- Thế nào? - Thế Bảo hỏi tôi vẻ ngông cuồng, tay không ngừng bốc bim bim bỏ miệng nhai nhồm nhoàm. Đúng là thằng trẻ con, lớn to đầu còn ăn bim bim.
- Thế nào quái gì?
- Không cần há hốc mồm như thế đâu? Tôi biết tôi oai cỡ nào rồi.
- Hả? - tôi hả một cái, miệng há to đùng ra, đưa tay lên trán cậu ta xem xét gì đó - Bình thường, không sốt. Ê!! Cậu ... bị bệnh tự yêu bản thân à? Hay tự tin khoe cá tính?
Thật sự thì mặt Thế Bảo cũng dày phết, tôi nói thế mà cậu ta vẫn thờ ơ ăn bim bim như thường.
- Sự thật là thế, theo tôi thấy thì cậu có đủ mắt. Nếu mắt có vấn đề cũng phải thấy mờ mờ chứ?!
- Cái quái??? Này thằng kia, chọc tức bà là không xong đâu nhé!!! - Máu tôi dần nồi xung bởi câu nói chứa đầy ẩn ý thâm độc của Thế Bảo, cậu ta xứng tầm đối thủ đấu khẩu với tôi đấy.
- "Không xong" à? Cho tôi xem "không xong" của cô em sư tử hà đông này nó thế nào đi.
- Sư - tử - hà - đông??!! THẰNG CHA HOA CỨT HEOOOO!!!! BÀ CHO MÀY CHẾT!!!!
Không thể chịu nổi, cậu ta dám nói tôi là sư tử hà đông, sức nhẫn nhịn chịu đựng của tôi đã hết, bật nắp não phun chào rồi. Tôi chạy vọt ra sau Thế Bảo, nắm tóc cậu ta lôi ngược. Gia Bảo giật mình la oai oái, mái tóc nâu mềm mượt của cậu ta bị tôi làm rối tung, sẵn thêm rụng vài sợi tóc như chó rụng lông.
- Thả ra ... thả ra mau ... - Thế Bảo nhăn mặt
- Biết sự lợi hại của chị mày chưa? Lần sau thì liệu hồn đấy.
Tôi nới lỏng bàn tay ra, lấy hết sức đạp một phát vào chân trái Thế Bảo rồi chạy mất, cậu ta đau điếng nhảy lò cò như quỷ một dò.
- HẸN KHÔNG GẶP LẠI!!! - Chạy xa tít thò lò rồi nhưng tôi vẫn cố nói lớn câu vĩnh biệt với Thế Bảo. Tôi quyết định rồi, cắt máu ăn thề luôn, tôi với cậu ta không đội trời chung, nếu gặp lại lần nữa tôi sẽ cho cậu ta biết thế nào là lễ độ, xem thường bà à? hứ!!!
...
...
- Con xin lỗi! Con xin lỗi mà! - Hiện tại là một cảnh tượng hết sức nhục mặt, tôi đang quỳ giữa đại sảnh, mẹ Mai cầm cái roi ngàn năm yêu dấu đã khắc ghi trong đầu tôi từ nhỏ khi bị mẹ đánh đòn. Mẹ Mai cứ đi qua đi lại trước mặt tôi mà thuyết giáo, cái roi mỗi lúc lại đập nhẹ lên tay mẹ tỏ vẻ tri thức.
- My! Con hư quá rồi đấy, tại sao lại chạy trốn quản gia hả? Tại sao không về nhà? Lâu nay mẹ không ở cùng con, không dạy bảo con là con thế đấy à? Đi chơi đến tối mịt mù mới về, con đã la cà ở đâu hả? Hả?
Ôi!!!! Giờ tôi mới thấu hiểu mấy bài hát cải lương nó giở cỡ nào thì "mẹ la như thánh ca" giống y như thế đấy.
Quỳ nửa tiếng rồi, thế mà mẹ Mai vẫn cứ thao thao bất tuyệt, tai tôi ù ù, đầu gối đau nhức. Biết trước gặp phải mấy tên du côn, gặp cái thằng hoa cứt "heo" kia nữa thì tôi chẳng buồn trốn khỏi xe làm gì?! Số nhọ!
*****
Sáng hôm sau
Quả là một ngày mệt mỏi, tôi lừ đừ thức dậy không chút sức sống.
- Oáp!!!!
...
- Đây là cái quái gì thế này??? - Tôi la toáng lên, cái gì đang ở trước mặt thế?
- Thưa tiểu thư, đó là đồng phục của trường Royal Sama ạ!
- Đồng phục cái con khỉ, đồ kiểu gì mà hở hang thế này đứa nào dám mặc hả?
Tôi đặc biệt, cực ghét mặc váy, cảm thấy nó thật khó chịu ngứa ngáy. Thế mà chả hiểu quái gì con nào cũng kêu tôi bị hâm, chúng nó còn nói tôi xem lại cái giới tính của mình đi nữa chứ. Váy! Váy! Suốt ngày váy, mặc cho nó mát à?
- Tiểu thư phải tuân theo đồng phục của trường ạ! Mong tiểu thư thông cảm! - Quản gia Phạm cung kính
- ... Thôi ... thôi được rồi ... mặc thì mặc!
Đành phải bận trên mình cái mình ghét nhất, "ghét của nào trời cho của ấy" quả không sai.
Nghĩ lại thì bộ đồng phục này cũng tạm, ổn!! Sang trọng phết, tôi có nghe quản gia kể sơ qua về ngôi trường Royal Sama (Hoàng gia thiên), cho đến giờ tôi vẫn chưa hiểu tên trường có ý nghĩa gì nữa?
Đúng như lời quản gia nói, Royal Sama thật sự rất đẹp. Nhìn từ xa, trường rợp bóng cây, tất cả đều được xây bằng gạch nâu sẫm, có khuôn viên, hồ nước giữa khuôn viên trường tạo nên phong cảnh đậm chất lãng mạn. Dạo quanh ngôi trường quý tộc nổi tiếng này, ai cũng có thể bắt gặp chính là trung tâm Canza, nơi tập chung tất cả những sự kiện trong trường, giao lưu học hỏi và tổ chức quốc tế.
Đi thẳng về hướng đông để đến tòa nhà chính, nơi đây cổ xưa thanh lịch, tán cây rộng lớn là bóng râm trên những con đường mát rượi.
Điểm thu hút tôi nhất không gì ngoài khuôn viên trường, khuôn viên được xây dựng theo lối cổ kiến trúc như một ngôi trường truyền thống.
Royal Sama khác hẳn các ngôi trường danh giá khác chính là ở phong cách thiết kế, Royal Sama chứa đầy hương vị nên thơ tĩnh lặng mà không kém phần sang trọng.
Dạo hết một lượt quanh trường tôi mới tìm đến lớp học, bởi là ngày đầu tiên chắc trễ vài phút không sao. Tôi học khu A, phía bên phải tầng ba của trường, lớp 11C.
Lần mò mỏi lả cả chân, dòng chữ 11C to tướng mới xuất hiện, tôi đứng loáy hoáy ngoài cửa ý định chờ chủ nhiệm.
- Em là học sinh mới đúng không? - thấy tôi ngoài cửa lớp, thầy giáo chủ nhiệm bước ra hỏi. Thầy còn trẻ lắm, tầm cỡ 25 tuổi, khuôn mặt ngôi ngô đậm chất thư sinh.
- Vâng ạ! - tôi mỉm cười gật đầu.
- Mời em vào!
Tôi đi sau thầy vào lớp.
Đứng lại giữa lớp học, tôi cười tươi như đường hoa nguyễn huệ, chuẩn bị cất tiếng giới thiệu thì ... nụ cười trên môi tôi tắt lịm ... khi đụng mặt một người ...
CÁI QUÁI???
Bản mặt cờ hó của tên hoa cứt "heo" ló ra, đập ngay vào mắt tôi.
Thằng cha Thế Bảo??? Thằng mà tự tin khoe cá tính? Thằng có mối thâm thù truyền kiếp? Học ở đây??? Con mẹ gì thế này???