Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Editor: YingYing
Dọc đường lên huyện Hứa Hoan Ngôn nhờ Hứa Cao Gia cầm giùm đồ vật, dù hai người xuất phát từ sớm nhưng lúc đến huyện đã tầm 10 giờ sáng.
Hai người một đường đi đến nhà đầu bếp Dư.
Đầu bếp Dư đang ở sân lấy dưa muối trong lu, ông ấy đang định ăn tối với món này, thêm ít rượu là xong bữa cơm.
"Đầu bếp Dư, ăn Tết vui vẻ ạ."
Hứa Hoan Ngôn xách theo đồ đứng ở ngoài cửa, cô chào hỏi đầu bếp Dư sau đó tự đẩy cửa đi vào trong. Hứa Cao Gia đi sau cô, ngoan ngoãn cầm đồ, im lặng không nói gì.
Trong mắt đầu bếp Dư thoáng hiện lên ý cười, nhưng nó biến mất trong giây lát.
“Cháu lại tới đây làm gì?”
Trong giọng nói còn có chút ghét bỏ.Hứa Hoan Ngôn nhờ Hứa Cao Gia đem túi đồ đặc sản vùng núi đặt ở trên bàn.
"Bà nội bảo cháu mang cái này tới đây, đều là đồ mà bác dâu cả mang từ nhà bố mẹ đẻ về, họ tự mình lên núi lấy về phơi khô, người có thể ăn từ từ."
Mí mắt đầu bếp Dư nâng nâng, tựa hồ có chút không kiên nhẫn ừ một tiếng.
Hứa Hoan Ngôn hiểu rõ tính đầu bếp Dư, biết ông ấy là người thế nào nên cô không để ý.
"Vậy chúng cháu xin phép về ạ."
Đầu bếp Dư xua xua tay, tỏ ý cô đi nhanh đi.
Chờ đến khi hai người rời khỏi, ông ấy chắp tay đặt sau lưng đi vào trong phòng, nhìn ảnh chụp của vợ rồi lại xoay người đi ra sân.
Nếu đã ăn Tết thì nên ăn đồ ăn cho ngon không cần ăn dưa muối làm gì.
Hứa Cao Gia biết rằng đầu bếp Dư nhìn có vẻ khó hòa hợp nhưng là người tốt, tính tình có thể hơi kỳ quặc anh cũng sợ mình lỡ nói gì không đúng sẽ khiến ông không vui nên im lặng không nói.
Hai người đi ra từ nhà đầu bếp Dư. Hứa Cao Gia đi bên cạnh Hứa Hoan Ngôn nói: "Hoan Ngôn, anh định gặp mấy người bạn, em có thể đến Cung Tiêu Xã trước rồi chờ anh ở đó được không?"
Hứa Hoan Ngôn nghe anh ấy nói cũng biết chuyện không đơn giản như vậy nhưng cô cũng không nói gì.
"Vậy anh đi đi, em đợi anh ở Cung Tiêu Xã."
Hứa Cao Gia cười xong vội quay người chạy đi.
Hứa Hoan Ngôn chưa đi đến Cung Tiêu Xã vội mà cô đến xưởng dệt may.
Đêm qua cô đã đổi thành công dưa hấu rồi.
Một cân dưa hấu đổi mất hai trăm năm mươi điểm. Cô đổi bốn cân mất 1000 điểm tích phân. Cho nên số dưa hấu này cô muốn bán với giá 45 tệ.
Hứa Hoan Ngôn cho dưa hấu vào túi vải, mặc lại bộ quần áo trước đó, hóa trang cho mặt mình rồi quàng khăn quàng cổ lại.
Khi cô mang theo đồ đến nơi ở cho công nhân của xưởng dệt may thì Dương Hồng Lệ đang ở trên tầng hai đã nhìn thấy cô.
Hứa Hoan Ngôn vốn là muốn tìm người hỏi thăm, hiện tại lại bớt phiền toái.
Sáng hôm nay từ lúc bắt đầu ăn cơm sáng xong, Dương Hồng Lệ liền ở trong nhà chờ.
Người cô mong chờ lâu nay cuối cùng cũng đến. Chị dâu của cô trở về nhà mang theo một loại bánh ngọt rất ngon khiến bà cụ trong nhà vô cùng vui vẻ, điều này khiến cô bị uất nghẹn cả người. May là lần này được cứu rồi.
Lôi kéo Hứa Hoan Ngôn tới đằng sau cái cây lớn lại nhìn xem xem có ai lại đây không mới mở miệng.
“Cho tôi nhìn qua một chút.”
Hứa Hoan Ngôn mở ra túi vải ra cho Dương Hồng Lệ xem thử.
“Chị nhìn xem tầm này được không?”
Dương Hồng Lệ nhìn thoáng qua, vui sướng kêu một tiếng.
“Tốt, tốt, chừng này là quá tốt rồi.”
Nói xong Dương Hồng Lệ liền đem tiền từ trong túi lấy ra đưa.Cô đã sớm cầm sẵn 60 tệ. Đem toàn bộ nhét vào trong tay Hứa Hoan Ngôn.
“60 tệ, như này đủ rồi chứ?”
Hứa Hoan Ngôn cầm tiền gật gật đầu, đủ, quá đủ ấy chứ.
Người phụ nữ này đúng thật rất quyết đoán, ở thập niên này mua một trái dưa hấu cần tới hai tháng tiền lương mà nói đưa là đưa không chớp lấy mắt.
Tiền trao cháo múc, giao dịch cũng xong.
Lúc Hứa Hoan Ngôn đến Cung Tiêu Xã, Hứa Cao Gia còn chưa tới.Cô nhìn số tiền trong tay mình định đến xưởng thịt mua một ít thịt không cần dùng phiếu, dù sao cũng là Tết Nguyên đán nên có thịt.
Đứng đợi khoảng mười phút, Hứa Cao gia mới chạy vội lại đây, trên trán toàn bộ đều là mồ hôi.
“Đi thôi.” Hứa Hoan Ngôn gật gật đầu, không hỏi gì khác.
“Chúng ta đến xưởng chế biến thịt mua ít thịt đi.”
Hứa Cao Gia tâm sự nặng nề đi theo sau lưng Hứa Hoan Ngôn.
Tại xưởng chế biến thịt.
“Móng heo, ruột heo các thứ đều không cần phiếu sao?"
Có một sư phó xử lý thịt lặng lẽ bày một chiếc bàn ở cửa sau xưởng chế biến thịt. Ông nghe vậy gật đầu đáp ừ.
Thật ra Hứa Hoan Ngôn cũng ở chợ đen tìm hiểu qua, có một số thứ ở đây không bán được, người ở thời đại này không biết làm, cho nên rất ít người mua. Ngoại trừ một số người nhà rất nghèo,không mua nổi thịt mới mua những đồ này để thay đổi thực đơn trong nhà.
Nhưng sợ xử lý không tốt, hương vị cũng mất ngon.
Hứa Hoan Ngôn mua ba cân ruột heo và bốn cái móng heo. Chỉ mất có ba tệ.
Cô đưa cho Hứa Cao Gia cầm, liền hài lòng về nhà.
Năm nay đối với nhà họ Hứa mà nói là năm tốt nhất kể từ khi vợ chồng con thứ hai nhà họ Hứa mất.
Hứa gia sẽ có hai người là công nhân.
Cơm tất niên, Hứa Hoan Ngôn xuống bếp.
Móng heo kho tàu, dùng nồi kho tầm một tiếng rưỡi, kho đến khi nào dùng chiếc đũa nhẹ nhàng đâm vào mà thịt cùng xương đều tách ra, chất thịt mềm rục lại ẩm. Màu nâu sẫm bóng loáng, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Ruột heo sau khi rửa sạch nhiều lần. Cho hành tây xào cho dậy mùi hương, lại cho ruột heo được cắt khúc vừa phải vào, nêm thêm xì dầu, muối, đường cùng vớt ớt cay đảo đều tay cho ngấm vị. Món này có vị cay nên được chào đón nhất trong bàn ăn.
Hứa Cao Quốc là vui mừng nhất, từ lúc bắt đầu nấu cơm tất niên, cậu vẫn luôn đứng ở bên cạnh, rửa rau, sơ chế đều giành làm.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Hoan Ngôn nhìn thấy Hứa Vệ Lâm vì trước đó cô chỉ thấy ông ấy trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nói tóm lại là người khá kiệm lời, yên lặng làm việc, đối với con trai trai trong nhà yêu cầu tương đối nghiêm khắc, đối với cô cùng Hoan Thịnh rất từ ái, âm thanh khi nói chuyện cũng nhu hòa hơn.
Hứa Hoan Ngôn đối với ông ấy có ấn tượng khá tốt
Mùng ba năm mới, Hứa Vệ Lâm phải quay trở về nhà máy làm việc.
Vì để đáp ứng đủ nhu cầu cho người dân nên việc sản xuất không thể ngừng, dù sao đây cũng là công việc của nhà máy.
Lưu Quế Lan không quá lo lắng cho ông ấy vì Hứa Vệ Lâm là đàn ông nên dù vất vả ra sao cũng có thể sống được.
Người khiến bà lo là cháu gái nhỏ, cô đến nhà máy làm việc, không biết có thể làm được hay không.
Hứa Hoan Ngôn không lo lắng gì cả, tối mùng bốn Tết cô bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để ngày mai đến nhà máy.
Bốn giờ rưỡi sáng hôm sau, vì sợ muộn nên Chu Linh Mẫn đã đưa Hứa Hoan Ngôn đến nhà máy thực phẩm.
Lần này không có xe lừa nên hai người chỉ có thể đi bộ đến mà thôi, Hứa Hoan Ngôn thở dài cam chịu.Khi hai người mang theo bao lớn bao nhỏ đến huyện, lúc này mới hơn 7 giờ sáng.
Đợi một lát xe buýt tới ngồi lên đi đến nhà máy.
Huyện An Khang tuy rằng là một huyện nhỏ nhưng vì là vị trí giao thông quan trọng cho nên các nhà máy lớn thật sự không ít, giống như nhà máy thực phẩm Hứa Hoan Ngôn làm có vị trí địa lý không gần trong huyện, mà ở đường dẫn vào huyện thành tiện cho việc vận chuyển.
Cho nên dù hai người đã đi bộ tới chuyện vẫn phải ngồi xe buýt đến nhà máy.
Nhưng mà bọn họ cũng khá may mắn ngồi đợi một chút liền có chiếc xe buýt đầu tiên từ nhà ga chạy đến.
Mua hai vé xong, ngồi được trên xe buýt Hứa Hoan Ngôn cũng giải phóng được hai chân của mình, một lúc sau cô bỗng thấy đói bụng.
Mấy ngày nay nhà nhà đều ăn Tết, trong nhà cũng có chút đồ ăn ngon.
Hứa Hoan Ngôn nhớ tới lần trước cùng Lưu Quế Lan ăn bánh bột ngô cứng ngắc, tối hôm trước cô đã lo chuẩn bị trước một ít đồ ăn.
Bánh bao chay.
Trộn bột ngô cùng một chút bột mì trắng giúp bột ngô mềm, ngọt và dẻo hơn.Nhân bên trong bỏ thêm miến, còn có các loại rau nên rất thơm mà không ngấy.
Hai người đặt trong lòng ngực ủ ấm nên suốt chặng đường bánh không hề lạnh chút nào, thế là ở trên xe cầm ra ăn luôn.
Vốn dĩ bánh không lớn, hai ba miếng liền ăn xong rồi.
Người soát vé lúc đầu không để ý đến hai người, nhìn thấy những túi lớn túi nhỏ thì biết là họ từ trong thôn đến.
Nhưng nhìn thấy bánh bao chay lại bị hấp dẫn.
Ở các thành phố phía Bắc, người ta hiếm khi ăn bánh bao chay, họ chủ yếu ăn bánh bao hấp, bánh mì dẹt nướng, những món này to nên ăn thực sự rất no.
"Chị ơi, chị đang ăn gì thế? Em chưa từng thấy bao giờ. Nhìn không giống bánh bao chút nào."
Người soát vé tầm bốn năm chục tuổi, lời này tự nhiên là hỏi Chu Linh Mẫn vì bà là người lớn hơn.
Việc với người thành phố hỏi, bà cũng không ngại ngùng, hỏi gì bà đều nói, dù sao Chu Linh Mẫn cũng là hôm qua mới biết đây là món gì.
"Bánh bao chay, do cháu gái tôi làm đấy."
Khi bà ấy nói câu cháu gái làm thì giọng điệu mang theo sự kiêu ngạo, cháu gái bà cái gì cũng giỏi lại vô cùng thông minh, thêm cái khéo tay, bây giờ còn làm công nhân nữa.
Người soát vé ngồi xuống trước mặt hai người Hứa Hoan Ngôn.
“Cái kia, có thể nói cho ta biết món này làm như thế nào không?”
Hứa Hoan Ngôn lập tức đồng ý, đây không phải là điều khó khăn gì hơn nữa đèn nhà ai nhà nấy rạng, về sau ngồi xe buýt khẳng định thường xuyên có thể gặp gỡ, kết thiện duyên là một chuyện tốt.
一个萝卜一个坑 [yīgè luóbo yīgè kēng]: Người nào việc ấy, chuyện của ai người ấy làm. Đèn nhà ai nhà nấy rạng.
Sau đó liền đem cách làm bánh bao chay nói ra. Kiếm Hiệp Hay
Nói chuyện một lát cũng liền đến nhà máy thực phẩm.
“U, cô bé còn là công nhân nhà thực phẩm phụ nữa sao?”
Người soát vé còn tưởng rằng Hứa Hoan Ngôn chỉ là cô gái nhỏ thông minh lanh lợi thôi.
“Đúng vậy, thím, về sau có cơ hội chúng ta lại nói chuyện a.”
Hứa Hoan Ngôn cười nói chút, liền xoay người đi.
Đến nơi là 7 giờ rưỡi, 8 giờ là nhà máy bắt đầu làm việc.
Thời gian cô đến khá tốt, đợi khi mọi người trong nhà máy đến thì cô có thể tạo quan hệ tốt với họ.
Thêm nữa hộ khẩu Hứa Hoan Ngôn ở nông thôn nhưng cô lên đây làm việc, nhà máy thực phẩm ở trong huyện thành nên hộ khẩu của cô cũng thành hộ khẩu huyện thành.
Bảo vệ đứng cửa nhìn Hứa Hoan Ngôn một cái rồi cho cô đi vào.
Chu Mẫn Linh chưa bao giờ vào phía bên trong nhà máy, lúc trước bà đến chỗ làm của Hứa Vệ Lâm chỉ được đứng ở ngoài cửa, bây giờ trong lòng bà có chút kích động, chỗ này đúng là một nơi tốt.
Hứa Hoan Ngôn dựa theo trí nhớ lần trước, một đường đi tới phòng khách, mọi người vẫn chưa đến nên cô chỉ có thể đứng đợi.
Khoảng 7 giờ 55 phút, mọi người bắt đầu dần đến, cán bộ ở đây tên Lưu Linh Linh, khoảng 17 tuổi, cô ấy tết tóc hai bên nhìn rất hoạt bát, đáng yêu. Hứa Hoan Ngôn đưa giấy tờ của mình đưa ra.
“Hứa Hoan Ngôn đúng không? tôi biết cô, trước Tết lãnh đạo có gửi công văn xuống."
Lưu Linh Linh nói khá nhiều, tính cách khá nhiệt tình.
Hứa Hoan Ngôn trò chuyện một chút với cô ấy.
"Vậy phiền cô, tôi vẫn chưa biết tên cô là gì?"
"Lưu Linh Linh."
Cô ấy vừa nói với Hứa Hoan Ngôn vừa đóng dấu cho cô.
"Đi thôi, tôi đưa cô đến kí túc xá."
"Cảm ơn đồng chí Lưu." Hứa Hoan Ngôn cảm ơn xong thì cầm theo đồ của mình.
Chu Linh Mẫn tiến tới cầm những đồ còn lại. Lưu Linh Linh cũng phụ cầm giùm một ít.