Mặt biển bao la dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi xanh biếc cả vùng trời, từng con sóng bạc đầu nối đuôi nhau lấp lánh dập dềnh thoạt nhìn đẹp không lời nào tả xiết, mà trên một con thuyền giữa biển khơi đó lại không một ai rảnh rỗi đi ngắm cảnh bình minh tuyệt đẹp đó, ngược lại tất cả đều mặt ủ mày chau.
Mạnh Thành ngồi ở đầu thuyền căng mắt nhìn chăm chú mặt biển, chờ tới khi có người tách nước biển ra anh liền lập tức đứng bật dậy, cõi lòng đầy chờ mong nhìn mấy người đang bò lên thuyền.
Nhưng mà anh phải thất vọng rồi.
"Vẫn chưa tìm được tung tích của Sở Nhận sao?" Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy dáng vẻ của Mạnh Thành liền hỏi.
Mạnh Thành lắc đầu: "Huấn luyện viên, mấy người đó nói thật không?"
Người đàn ông trung niên được gọi là huấn luyện viên đó hơi chần chừ một lúc rồi mới nói: "Quỳ Tâm đã nhìn chằm chằm bọn họ rồi bắt họ khai lại, đã chắc chắn lời họ nói là thật."
Mạnh Thành cùng mấy người vừa chui từ biển lên đều trở nên chán nản, thậm chí còn có một người còn gào lên rồi nhảy ngược xuống biển.
Quỳ Tâm cũng là dị năng giả giống họ, tuy rằng dị năng của cô không thuộc hệ công kích nên cũng không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng bản lĩnh của đối phương họ vẫn từng được nghe qua -- Quỳ Tâm có thể nhìn thấu nhân tâm.
Mạnh Thành cũng biết để nhìn thấu nhân tâm là một chuyện vô cùng khó, nhưng mà lấy bản lĩnh của Quỳ Tâm thì việc phân biệt thật giả trong lời mấy kẻ đó lại đơn giản vô cùng.
Nhưng mà nếu họ không nói dối thì Sở lão đại......
Người vừa nhảy xuống biển ban nãy quấy cho biển động không thôi, một bên gào rống một bên khuấy lên từng đợt từng đợt sóng biển, đối với một dị năng giả hệ thủy như cậu mà nói thì việc điều khiển nước biển là một việc vô cùng đơn giản.
Có điều do tâm tình cậu ta quá mức kích động nên từng tầng sóng biển đó đều ập thẳng vào bờ.
"Đại Vũ, cậu bình tĩnh lại đi!" Người đàn ông trung niên thở dài, khiển trách dị năng giả đang làm loạn dưới biển kia.
Lời của người đàn ông trung niên khiến Mạnh Thành tỉnh táo lại, anh ta kiên định nói: "Tôi tin rằng Sở lão đại chắc chắn chưa chết! Chúng ta trục vớt lâu vậy mà ngoài vũ khí với mặt nạ của lão đại ra thì có tìm được cái gì khác không? Nói không chừng lão đại đã lên bờ rồi ấy!"
"Sở lão đại chắc chắn chưa chết!" Dị năng giả hệ thủy tên Đại Vũ vừa nhảy xuống biển cũng ngoi lên, cắn chặt khớp hàm nói, trên khuôn mặt cậu đầy nước, không rõ là nước biển hay nước mắt nữa.
Dị năng giả bọn họ sau khi phát hiện dị năng vẫn luôn cùng nhau huấn luyện, cùng nhau làm nhiệm vụ, thậm chí sẵn sàng giao cả tính mạng mình cho đối phương, mà Sở Nhận......!Sở Nhận từ khi còn rất nhỏ đã thức tỉnh dị năng cũng như bị ba mẹ vứt bỏ rồi nên y gia nhập tổ chức sớm hơn nhiều so với bọn họ.
Khi mấy người mới bọn họ gia nhập tổ chức đều do một tay y dẫn dắt, mà sức chiến đấu của y cũng rất cao, mỗi lần làm nhiệm vụ y đều là kẻ xông lên đầu tiên......
Bốn năm trước Sở Nhận lên chức đội trưởng của họ, tất cả họ đều tin phục y nhưng họ không thể ngờ được 10 ngày trước lại xảy ra chuyện!
Người đàn ông trung niên được gọi là huấn luyện viên nhìn thấy bộ dạng thống khổ này trên mặt những người ông dẫn tới không nhịn được thở dài.
Sở Nhận là người được ông dẫn dắt lâu nhất, dẫn từ khi y còn bé tẹo, tình cảm giành cho y tất nhiên cũng sâu nhất, giờ đây y gặp chuyện ông chắc chắn đau lòng, mà chuyện lúc trước cũng đả kích ông không nhỏ.
Chuyện này xảy ra từ 10 ngày trước, một nhân viên nghiên cứu quốc gia mang theo vài tư liệu trái phép muốn xuất cảnh, bởi vì tài liệu mà gã mang đi cũng không phải quá quý giá, mà thuyền của gã cũng đã tiến vào vùng biển quốc tế rồi nên quốc gia cũng không quá coi trọng, cuối cùng chỉ điều hai người Sở Nhận và Đại Vũ đi trước truy kích, nhưng cố tình họ lại rơi vào mai phục!
Một dị năng hệ thủy cấp ba, một dị năng hệ băng cấp ba, một dị năng hệ phong cấp ba, ba người này cho dù đánh đơn lẻ hay phối hợp với nhau đều hợp tác chiến trên biển, lấy bản lĩnh của Sở Nhận cùng Đại Vũ thì vẫn có khả năng giành phần thắng, nhưng mà ngoài 3 người này ra thì vẫn còn một dị năng hệ tinh thần cấp ba nữa!
Tính đến hiện tại thì cấp bậc dị năng cao nhất trên thế giới là cấp năm, mà dị năng giả cấp năm trên toàn thế giới còn chưa tới mười người nữa, vậy nên dị năng giả cấp bốn cũng miễn cưỡng được tính là cường giả rồi.
Đại Vũ là dị năng hệ thủy cấp ba, Sở Nhận là dị năng giả vừa đột phá bậc bốn, theo lý mà nói thì hai người họ liên thủ vẫn đánh thắng được 4 dị năng giả bậc ba kia, nhưng cố tình dị năng giả hệ tinh thần không giống những dị năng giả đồng cấp thuộc hệ khác.
Số lượng dị năng giả hệ tinh thần vô cùng ít ỏi, hơn nữa cho dù có thì cũng được coi như vũ khí bí mật mà giấu đi chứ hiếm khi trực tiếp tham chiến, thế mà đối phương lần này lại đặc biệt phái một dị năng giả hệ tinh thần tới núp trong tối tìm thời cơ đánh lén.
Cuối cùng, Đại Vũ bị Sở Nhận đuổi về gọi viện binh còn Sở Nhận thì lưu lại bọc hậu, mà chờ khi bọn họ đến nơi thì chỉ còn thấy bóng dáng mấy tên dị năng giả bên địch chưa kịp rút lui, còn Sở Nhận thì đã sớm mất tung mất tích.
Dị năng giả hệ phong và dị năng giả hệ tinh thần kia lại chuồn khá nhanh, bọn họ cuối cùng không đuổi theo nhưng vẫn bắt được dị năng giả hệ thủy cùng hệ băng kia, nhưng lời của hai tên đó nói ra lại khiến tất cả bọn họ không thể tiếp thu nổi.
Theo lời bọn hắn nói thì Sở Nhận sau khi bị họ vây công thì đã bị trọng thương, cuối cùng còn bị cái tên dị năng giả hệ tinh thần kia đánh một kích thẳng vào não bộ......
Dị năng của dị năng giả bắt nguồn từ não bộ, một khi não bộ bị hủy thì dị năng cũng theo đó mà biến mất, này còn chưa tính, dựa theo kinh nghiệm từ trước, người bị dị năng tinh thần phá hủy não bộ ngoài việc bị mất dị năng thì còn trở nên ngây ngốc như trẻ sơ sinh, đồng thời, bởi vì năng lượng tán loại trong đầu do không tìm được cách chải chuốt mà tàn sát bừa bãi, dị năng giả lúc trước mạnh bao nhiêu thì đau đớn phải chịu càng lớn bấy nhiêu.
Dùng tinh thần lực vượt cấp đả thương người dị năng giả hệ tinh thần cũng phải trả giá lớn, đều sẽ bị tụt một bậc, thế nhưng người bị tấn công kia sẽ sống không bằng chết.
Dưới tình huống như vậy, Sở Nhận liệu còn sống nổi không?
Con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển rộng, họ tìm được vũ khí của Sở Nhận trên vùng biển này nhưng lại chẳng tìm được manh mối nào khác cả, mà tiếp tục ở lại đây cũng chẳng được tích sự gì cả.
Người đàn ông trung niên im lặng một lúc lâu rồi nói: "Chúng ta về thôi!"
"Không!" Đại Vũ lập tức phản đối.
"Không phải cậu nói Sở Nhận không sao hả? Nếu nó thực sự không sao thì việc quái gì nó phải ngâm mình trong nước biển mãi không lên chứ?!" Người đàn ông trung niên gầm lên.
Đại Vũ lập tức yên lặng, đặt mông ngồi xuống boong tàu, Mạnh Thành lại đi qua vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: "Nói không chừng lão đại đã lên bờ rồi ấy.
Hay là chúng ta đi tới mấy thành thị thuộc vùng duyên hải tìm lão đại đi!"
Đại Vũ lập tức ngẩng đầu, trong đôi mắt lần nữa lóe lên tia hi vọng.
Chuyện có người tìm người trên biển Từ Văn đương nhiên là không biết, lúc này hắn đang bận đen mặt xách đứa ngốc này ra khỏi phòng tắm.
Tất cả phòng tắm ở đây đều được ngăn cách cả nên chuyện đứa ngốc ban nãy vừa lao vào ôm hắn không bị ai thấy.
Nhưng cho dù có là vậy thì việc bị một thằng con trai trần như nhộng xông lên ôm ấp thì......
Từ Văn biết đối phương đau đầu nên mới muốn nhờ hắn chữa, cũng biết đối phương chẳng có suy nghĩ hay ý định biến thái nào cả, nhưng mà khi y xông tới ôm ấp hắn hắn thế mà có phản ứng!
Nghe nói đàn ông bình thường cho dù không có ham muốn thì mỗi sáng mỗi tối đều xuất hiện phản ứng sinh lý, Từ Văn cũng không phải chưa từng "chào cờ" gì đó, nhưng mà cái chuyện bị đàn ông con trai ôm mà sinh ra phản ứng lại không khỏi khiến hắn cau mày.
Chuyện này là do hắn chưa từng gần nữ sắc, gần đây lại chưa phát tiết nên mới vậy sao?
Mặc kệ nguyên do là gì thì tóm lại Từ Văn vẫn có chút khác thường, cho nên sau khi dùng dị năng giải quyết cơn đau đầu hộ đứa ngốc xong, hắn liền vội vàng xách đứa ngốc rời đi.
"Từ Văn, Từ Văn!" Từ Văn đi phía trước, đứa ngốc lẽo đẽo bám theo sau, rồi gọi tên hắn hết lần này tới lần khác như đang sợ hắn nổi giận vậy.
Xoay người nhìn bộ dạng cẩn thận này của đứa ngốc, Từ Văn bỗng dưng cảm thấy việc hắn bỗng dưng nổi giận vô lý vô cùng, ít nhất chuyện này chẳng liên quan tí nào tới đứa ngốc cả -- y chỉ là một đứa ngốc thì biết cái gì đâu?!
Bình phục một chút tâm tình, lúc nhìn lại đứa ngốc Từ Văn liền nhịn không được có chút đắc ý -- sau khi đứa ngốc này tắm xong trông vô cùng có tinh thần, chỉ tính riêng ngoại hình thôi đã sánh ngang với mấy minh tinh điện ảnh rồi!
Có điều Phật dựa kim trang người dựa y trang, đừa ngốc chỉ có duy nhất một chiếc áo khoác đồng phục, tuy rằng khuôn mặt non nớt của y phối với áo khoác đồng phục trông khá xinh đấy, nhưng cũng không thể cứ mặc suốt mà không thay không giặt được......
"Từ Thiên, chúng ta đi mua quần áo đi!" Từ Văn vỗ bả vai đứa ngốc cái.
Có điều tay hắn mới đưa ra đứa ngốc liền cúi đầu xuống, thấy một màn này Từ Văn chỉ có thể xoa xoa đầu y, rồi dẫn y đi tới con phố nhỏ chuyên bán quần áo
Từ Văn sẽ không mua đồ từ mấy cửa hàng chuyên bán quần áo nên quần áo của hắn đều mua ở đây Hắn cũng coi như có vài phần kinh nghiệm nên có thể đào được hàng ngon giá tốt từ đây.
Không ít người ở đây quen biết Từ Văn, cũng không ít người lên tiếng chào hỏi hắn, có điều họ lại khá tò mò về đứa ngốc, sau khi nghe Từ Văn nói đây là em trai hắn thì tất cả mọi người đều cười đầy thiện ý.
"Từ Văn cậu vốn đã là cái giá treo quần áo rồi ai ngờ em trai cậu còn đẹp trai hơn nhiều! Cậu không được dùng gu thẩm mỹ của mình hủy thằng bé đâu đó!" Từ Văn dẫn đứa ngốc nhà mình tới quầy hàng của một chị gái tầm 30 tuổi mà mình quen, đối phương lập tức ghẹo.
"Thẩm mỹ của em thì sao chứ? Đàn ông em đây để ý xấu đẹp làm gì, quần áo không phải chỉ cần để tâm tới chất lượng thôi sao?" Từ Văn cười nói, lại không nhịn được hơi thấy động tâm.
Hắn phải làm việc cả ngày, còn phải bày quán nữa vì vậy chẳng thấy mình hợp diện mấy bộ đồ lòe loẹt chút nào cả, có điều mấy loại quần áo mà người trẻ thường mặc chắc đứa ngốc cũng hợp nhỉ?
Nghĩ như vậy Từ Văn liền nghe theo kiến nghị của đối phương, để cô giúp chọn hộ vài bộ quần áo hợp với đứa ngốc rồi để đứa ngốc đi mặc thử.
Trẻ con đều không thích thử quần áo, đứa ngốc cũng giống vậy, chị gái kia cầm quần áo khoa chân múa tay với đứa ngốc một hồi, lúc Từ Văn kêu y đi thử đồ y liền dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, có điều dù không tình nguyện thì y vẫn đi thử từng cái một.
Cuối cùng, Từ Văn liền chọn cho y một chiếc áo lông vũ đỏ và một cái áo khoác màu xanh biển đậm -- làn da của đứa ngốc khá trắng nên mặc hai màu này lên trông khá đẹp, dù sao cũng là người quen, Từ Văn cũng khá hiểu biết nên đối phương cũng không hét giá cao, hai cái áo chỉ bán với giá 500.
Thấy đã mua đồ xong Từ Văn liền kêu đứa ngốc nhà mình xách túi định đi, thì bỗng dưng đứa ngốc lại vươn tay nắm chặt chiếc áo lông vũ màu đỏ khác không buông.
Chiếc áo lông vũ đỏ đó đứa ngốc từng thử qua, nó chỉ khác chiếc áo Từ Văn vừa mới mua cho y có chút xíu, nhưng giờ đối phương lại nắm chặt lấy nó rồi hô: "Muốn!"
"Thằng bé đã thích cái này như vậy không bằng cậu mua thêm cái nữa đi, vừa đủ ba bộ để đổi thường xuyên." Chị gái kia lập tức nói, cô đã nhìn ra tình huống của Từ Thiên có gì không đúng rồi nhưng không nói thêm gì cả.
Từ Văn vẫn luôn không quan tâm tới việc ăn mặc cho lắm, cũng không thích tiêu quá nhiều tiền ở khoản này, lúc này không khỏi có chút không vui, nhưng mà khi nhìn thấy cái dáng vẻ hết nhìn chiếc áo lại quay qua nhìn mình đầy đáng thương của đứa ngốc, lại nhớ tới bộ đồ chất lượng vô cùng tốt y mặc lúc trước thì vẫn bỏ tiền ra mua -- có lẽ cuộc sống trước đây của đứa ngốc này không tệ, hắn cũng không thể bạc đãi y được, hơn nữa dáng người của bọn họ không chênh lệch mấy, cho dù sau này đứa ngốc có bị đón đi thì hắn vẫn có thể lấy quần áo của y ra mặc được.
Như vậy nghĩ, tâm tình Từ Văn không khỏi trầm xuống, nhưng khi thấy dáng vẻ hào hứng của đứa ngốc khi nhìn hai chiếc áo đỏ kia, lúc thì chỉ cái này kêu "Từ Văn", lúc lại chỉ cái áo còn lại nói "Từ Thiên".
Nghe thấy đứa ngốc nói vậy Từ Văn đột nhiên giật mình: "Cái áo này cho tôi ư?"
Đứa ngốc nở một nụ cười thật tươi rồi giơ cao túi đựng áo trong tay lên: "Từ Văn!".