Sáng sớm, những tia nắng ban mai chiếu rọi xuống nền thành phố.
Trong căn biệt thự uy nghi tráng lệ, trên chiếc bàn ăn dài sang trọng, ba con người đang lấm lép ăn sáng.
- Mẹ đi đâu đến giờ chưa về thế chị My? - Quân cất giọng, chắc nó sốt ruột lắm đấy. Mặc dù là con trai, mới đi du học được mấy năm, nhưng Quân rất nhớ mẹ đấy nhé! Nhìn nó thế thôi chứ tính tình bồng bột giống con nít lên ba lắm.
- Chị mày không biết, chắc mẹ bận việc gì đó rồi - Tôi vừa gắp thức ăn vừa nhàn nhã đáp - ăn nhanh đi còn đến trường kìa...
Ăn sáng xong xuôi, cả ba cùng đến trường.
Hôm nay tôi đổi phương tiện rồi, đi xe máy cho ngầu xíu, vì một lí do hết sức đơn giản, xe đạp thân thương tha thiết của tôi đang còn ở trường, em xe đạp đã bị bỏ rơi trong trường học rộng lớn không bóng người qua đêm, thật tội và tủi thân em quá!
Đến trường học, nữ sinh Royal Sama cứ nhao nhao lên làm tôi khó hiểu. Một lúc sau tôi mới ngộ ra, ra là lũ hám trai đang bị mê hai nhóc này. Tôi cũng thấy tội cho lũ hám trai lắm chứ, mê ai không mê, lại mê ngay một thằng con nít, còn một thằng tính tình chả đâu ra đâu, lâu lâu bày đặc soái ca lạnh lùng, chỉ tổ tràn trề thất vọng thôi mấy nàng ạ.
- Chị vô lớp trước, hai nhóc tự đi gặp hiệu trưởng để kiếm lớp mình đê!! Bái bai - Tôi giơ tay lên ra hiệu tạm biệt sau khi quay gót bước đi. Phải chuồn lẹ, ở đấy một giây một phút nào nữa, tai tôi sẽ bị thủng màng nhĩ bởi tiếng la, tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng hỏi han của nữ sinh mất.
Bước vào lớp, ôi chội ôi... hàng chục con mắt đang nhìn chằm chằm về phía tôi kìa. Mấy bạn cũng phải biết ngượng cho nạn nhân bị nhìn chứ, tôi ngại lắm đấy.
Sau khi ngồi vào chỗ, lập tức đám con gái chạy rần rần đến, cứ í ới đủ điều.
- Hai người kia là ai thế My?
- Sao cậu đi chùng với họ thế?
- Hình như họ ít tuổi hơn bọn mình đúng không?
- Cậu có quan hệ gì với họ hả My?
Ôi!!! Điếc tai quá!!! Tôi đang bị tra tấn lỗ tai... hơ hơ... tôi có làm nên tội tình gì đâu chứ.
- Xì tóp hiaaa!!! Bờ li!!!! - Tôi la lớn ngăn chặn tiếng ồn ào, chí chóe của mấy cô nương - một thằng trong đó là em trai tôi! Hết!! Đóng cửa!! Nghiêm cấm làm phiền!!! - Tôi xả một hơi dài nói xong gục đầu xuống bàn bất tỉnh nhân sự luôn.
Để mặc cho mấy đứa hám dai chưa định thần được câu nói nhanh như gió của tôi mà ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mấy ả đó về chỗ hết rồi, cuộc đời bình yên đã trở lại.
-------
Ra chơi.
Tôi mò mẫn đi vô thư viện đọc sách, đáng lẽ tôi định vào căn tin ăn chút gì đó nhưng không có hứng, bị đầy bụng nên thôi bỏ qua luôn.
Đang ngồi ở một góc trong thư viện với một đống truyện bên cạnh, tôi giật mình bởi tiếng bước chân khẽ nhẹ nhàng như của con ma đang đi đến gần. Vì giờ này mọi người chủ yếu xuống căn tin ăn, thư viện giờ vắng tanh chỉ có mình tôi.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, tôi sợ đến run người lạnh dọc sống lưng. Bất chợt tiếng bước chân đó dừng lại, một lúc sau tôi vẫn không nghe thấy gì nữa. Tò mò quá tôi từ từ bước đến, ngó ngó xem là con ma nào hù tôi.
Phía sau tủ sách, một cái áo trắng dần ló ra, không lẽ là ma thật, tôi càng đến gần trong sự sợ hãi không kém phần tò mò.
- HÙ!!!
Thằng cha Thế Bảo không biết từ đâu chui ra hù một cái làm tôi giật bắn tim mà vung tay với cuốn truyện đập tứ lung tung hết, tôi cứ nhắm tịt mắt đập đập cuốn truyện vô thằng Thế Kì dám hù dọa tôi.
- Cậu làm cái gì thế hả? Có biết tôi sợ ma không hả thằng điên này!!!!
- Ớ hớ... sợ ma hả cô bé - Thế Bảo cười nham nhở tỏ vẻ thích thú - Biết thế tôi chùm lên cái mặt quỷ cho cậu sợ đến phát khóc luôn nhể!!! Không biết lúc đấy bộ dạng của cô em ngang ngược này thế nào đây - Nói rồi Thế Bảo xoa xoa cằm vẻ đăm chiêu.
Tôi tức muốn trào máu họng, cái gì chứ? Thằng này muốn ăn đòn rồi đây.
- Thế Bảo, đưa tay ra đây!
Tôi nói thế mà cậu ta vẫn tin ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt tôi đầy ngạc nhiên. Tôi thầm mỉm cười gian tà, thiết nghĩ sao thằng này khờ đến thế? Sau khi tay cậu ta đã ở ngay trước mắt, tôi nhanh tay chụp lấy há miệng cắn một phát chí mạng, cắn thật mạnh ơi là mạnh.
Thế Bảo giật mình rụt tay nhưng không kịp, từng chiếc răng săn chắc của tôi đã bám chặt lấy miếng da tay của cậu ta đến đau người. Thế Bảo la oai oai cố gắng rụt rụt tay nhưng vô ích.
Được một hồi, đã hả dạ cơn hận, tôi nhả ra và sút vào bụng của cậu ta ngay sau đó. Thế Bảo nhăn mặt ôm bụng.
- Cậu... cậu biết cậu đang đụng đến ai không hả?
- Tôi biết, tôi đụng đến thằng cha Thế Bảo hách dịch chứ ai nữa - Nhìn cậu ta đau khổ mà sao trong lòng tôi vui đến thế, vui đến nỗi không còn từ nào để diễn tả, sảng khoái cực.
- Cậu...
- Tôi sao? Không đứng dậy được hả chú em, tội quá nhỉ? Thôi... ở lại đây mạnh giỏi nhá, tôi đi đây! Bye thằng hách dịch - Nói nói một lèo rồi chạy mất tăm. Thế Bảo vẫn còn đau đớn bởi cú sút cực mạnh của tôi. Ở Paris, nhiều thằng con trai đã phải thán phục tôi bởi cú sút ngoại mục như thế này đấy. Hoàng Thế Bảo, hừ, đừng khinh thường chị nhá!
Tôi chạy vọt ra ngoài, tâm trạng còn đang tí ta tí tửng, không để ý chẳng may đụng trúng một người.
Cái đầu tôi đâm sầm vào vai cậu ta đau điếng, xoa xoa chỗ đau, sau khi định thần lại tôi mới ngước mặt lên nhìn. Thì ra là nhóc Anh Đức.
- Này này, nhóc không thấy chị hả? Chị mày mà bị sao là nhóc liệu hồn đấy - Tôi lên giọng dạy dỗ
- Chị mới là người không để ý đấy chị My à - Tự dưng hôm này Đức nổi sung thuyết giáo tôi, á a... thằng này được, chị thích!
- Ăn nói với người lớn hơn tuổi thế hả em?
- Em là thế đấy chị My, giờ chị mới biết sao? - Vừa nói Anh Đức vừa tiến gần tôi, đôi môi nhếch lên tà mị đầy nham hiểm. Tôi đổ mồ hôi hột, miệng lắp bắp.
- Đức, em đang làm quái gì đấy? Đừng để chị My này tức lên đấy!! - Nói là nói thế thôi chứ tôi sợ lắm, nhìn mặt nhóc này như vậy mà sao giống quân biến thái thế không biết?!
- Chị My, em thích tính cách của chị khi chị tức lắm đấy!! - Giọng nói của Đức khiến tôi nổi da gà, chuyện quái gì thế này? Thằng nhóc này như kiểu hai mặt thế nhỉ?
- Hơ hơ... thế à? Cảm ơn em nhé! - Tôi gượng cười, hàng mi cong lên híp cả mắt - Có liên quan không em?
- Có chứ chị! - Đức nói rồi cứ làm tới, nó sắp dồn tôi vào chân tường rồi, hơ hơ... sắp teo con mất rồi.
Mặc dù rất sợ hãi nhưng tôi cố lấy lại bình tĩnh, đưa tay chắn ngang người Đức ra hiệu xì tóp. Hất mặt nói.
- Giờ chị mày mới hiểu ý nghĩa của câu "Không sợ những đứa ngu mà tỏ ra nguy hiểm, chỉ sợ những thằng nguy hiểm mà cứ tỏ ra ngu" đấy!!
- Chị nói gì? - Quả đứng như dự đoán, sau khi nghe câu nói đó, Đức mới dừng lại không bước tiếp, sắc mặt Đức có chút khó chịu mà nhíu mày.
Nhân cơ hội tôi đá mạnh vào chân Đức làm nhóc đó giật mình cau có cúi gập người xuống, thêm một phát nữa tôi túm tóc Đức lôi ngược ra sau. Ấy thế mà nhóc đó chả la lối om sòm như Thế Bảo gì cả, nhưng mà thôi, chị đây không quan tâm, tôi chạy vụt đi ngay sau tuyệt chiêu túm tóm.
- Hỗn với chị mày là thế đấy... biết chưa nhóc!!!! - Tôi la lớn khi đã chạy ra xa, là lời cảnh báo cho sự láo toét thiếu lễ độ của nhóc Đức, cho nó chừa lần sau không dám nữa.
Mà một điều phải công nhận, nhóc Đức ban nãy giống quân biến thái quá đi. Từ đó đến giờ chưa thằng nhóc nào nhỏ tuổi hơn dám tỏ thái độ đó với tôi hết, Anh Đức, em tính trêu chị mày đấy à?