xinh gái quá mà bám đuôi tôi thì làm sao? Ai biết được?
- Cái gì? Đừng tự hào nhan sắc thế chứ bé? Gái theo tôi không hết, nghĩ sao tôi bám đuôi cậu? Chậc ... chậc ...
- Tôi còn tưởng cậu bị tự sướng hay tự kỉ chứ? Gái theo không hết hả? Không biết mấy con gà mái mơ nào ta?
- Cậu ...
- Hai đứa mày câm miệng lại, còn mày là thằng nào? - lại cái thằng biến thái lúc nãy, bọn biến thái từ nãy giờ cứ đứng nghe cuộc đấu khẩu của tôi với cậu ta mà rõ chán.
- Hoàng - Thế - Bảo - Cậu ta đáp vỏn vẹn ba từ.
Ngay lập tức tôi thấy mấy thằng biến thái kia cuống cuồng, rối rít xin lỗi Thế Bảo mà còn gọi là đại ca nữa chứ, cái gì mà "em có mắt không tròng", "Em xin lỗi đại ca", "Đại ca tha cho em ạ" này nọ tùm lum tà la, làm như Hoàng Thế Bảo là cái tên của thượng đế không bằng.
- Biến! - Thế Bảo lại quất thêm một từ nữa, chỉ trong vòng năm giây sau mấy thằng biến thái đã mất tăm, nơi đây rộng rãi hẳn ra chỉ còn mỗi tôi với Gia Bảo.
Tôi thộn mặt ra chẳng hiểu gì cả? Bọn nó bị cái quái gì vậy?