Editor: Cây táo học edit
Tên thật của Đại Vũ là Phùng Vũ Thành, là dị năng giả hệ thủy cấp ba. Sở dĩ mọi người gọi hắn là Đại Vũ, là bởi vì câu chuyện Đại Vũ trị thủy*.
Lúc Đại Vũ thức tỉnh và gia nhập vào tổ dị năng của quốc gia đã là mười tám tuổi, lúc ấy là Sở Nhận đón tiếp cậu, khi đó cậu không hiểu cái gì cả, nguyên nhân bởi vì trước đó luôn luôn được nuông chiều, nên thậm chí còn không chấp nhận nổi cuộc sống của mình đột nhiên có sự thay đổi lớn như thế, không ngừng ồn ào, sau đó, Sở Nhận đánh cậu một trận.
Khi đó Sở Nhận không dùng dị năng, mà cậu lại vừa có được dị năng hệ thủy, dùng lung tung rối loạn, cho nên khi hai người đánh xong đã ướt đẫm, sau đó, Đại Vũ đau từ trên xuống dưới, dứt khoát ở bãi nước lớn đó khóc to.
“Cậu chỉ biết khóc thôi à?” Giọng nói khinh thường của Sở Nhận khi ấy tới bây giờ cậu vẫn nhớ rõ ràng, kể từ khi đó trong lòng cậu ghi nhớ bút thù này, muốn dạy dỗ đối phương một chút, cũng muốn tìm phiền phức cho đối phương, chỉ là sau khi có nhiệm vụ, lại là Sở Nhận liều mạng cứu cậu…
Đương nhiên, người Sở Nhận cứu cũng không phải mình cậu, mỗi một lần có nhiệm vụ, Sở nhận rõ ràng là đội trưởng, lại luôn đi làm việc nguy hiểm nhất, bọn họ được cứu vô số lần, nếu không phải như thế, bọn họ cũng sẽ không tin phục đối phương.
Đã có lúc, cậu mãi không hiểu tại sao người đàn ông này lại kỳ cục như vậy, sau lại, biết đối phương từ nhỏ đã sống ở căn cứ thì đã hiểu lý do.
Sở Nhận chưa từng trải qua cuộc sống của người bình thường, trong cuộc sống của y chỉ có dị năng, chỉ có nhiệm vụ, chỉ có tư tưởng tốt như Lôi Phong, sống như một người máy… có đôi lúc đương nhiên sẽ khiến người khác khó mà lý giải, chỉ là người như vậy, lại nhận được sự kính trọng của tất cả bọn họ.
Thực lực của Sở Nhận mạnh hơn cậu, lúc ở trên biển, ai cũng biết người ở lại sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng, mà xác suất đối phương chạy thoát lớn hơn cậu, nhưng tới cuối cùng, người sống sót lại là cậu…
Lúc trước bọn họ đương nhiên kiên định cho rằng có thể tìm được Sở Nhận, nhưng sự thật có rất nhiều người đều cảm thấy y đã không còn nữa rồi. Chính Đại Vũ cũng đã từng mơ hồ có ý nghĩ như vậy, rốt cuộc lúc cậu đi tìm viện binh thì Sở Nhận cũng đã bị thương nặng, sau đó còn phải thừa nhận công kích tinh thần. Cho dù Sở Nhận là người có dị năng mạnh nhất của tổ dị năng, nhưng nhận phải vết thương nặng như vậy sau lại rơi vào trong biển, muốn sống sót thì phải nói là khó càng thêm khó, mà cho dù có sống, thì dựa vào tình hình lúc ấy của y… chỉ sợ sẽ ngây ngây ngốc ngốc cả đời ha?
Cho nên, tìm được vài ngày như thế, sau khi bệnh viện không truyền tới bất kỳ tin tức nào, Đại Vũ đối với thông báo tìm người cũng không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ là cậu không ngờ tới là, sau khi thông báo tìm người được đưa ra chỉ một ngày, lại có không ít người gọi điện thoại tới.
Lúc ấy tin tức không ít, chỉ là vài cuộc điện thoại đều đến từ trấn nhỏ này, nói rõ thực sự có một người đàn ông như vậy, là một kẻ ngốc.
Đại Vũ nhìn qua chiếc xe nhỏ mà cậu vừa dùng mấy chục nghìn nhân dân tệ mua để thay cho việc đi bộ đã vỡ nát cửa sổ, thở hắt một hơi, sau đó lôi điện thoại ra.
Sau khi cậu dùng tốc độ nhanh nhất tới nơi này, tìm tới nhà của người tên Từ Văn, chỉ không nghĩ tới hôm nay đối phương cũng vừa vặn chuyển nhà, không biết là trùng hợp hay lý do gì khác.
Chỉ là diện mạo và thời gian xuất hiện của kẻ ngốc kia đều trùng khớp với vẻ ngoài cùng thời gian mất tích của lão đại cậu, cho nên kẻ ngốc đấy là lão đại của cậu, điều duy nhất khiến người hoài nghi là, hàng xóm của Từ Văn đều tỏ vẻ tên ngốc kia không có bị thương chút nào— chính mắt hắn nhìn thấy lão đại bị thương nặng, sao có thể không bị thương chứ?
“Đại Vũ, có phải có tin tức gì hay không?” Người bên kia đầu dây điện thoại truyền tới âm thanh, là âm thanh của Mạnh Thành.
“Ờ, Mạnh Thành, nơi này có một người, tình cảnh giống với lão đại.” Đại Vũ dừng một chút, sau đó đem tất cả tin tức mà mình nghe được nói ra hết một cách kỹ càng tỉ mỉ, đương nhiên cũng nói điều khiến bản thân nghi ngờ.
Đầu kia điện thoại im lặng một lúc lâu, qua một lúc, cuối cùng thì thanh âm của Mạnh Thành mới vang lên: “Đại Vũ, mày gặp qua người đó chưa?”
“Chưa, người ấy chuyển nhà rồi, tao nhờ người gọi điện thoại, nhưng mà lại không có người tiếp.” Đại Vũ mở miệng, lúc trước khi tới thôn làng đó, cậu đã nói là đến tìm anh trai, lúc ấy có người còn hoài nghi sao lại có anh trai nào trông nhỏ như vậy, nhưng cũng có càng nhiều người cho cậu biết tin tức đầy đủ, bác trai của người tên Từ Văn còn giúp cậu gọi điện thoại cho hắn đưa số điện thoại của Từ Văn cho cậu, đáng tiếc là, gọi điện thì có thể gọi nhưng mà không ai nghe máy.
Đương nhiên, cho là không ai nghe máy, cho là chuyển nhà đi chăng nữa, thì bọn họ vẫn có thể tra ra được nơi ở hiện tại của đối phương, chỉ là bởi vì tránh cho bị người khác phát hiện, bọn họ nhất định phải cẩn thận.
“Mày cứ đợi ở đấy đi đã, tao tới ngay lập tức.” Mạnh Thành nói: “Mày đưa số điện thoại của Từ Văn cho tao, tao tìm người điều tra chính xác chỗ ở hiện tại của hắn.”
“Ok.” Đại Vũ nói, ở trong tổ của bọn họ Mạnh Thành luôn giữ vai trò như một quân sư, rất nhiều chuyện cậu làm không tốt, nhưng Mạnh Thành lại không giống như thế.
Sau khi gọi điện thoại cho Mạnh Thành, Đại Vũ lập tức hít sâu một hơi, sau đó lại không khỏi nghĩ tới chuyện mà mình nghe được khi trước— lão đại của cậu bây giờ tâm trí không rõ ràng, thế mà vẫn bị người lôi kéo come out…
Cùng lúc, Đại Vũ lại muốn đập đầu vào cửa sổ xe.
Mạnh Thành dùng thời gian nhanh nhất đến thị trấn, nhưng khi đó cũng đã hai giờ đêm.
Bọn họ đã thông qua điện thoại của Từ Văn để điều tra ra nơi ở hiện tại của hắn, chỉ là khi đến nơi, lại khựng lại, không biết có nên cứ thế mà phá cửa rồi vào hay không.
“Chúng ta gõ cửa, hay cứ thế đi thẳng vào?” Đại Vũ nói, tâm trạng của cậu bây giờ rất phức tạp, rất sợ đi vào không tìm được người sẽ thất vọng tột cùng, mà nếu tìm được người… lão đại của mình phải chịu ấm ức như vậy, cậu phải làm thế nào mới được?
Mạnh Thành liếc Đại Vũ một cái, dùng điện thoại trong tay gọi một cuộc điện thoại.
Trong phòng im ắng, ngoài âm thanh của điện thoại ra thì không còn bất kì âm thanh nào khác… bọn họ gọi điện đã một lúc rồi, tại sao người bên trong lại không có chút phản ứng nào vậy?
Mạnh Thành từ lúc trở về tổng bộ tới giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, bây giờ trong mắt tràn đầy tơ máu, anh châm một điếu thuốc lá, sau khi hút mấy hơi đã hết điếu thuốc, mới ném điếu thuốc xuống đất: “Để tao mở cửa!” Mặc dù anh giữ vai trò giống như một quân sư trong tổ dị năng, nhưng lại có dị năng liên quan tới lực lượng, ổ khóa thông thường như này, chỉ cần dùng tay vặn một cái là có thể mở ra.
“Lão đại…” Đại Vũ khựng lại một lúc mới gật đầu. Từ khi bọn họ gia nhập vào tổ dị năng, đã được yêu cầu phải tuân thủ luật pháp, mà Sở Nhận là lão đại của bọn họ, càng là một người sẽ không làm bất kỳ việc phạm pháp gì, nhưng mà hôm nay, bọn họ lại muốn đột nhập nhà dân, mà lão đại của bọn họ rất có khả năng ở bên trong…
Mạnh Thành nhìn Đại Vũ một cái, trên tay dùng lực một chút, đã bẻ được ổ khóa.
Căn phòng không lớn, bên trong là nội thất nửa mới nửa cũ, bố trí rất đơn giản, nhìn vô cùng bình thường, nhưng trên mặt đất lại vứt lung tung không ít quần áo, còn là đồ nam… Mạnh Thành và Đại Vũ cho dù có ngốc như nào đi chăng nữa, thì cũng biết tại sao lại xuất hiện cảnh tượng như này.
Tâm tình của bọn họ phức tạp, cùng lúc đó lại nghe được thanh âm khiến bọn họ biến sắc: “Từ Văn, có âm thanh… Từ Văn, có người!”
Từ Văn ngủ rất sâu, nhưng mà bé ngốc lại không uống rượu, lúc trước lại ngủ rất ngon, sau đó lại bị âm thanh của điện thoại đánh thức.
Nhưng mà điện thoại của Từ Văn rất ít khi vang lên, hắn cũng không nói việc điện thoại cho bé ngốc nghe, cho nên mặc dù bây giờ có nghe được âm thanh, thì cũng không động đậy, ngược lại lại chui vào ổ chăn ôm chặt Từ Văn coi như không có âm thanh gì mà ngủ tiếp.
Bên ngoài có tiếng điện thoại thì bé ngốc không để ý, nhưng khi có người đi vào phòng của y ở, y lại lập tức cảnh giác, cũng không thể ngủ tiếp nữa.
“Từ Văn, Từ Văn…”
Từ Văn mơ mơ hồ hồ, chỉ là sau khi nghe được âm thanh của bé ngốc gọi mình, lại rất nhanh mở mắt:
“Lão đại!”
Trong phòng của mình lại tự dưng có âm thanh của người khác! Từ Văn đột ngột ngồi dậy: “Các người là ai?” Dứt lời, hắn lại phát hiện bởi vì mình đột nhiên ngồi dậy, hơi ấm trong chăn tản ra, lập tức đắp chăn cho bé ngốc.
Mặc dù Từ Văn thức tỉnh dị năng, nhưng cuộc sống hai mươi mấy năm của hắn trước đây, có thể nói là bình thường đến không thể nào bình thường hơn, cho nên phản ứng đầu tiên khi tỉnh lại là gặp phải trộm, đương nhiên vào năm mới thì bọn trộm sẽ thường hoành hành ngang ngược hơn. Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện mình nghĩ sai rồi, bởi vì chỉ một giây sau, người mà hắn cho là trộm lại chủ động bật đèn.
Đó là hai người trẻ tuổi, cũng coi như anh tuấn, cũng rất có phong độ, hai người như vậy, nhìn một cái là biết không phải trộm, mà, làm gì có trộm nào không trộm đồ mà lại nhìn chằm chằm chủ nhà?
Ngoài ra… trong lòng Từ Văn nặng trĩu, hắn nhạy bén phát hiện, hai người trước mặt này khi nhìn hắn là phẫn nộ, nhưng khi nhìn bé ngốc, trong mắt lại không thể kiềm chế nổi kích động và niềm vui.
Cùng lúc đó, Từ Văn chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
“Lão đại?” Đại Vũ lại gọi một tiếng, Sở Nhận là một người vô cùng lạnh lùng, y có dị năng kim loại, luôn mang trên người các loại kim loại, trong đó bao gồm một cái mặt nạ kim loại, mà còn chưa từng bỏ xuống, cho nên, cho dù đủ loại tin tức đều cho thấy kẻ ngốc là lão đại của bọn họ, chỉ là tận mắt nhìn thấy y nằm trên giường trong mắt tràn đầy xa lạ mà nhìn bọn họ, cậu vẫn có chút không dám chắc.
“Từ Văn, đắp chăn, sẽ lạnh.” Bé ngốc hoàn toàn không để ý tới Đại Vũ, ngược lại ngồi dậy, đem chăn đắp lên người Từ Văn.
Đây chắc chắn là thanh âm của lão đại bọn hắn… Đại Vũ há miệng, đột nhiên nói không nên lời.
Cậu muốn khóc to một trận, muốn đấm một cái khiến Từ Văn ngã sõng soài ra đất, lại không thể làm bất kỳ điều gì, thậm chí cả người cứng đờ hết.
Cuối cùng, vẫn là Mạnh Thành vốn đang nhìn chằm chằm vào bé ngốc phản ứng lại, nhìn về phía Từ Văn: “Bọn tôi ra ngoài, hai người mặc quần áo vào đi.” Sau khi anh lôi kéo Đại Vũ ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Từ Văn không có bao nhiêu đồ nội thất, bên ngoài phòng khách này chỉ có một chiếc bàn bát tiên cùng mấy chiếc ghế, trên chiếc bàn thuộc về của hồi môn của mẹ Từ Văn cũng lồi lồi lõm lõm, Mạnh Thành nhìn cũng không nhìn liền ngồi xuống, sau đó lấy ra một bao thuốc bắt đầu hút.
Sau khi hút được mấy hơi, anh vứt thuốc lá xuống nền đất, hung tàn dẫm dập tắt nó: “Đại Vũ, lão đại không quen biết chúng ta nữa rồi.”
Đại Vũ vẫn nhìn chằm chằm quần áo trên mặt đất, lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại: “Mạnh Thành…” Ánh mắt vừa rồi của lão đại khi nhìn cậu, bên trong chứa đầy sự xa lạ.
“Lão đại không chết, như vậy rất tốt, nhưng mà bây giờ lão đại trở thành như vậy, lại phải làm sao đây?” Mạnh Thành vẫn luôn dùng chân đè mạnh lên mẩu thuốc lá, đến khi âm thanh vỡ vụn của gạch men sứ dưới chân vang lên, anh mới giật mình tỉnh táo lại, sau đó nhấc chân lên: “Đại Vũ, bây giờ bên kia tổ dị năng không yên phận, mà chuyện khi trước rõ ràng là một âm mưu tao lại hoàn toàn không biết nguyên nhân…”
“Cái gì?” Đại Vũ ngẩng đầu hỏi.
“Không có gì, bây giờ là chuyện của lão đại càng quan trọng hơn.”
“Tao, tao… tao muốn chém thằng kia!” Đại Vũ nhảy dậy, muốn chạy vọt vào phòng.
Mạnh Thành lập tức giữ cậu lại: “Tự cho mình một quả cầu nước.”
Đại Vũ lập tức phản xạ có điều kiện mà làm theo, nước lạnh từ trên đầu chảy thẳng xuống đến chân, khiến cậu run lập cập, sau đó mới phản ứng lại: “Mày làm gì?”
“Khiến cho mày bình tĩnh lại.” Mạnh Thành nhắm mắt lại mở mắt, bản thân cũng bình tĩnh một chút: “Cho dù như nào đi chăng nữa, hắn cũng là người cứu lão đại.” Nghĩ tới tình cảnh mới vừa nhìn thấy, ánh mắt của Mạnh Thành lại lóe lóe.
“Cho dù hắn có cứu người cũng không thể như thế!” Đại Vũ chỉ vào quần áo trên mặt đất rồi cắn chặt răng, Sở Nhận ở trong thâm tâm của cậu luôn luôn vô cùng thần thánh, nhưng bây giờ, sự tồn tại tựa như thần thánh ấy lại, lại… cho bản thân mấy cái tát, sau khi nghĩ tới lúc trước bản thân kỳ thật đã gặp qua Từ Văn cùng lão đại, cậu lại cho bản thân xối một quả cầu nước— lúc đó tại sao cậu không đi tới hỏi rõ ràng?
Lúc Từ Văn mạng bé ngốc ra ngoài, lại nhìn thấy Mạnh Thành đang hút thuốc cùng với Đại Vũ đang run bần bật ướt như gà rớt vào nồi canh.
Quần áo đều vứt ở ngoài, Từ Văn lại tìm một bộ khác để thay, lúc thay quần áo, cả người hắn thậm chí còn run rẩy. Trước kia bé ngốc chịu thương nặng như vậy, chật vật kém cỏi hơi thở thoi thóp, cũng không có ai tới tìm bé, hắn cứ cảm thấy bé ngốc là từ nơi như là viện nghiên cứu chạy ra, thậm chí còn cảm thấy nếu có người tới bắt bé ngốc, cho dù ra sao hắn cũng sẽ bảo vệ bé, cùng lắm thì bại lộ dị năng của bản thân— người có thể trị mọi loại bệnh như hắn, hắn không tin đối phương sẽ không lấy làm lạ.
Nhưng bây giờ, hắn lại phát hiện, tất cả đều là do hắn nghĩ nhiều.
“Từ Văn, em vẫn muốn ngủ.” Bé ngốc ngáp một cái, có chút mơ màng nói.
“Chờ chút nữa chúng ta lại tiếp tục ngủ.” Từ Văn hít sâu một hơi kéo lấy tay bé ngốc, sau đó nhìn về phía hai người đối diện, theo đó, trái tim kịch liệt nhảy mấy cái.
Hắn cực kỳ chắc chắn, vừa rồi hắn không nghe thấy âm thanh xả nước, mà trong thời gian ngắn như vậy, cũng không có khả năng xả nhiều nước tới mức khiến một người ướt đẫm như thế, còn có gạch men sứ dưới đất… mặc dù chủ nhà dùng gạch men sứ rẻ tiền, nhưng cũng không có khả năng vừa rồi còn lành lặn bây giờ đã vỡ nát.
Hai người trước mắt này, cũng không phải là người bình thường?
“Cái gì mà tiếp tục ngủ?” Đại Vũ rất lạnh rồi, nhưng vẫn không thể bình tĩnh: “Lão đại, em mang anh đi ngay lập tức, anh không thể lại tiếp tục bị bắt nạt như vậy.”
Đại Vũ nóng rực nhìn vào bé ngốc, bé ngốc lại luôn nhìn Từ Văn, cười gật đầu: “Ừm, đợi chút nữa chúng ta ngủ tiếp.”
Phản ứng của bé ngốc như vậy khiến Từ Văn an tâm một chút, đối với Đại Vũ mà nói, như vậy so với hai quả cầu nước mà cậu tự cho bản thân còn khiến cậu lạnh lòng hơn, nhất thời cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.
“Lão đại, anh không thể ở cùng kẻ mặt người dạ thú này!” Đại Vũ vươn tay muốn kéo lấy bé ngốc.
“Tui muốn ở cùng Từ Văn!” Bé ngốc trừng mắt nhìn Đại Vũ: “Từ Văn nói muốn mãi ở cùng tui! Tui là vợ của anh ấy!” Hai ngày nay y đã nghe rất nhiều lời nói như Đại Vũ nói, muốn tách bọn họ ra, bây giờ y hận không thể nhào lên cắn Đại Vũ một cái.
“Vợ?” Đại Vũ cảm thấy bản thân sắp đứng không vững, vươn tay ra muốn đánh Từ Văn, chỉ là cậu chưa kịp tới gần, bé ngốc lại đột nhiên nhấc chân đá vào đầu gối cậu một cái, khiến cậu khụy xuống đất.
Động tác của bé ngốc nhanh vô cùng, một kích đắc thủ, Từ Văn vẫn chưa kịp phản ứng, bé ngốc đã tranh công rồi: “Từ Văn, Từ Thiên lợi hại! Từ Thiên bảo vệ Từ Văn! Nhưng mà Từ Thiên không thể đánh bà…” Càng nói về sau, y lại có chút uể oải.
Từ Văn cười khổ một chút, cũng nhớ đến tình cảnh hai lần bị đánh mà lúc trước gặp phải, bởi vì người đánh bọn họ đều là người già, cho nên Từ Thiên mới không đánh lại sao? Nghĩ cũng phải, cho dù bé ngốc có đói tới sắp không trụ nổi đi nữa cũng không ăn đồ ăn của người khác, sao có thể đánh người già chứ? Chỉ là không chỉ công phu của bé tốt, mà hình như còn biết bắn súng… quả nhiên hắn không hiểu chút gì về bé.
“Từ Văn, sờ sờ, Từ Văn, sao anh lại không vui? Sau này em không đánh người nữa.” Bé ngốc kéo lấy tay của Từ Văn đặt lên đầu của mình, tràn đầy lo lắng nhìn Từ Văn.
“Không sao…” Từ Văn sờ sờ đầu bé ngốc, ban đầu tóc của bé ngốc nửa đen nửa trắng, nhưng mà bây giờ đã hoàn toàn trở thành màu đen rồi…
Đại Vũ vừa mới bị một chân gạt ngã, động tác của lão đại không khác gì so với lúc trước, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng cậu vừa bò dậy đã nhìn thấy một màn này, nhìn thấy lão đại của cậu chỉ hận không thể thò đầu vào tay của đối phương cọ vài cái…
Lảo đảo một cái, Đại Vũ lại trượt chân ngã ở trên sàn gạch men trơn trượt. Nhưng lần này cậu không tiếp tục bò dậy, mà là ngồi bệt xuống đất khóc.
Từ sau khi Sở Nhận xảy ra chuyện, cậu đã tích góp quá nhiều cảm xúc, khi trước bởi vì tình hình quá mức kỳ quái nên chưa kịp phản ứng, bây giờ lại có nhu cầu bộc phát một chút.
“Tại sao lại khóc?” Bé ngốc khó hiểu nhìn Đại Vũ, kỳ thật y không ghét hai người trước mặt này, nếu không phải do đối phương muốn đánh Từ Văn, y cũng sẽ không động thủ.
Mắt của cậu càng chuamớit hơn, một màn này rất giống với lần đầu tiên cậu với Sở Nhận gặp nhau, đáng tiếc là, lão đại của cậu không châm chọc cậu nữa.
“Cậu lạnh không?” Bé ngốc lại hỏi.
Đại Vũ đột nhiên gào to lên khóc.
“Các người gọi y là lão đại?” Từ Văn nhìn Đại Vũ một cái, lại nhìn về phía Mạnh Thành. Xưng hô như vậy, ban đầu hắn không hiểu, bây giờ đã nghe rõ rồi.
Hắn biết bé ngốc không thích tiếp xúc với người khác, cả ngày dính hắn, nhưng bây giờ bé ngốc rất chú ý người dưới đất này.
Quá khứ của bé ngốc, hắn không hiểu dù chỉ một chút, suy đoán trước kia chỉ sợ cũng sai rồi, có lẽ, trước kia đối phương vốn không ngốc, khéo khi còn là tinh anh.
Cũng phải, mặc dù ban đầu bé ngốc gặp hắn cái gì cũng không biết không hay, nhưng bây giờ đã biết không ít rồi, tốc độ học tập của y nhanh như vậy, rõ ràng không thể nào là một kẻ ngốc được… khéo khi, giống như phim truyền hình, bé ngốc mất trí nhớ như tình tiết cẩu huyết trong phim? Đột nhiên sắc mặt Từ Văn trắng bệch.
“Không sai, anh ấy là lão đại của bọn tôi… cậu tên là Từ Văn ha, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện.” Mạnh Thành mở miệng, tâm tình của anh cũng rất phức tạp, nhưng ít nhất không giống Đại Vũ ngồi trực tiếp trên đất khóc to.