Từ Trái Tim Tôi

Một vài trường hợp đặc biệt tác giả sẽ sử dụng ngôi kể thứ ba nhé.
==================
Ngồi trên xe Khắc Duy, nhìn cái lưng cậu ta là tôi muốn lấy búa tạ đập vào một cái cho nó nát bét, gãy hết xương luôn rồi. Được cậu ta chở về giùm mà lòng tôi tức tối, chiếc xe dễ thương tội nghiệp của tôi phải để lại ở trường qua đêm tối tăm mịt mù. Ôi... tội xe quá đi.
- Ê ê... dừng xe dừng xe! - Vỗ vỗ vào lưng cậu ta tôi hối hả nói vì đến nhà tôi rồi.
Khắc Duy phanh xe một phát làm cái mặt tôi đâm sầm vào lưng cậu ta, mũi tôi chịu đau nhiều nhất, sắp méo luôn rồi. Vuốt ve xoa xoa chiếc mũi cao xinh xắn tội nghiệp, tôi cau có.
- Nguy hiểm chết chị mày thì sao?
- Yên tâm, mạng cậu lớn lắm, không ngỏm dễ dàng được đâu.
Tôi liếc xéo, quăng chiếc mũ bảo hiểm cho Duy rồi hùng hổ bước vào nhà, cậu ta cũng nhàn nhạt bước theo tôi. Cái gì thế? Thằng này mắt đui à, bị nhìn nhầm nhà à?
- Này, lộn nhà rồi bây bê, đây là nhà tôi - Tôi quay lại chặn đường cậu ta khoanh tay nói.
- Tôi biết, khỏi cần cậu nhắc.
Khắc Duy lướt qua người tôi tiến thẳng vào nhà. Hớ... thằng mất dạy, láo toét, vào nhà người khác tự tiện.
Mẹ tôi nhàn nhã đang ngồi uống trà trong phòng khách, thấy có tiếng bước chân, mẹ tôi quay người lại, nét mặt trở nên hớn hở tràn đầy sinh lực như con cá mực. Nhìn qua thằng Khắc Duy, cậu ta cũng vui tươi hơn nhiều, lễ phép lên tiếng.
- Cháu chào bác!
- Chào cháu, cháu là bạn My đấy à? - Mẹ vừa rót trà vừa nói chuyện.
Tôi lại là người dưng lần nữa, bực tức tôi vứt cặp vào ghế sofa, ngả người xuống gác chân lên bàn, với với kệ tủ bên cạnh lấy cuốn truyện ngửa cổ lên trời đọc thản nhiên mà cười ha hả. Mẹ tôi nhíu mày đập mạnh vào vai tôi cái bét.
- My, để ý tứ đi con.
- Con thế mà mẹ, thằng đó cũng biết rồi ý tứ làm quái gì? - Tôi nhanh nhảu cãi lí, nghĩ gì nói đấy thôi.
Khắc Duy vẻ mặt vẫn thế, cậu ta thừa biết tôi là người thế nào, rảnh hơi mà càu nhàu ý tứ này nọ như mẹ đâu.
- Cháu là Đặng Khắc Duy, bạn thân của My, cũng là hội trưởng hội học sinh của trường Royal Sama ạ!
Câu nói của cậu ta khiến tôi ngây người, bạn thân? Bạn thân quái gì chứ? Kì phùng địch thủ thì đúng hơn, thằng này đã vô duyên nay còn nói dối nữa. Đúng là không phải dạng người tốt.
Mẹ tôi bật tiếng cười.
- Đặng Khắc Duy à! Bác có nghe qua rồi, làm bạn với My thì thật không còn gì bằng. Nó còn nghịch ngợm lắm mong cháu trị nó giùm bác.
MẸ!!!! Sao mẹ lại nỡ lòng nào nói ra được một câu nói đau lòng như thế chứ. Tôi nghiến răng, tay nắm chặt nhưng không làm gì được cả.
- Đúng vậy bác ạ, My rất hay quậy phá trong trường, chỉ có điều cậu ấy cứng đầu ngang bướng quá, rất khó dạy bảo. - Duy thờ ơ nói, nói thẳng toẹt ra tôi như thế nào trước mặt mẹ... hơ... chết con rồi, thằng cha Khắc Duy, mày có cần nói ra hết như thế không hả? Tôi phản kháng ngay lập tức.
- Này này... tôi không quậy phá nhé! Đừng đổ oan cho người vô tội.
- Thôi thôi bạn hiền... đừng chối. Tôi sẽ nói đỡ giúp cậu trước mặt mẹ mà, cậu đừng lo.
- Đặng Khắc Duy!!! - Tôi trợn mắt gào lên.
- My, con ăn nói tử tế đi - Mẹ liếc mắt khiến tôi dựng tóc gáy, rồi mẹ quay qua Duy - Nó hay thô lỗ thế đấy, bác cũng chịu tính của nó, nhờ cháu hết nhé!
Mẹ ơi là mẹ, thằng đó là thằng mất dạy đấy mẹ, "nhờ cháu hết đấy" con lạy mẹ luôn. Thằng cha đó còn tỏ vẻ tri thức mình là hội trưởng hội học sinh nữa, bày đặc như mình chức cao lắm không bằng. Sao tôi lại thấy ngứa gan thế nhỉ?
*****
Sáng hôm sau, ngày chủ nhật, tôi thức dậy từ rất sớm, vì một điều tôi cực kì cực kì vui mừng, vui mừng cực luôn, hôm nay em trai yêu quý của tôi trở về, tối qua mẹ tôi vừa thông báo. Ôi chu choa... nhớ thằng nhóc đó lắm lắm luôn. Thằng nhóc đó là Phạm Đình Quân, thua tôi một tuổi, nó cũng được mẹ cho đi du học từ nhỏ nhưng ở Hàn Quốc, vì thằng nhóc này thấy mấy em Hàn xinh quá cứ nằng nặc đòi qua Hàn du học nên mẹ đành chấp nhận. Quân khá dễ thương, khuôn mặt nó không phải là đẹp trai nhưng nhìn rất đáng yêu, lần nào gặp nó tôi cũng nhào vô bẹo má, xoa xoa mái tóc mềm của nó thành rối tung rối mù. Quân là vậy đấy nhưng nó tán gái rất cừ nhé, tôi cũng phải khâm phục bộ môn tán gái của nó luôn. Nhiều lần dạy nó còn tí tuổi đầu bày đặc yêu đương nhưng nó cứ bỏ ngoài tai, thôi đành mặc kệ nó vậy.
Tôi bận đại quần baggy jean trơn với một chiếc áo màu cơ bản đen trắng bỏ thùng, cùng đôi giầy thể thao năng động.
Đứng trước sân bay, tôi vừa nôn nao vừa vui mừng, chờ thằng em quý giá của mình.
- Chị ơi, chị My! - Giọng đứa nào la lớn gọi tên tôi.
Sau khi quay lại, một thằng nhóc tôi chờ đợi nãy giờ hiện ngay trước mắt.
- Ôi ôi... Quân baby của chị!!! - tôi nhào vô ôm chầm lấy nó nhảy tưng tưng lên như một con điên.
- Chị ơi, đây là ở sân bay đấy - Quân gượng cười, chẳng lẽ nó không nhớ người chị xinh đẹp này sao?! Đúng là thằng em bất hiếu.
- Được rồi! Đi được mệt không bấy bê?
- Không chị ạ! Nhớ chị quá đi mất - Quân làm nũng, nhóc này rất giỏi làm nũng đến trái tim sắt đá của tôi cũng phải chảy nước.
- Chị mày biết thừa rồi.
Tôi vuốt tóc mái hất sang một bên, ngoác đầu kêu Quân đi thôi. Đang định bước đi thì đập vào mắt tôi là một thằng nhóc nữa đứng ngay phía trước, nhóc này chui đâu ra đây? Mặc đồ cũng ngầu đấy chứ, quần jean rách đồ, áo thun đen đồ, kính hàng hiệu đồ. Chậc... chậc... cu em này tính làm trùm xã hội đen ư?
- Này nhóc... đâu ra đây? - Tôi hất mặt lên hỏi, vì tôi thừa biết tôi là đàn chị mà, đàn chị tất nhiên có quyền rồi.
Thằng nhóc đó đang tính nói gì đấy thì Quân nhảy tọt vô cướp lời, khuôn mặt lại cười hớn hở
- Bạn em đó chị, đẹp trai không? Thân với em từ nhỏ, nó về đây chơi mấy lần rồi, lần này về học cùng em luôn.
- À... ờ... bạn em hơi bị mất lịch sự đấy. Gặp chị mày mà không chào được một tiếng - Tôi bày đặc lên tiếng thuyết giáo.
- Chào chị! - Nhóc đó cúi đầu chào tôi, chào xong ngước lên lại nở nụ cười tươi như hoa, đừng bảo thằng nhóc này muốn mê hoặc tôi nhá?!
- Tốt, chị đây tên Phạm Hạ My, nhóc tên gì?
- Vương Anh Đức.
- Ờ...
- Thôi thôi... về nhà thôi nào. - Quân lôi tay tôi với thằng nhóc Anh Đức đi.
Nhưng sao tôi cảm thấy Đức kinh thường tôi thế nhỉ? Nhóc này nói chuyện cộc lốc, chả cung kinh tí nào. Thằng nhóc này cần dạy bảo nhiều hơn rồi, nhóc mà thất lễ với chị mày lần nữa là chị tán xéo mồm luôn đấy nhá!
Về đến biệt thự.
Mẹ tôi không có ở nhà, chắc mẹ đi làm việc rồi. Bữa nay tôi thấy mẹ ngày càng bận nhiều việc hơn, thấy khổ cho mẹ quá. Mẹ nói với tôi lí do tôi về là gì rồi, mẹ muốn tôi và cả Quân học hỏi nhiều hơn ở Việt Nam và làm quen với công ti, để khi nào quản lí công ti dễ dàng hơn.
- Chị My yêu quý của em, cho Đức ở đây với chúng ta nhé? - Quân ve vãn cầu xin tôi bằng những lời lẽ sến súa đến nổi da gà.
- Ý em là nhóc đó ở nhà mình luôn hở? - Tôi trưng ra bộ mặt ngạc nhiên.
- Vâng, đúng rồi chị, nhé chị? Chị My xinh đẹp của em!!
- À... ừ thì... Chuyện này khó lắm - Tôi tặc lưỡi lắc đầu.
- Một hộp sô cô la được chưa?
- Ờ... để chị suy nghĩ lại.
- Hai... hộp...
- Cũng gần!
- Ba hộp! Ok! Chị đồng ý rồi nhé! Em với Anh Đức lên phòng đây.
Nói rồi Quân kéo tay Đức chạy mất tăm, thật ra sô cô la tôi rất thích ăn, ngọt ngọt ấy. Lần nào nhóc Quân cầu xin tôi cái gì cũng phải lôi sô cô la ra làm quà hối lộ... hờ hờ... có điều tôi còn chưa kịp nâng lên năm hộp, ba hộp chưa thấm vào đâu được. Quân, em nhanh mồm lắm đó. Nhưng mà thằng nhóc Anh Đức có vẻ ít nói nhể? Từ lúc về đến giờ nó nói được vài ba câu, đừng bảo với chị... mày tính tỏ vẻ soái ca lạnh lùng nhé? Chị mày không thích đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui