Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Editor: YingYing
Dì hàng xóm vừa nói vừa lắc đầu, chắc là không tán thành, thân là anh chị em ruột chỉ vì một căn nhà mà ầm ĩ cả ngày, cha mẹ đã không còn thì anh chị mẹ trong nhà càng nên giúp đỡ, nương tựa lẫn nhau đằng này lại còn cãi đến long trời lỡ đất.
Hứa Hoan Ngôn nghe nói như vậy, trong lòng cũng hiểu rõ, so với những gì cô nghĩ không sai biệt lắm.
“Nhưng đây đều là anh chị em ruột, tiền không phải nói lấy là lấy ra ngay được, ít nhất cũng cho một khoảng thời gian dì nhỉ.”
Hàng xóm thím nhếch miệng xua xua tay.
“Thôi đi, con hai cùng thằng ba nói rồi, muốn toàn bộ tiền đều phải đưa đủ, không đủ thì mượn rồi gom đưa cho hai đứa nó, anh cả nó còn ba đứa con nhỏ cần nuôi, mấy năm nay vợ chồng hai người họ có dành dụm được tiền hay không cũng là vấn đề. Nhưng anh con trai cả nói chuyện cũng chả ra gì, tính cách cả nhà mấy đứa nó đều là mỏ hỗn."
Dì hàng xóm một năm một mười nói ra hết không chừa cái nào.
Hứa Hoan Ngôn gật gật đầu, cười lại lấy từ trong túi ra một khối đường.
“Cháu gửi dì khối đường ăn cho ngọt miệng.”
Cô ra tay hào phóng, dì hàng xóm cười duỗi tay nhận lấy rồi bỏ vào trong túi của mình. Ai mà không thích người hào phóng còn lễ nghĩa lịch sự.
“Ngươi đứa nhỏ này sao khách khí như vậy, lại nói tiếp xưởng của cháu, thịt hộp làm ăn thật ngon, nhưng đắt quá còn cần phiếu.”
Hứa Hoan Ngôn cũng gật gật đầu, đồ vật trong xưởng đều là như vậy, trừ bỏ lúc ăn Tết nhóm công nhân sẽ được phát tương đối nhiều hoặc một ít ngày lễ tặng chút đồ ra, còn không thì muốn sờ cũng chả có mà sờ.
“Dì biết anh cả của nhà này hiện đang làm ở đâu không ạ? Cháu thấy căn nhà này nhìn khá tốt."
Cô muốn đem tin tức chính mình mua nhà này lộ ra. Dù sao thì việc này cũng không giấu được, nếu cô mua được căn nhà này thì về sau cũng sẽ ở đây, dì này là hàng xóm xung quanh, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, còn không bằng thản nhiên nói ra tất cả, sau này thiết lập quan hệ hàng xóm cũng tốt hơn.
Dì hàng xóm ngạc nhiên liếc nhìn Hứa Hoan Ngôn, cô gái nhỏ không nói một tiếng cư nhiên còn đánh chủ ý mua nhà.
“Căn nhà này nếu mua ở thì không rẻ đâu đấy.”
Hứa Hoan Ngôn hiểu được ý dì này muốn nói.
“Không phải là cháu không biết nhưng nhà cháu phòng ít người nhiều, sinh hoạt cũng khó mà anh họ cháu tuổi cũng không nhỏ về sau kết hôn cưới vợ cũng không thể chen chúc trong căn nhà nhỏ ấy mãi được."
Cô đều đã suy nghĩ qua hết rồi, khi đến thời điểm mua nhà cô sẽ dẫn Hứa Cao Gia đến, dù sao vóc dáng cậu cao, nói quá tuổi tác một chút vẫn ổn.
Dì hàng xóm lúc này mới tin, cô gái nhỏ như này mà mua nổi căn nhà thì nhìn chỗ nào cũng kì quái.
“Người nhà này họ Trịnh, người cãi nhau mà buổi sáng cháu nhìn thấy là anh cả trong nhà, gọi là Trịnh Cương làm việc trong xưởng chế biến thịt, trong nhà có ba đứa con. Ngôi nhà họ vẫn ở bây giờ là căn hộ một phòng ngủ, bây giờ hắn muốn giành cái nhà này, cháu muốn mua thì không dễ đâu."
Hứa Hoan Ngôn nghe thế mới biết rõ ràng một ít.
“Dạ, cảm ơn dì, cháu chỉ hỏi qua thôi còn mua được hay không còn tùy vào duyên phận."
Cô nói chuyện với dì hàng xóm một chút nữa rồi mới rời đi.
Dì hàng xóm nghĩ nếu có thể cùng cô gái trước mặt trở thành hàng xóm thì cũng là chuyện tốt.
Hứa Hoan Ngôn không trở về xưởng mà đi đến khu kí túc xá của xưởng chế biến thịt, hôm nay là thứ bảy, cũng không biết hắn có đi làm hay không.
Xưởng chế biến thịt là một xưởng lớn, tiền lương cao và phúc lợi cho công nhân cũng tốt. Tòa nhà này là một tòa nhà hai tầng, tất cả gia đình đều nấu ăn ở hành lang bên ngoài. Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, hành lang không rộng lắm, nhà nào cũng có rất nhiều người cùng chung sống.
Hứa Hoan Ngôn ở phía dưới tùy tiện tìm chỗ có nhiều bác trai,bác gái đứng một chút, có một ít số người già đã về hưu đang nói chuyện, còn có người đang đánh cờ tướng.
Như vậy vừa có thể xem xét tình hình lại có thể nghe được một ít tin tức linh tinh.
Mấy bác gái đứng nói khí thế ngất trời, Hứa Hoan Ngôn xem qua, tất cả đều đưa ra ý tưởng cho một bà lão ở độ tuổi 60.
“Ta nói này, cha mẹ để lại nhà thì đương nhiên phải để cho con cả, nếu nó bảo ngươi đưa nhà cho con rể vào ở, thì ngươi có đá nó ra khỏi cửa không?"
" Đúng rồi, đúng rồi, bọn họ còn muốn tiền, đúng là thứ mặt dày.”
Bà lão hơn 60 tuổi cau mày trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ đúng là có chung ý như vậy.
"Nhưng mà em trai, em gái của nó khẳng định không muốn, còn muốn nhiều tiền như vậy, bây giờ không biết lấy ở đâu ra cho đủ."Bà còn cầm giỏ rau trong tay.
Hứa Hoan Ngôn nghe giọng nói này, ây, đây không phải duyên phận sao?
“Bà lo trước lo sau cuối cùng không có phòng để ở."
Người nói câu này nhìn có vẻ thân thiết với bà lão. Lão thái thái gật gật đầu, bà đương nhiên cũng biết là như vậy. Nhưng nghĩ trong lòng càng khó chịu.
Cũng không có tâm trạng cùng mấy người bạn già tám chuyện cầm giỏ đồ ăn rồi về nhà.
Hứa Hoan Ngôn cũng không theo sau, cô quyết tâm muốn mua căn nhà đó nhưng trước mắt xem có chút khó khăn.
Bất quá Trịnh gia bọn họ cũng sẽ không giải quyết nhanh đến vậy, cô đành chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Ngày hôm sau, Hứa Hoan Ngôn mấy ngày nay vì xây dựng hình tượng không có tiền, đã thật lâu không được ăn thịt, buổi sáng dậy rửa mặt xong liền đi thẳng đến tiệm cơm quốc doanh, cô muốn ăn thịt, thịt kho tàu, móng heo hầm, bánh nhân thịt, nghĩ đến lại chảy nước miếng. Đam Mỹ Trọng Sinh
Tới tiệm cơm là khoảng 8 giờ, trong tiệm đã mở cửa, người xếp thành hàng dài, cô cũng ngoan ngoãn theo xếp hàng.
Lưu Thúy Vân ở trước quầy gọi món thấy Hứa Hoan Ngôn còn có chút không tin.
“Sao cháu còn ở đây xếp hàng.”
Cười nói kéo Hứa Hoan Ngôn một phen.
Hứa Hoan Ngôn cười cười.
“ Cháu cũng đứng đợi không lâu lắm, cháu thấy thực đơn được trên bảng đen là hoành thánh và bánh bao. Vậy cháu gọi trước một chén hoàn thành và hai cái bánh bao.”
Vừa nói vừa cầm phiếu gạo cùng với tiền đưa qua.
Lưu Thúy Vân nhìn đằng sau còn có người xếp hàng, đem tiền Hứa Hoan Ngôn thu vào, tìm cho cô chỗ ngồi, đợi lát nữa không bận lại nói nữa.
Hứa Hoan Ngôn tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, thịt kho tàu hôm nay ăn không được, chắp vá tạm chén hoành thánh đi, chờ cô mua được nhà, mỗi ngày ở trong nhà thỏa thích làm món mình muốn ăn.
Lưu Thúy Vân đem món ăn khách gọi làm xong, xoay người đi vào sau bếp.
“Cho chén này nhiều một chút, cái này là cho Hoan Ngôn ăn.”
Tần Hỉ nghe vậy múc thêm hai vá hoành thánh thành ra khi bưng tới là một chén đều đầy ắp hoành thánh.
Hứa Hoan Ngôn từng làm việc ở đây, đương nhiên nhìn một cái là biết, hướng về phía Lưu Thúy Vân làm mặt quỷ.
Lưu Thúy Vân đắc ý cười cười liền lại xoay người trở về làm việc.
Hứa Hoan Ngôn trước tiên nhấp một ngụm hoành thánh, phần vỏ bánh làm rất ngon, đặc điểm của các tiệm cơm quốc doanh là hoành thánh có vỏ mỏng, nhân đầy đặn, vừa cắn hoành thánh là nước súp chảy ra và hương vị ngay lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi.
Cô một hơi đem hoành thánh và bánh bao ăn hết.
Lưu Thúy Vân cũng mọi người cũng đã hết bận, cơm ăn xong thì cũng rảnh rỗi hơn.
Lưu Thúy Vân cùng Hứa Hoan Ngôn ngồi cùng nhau.
" Không phải hôm bữa cháu hỏi Thím về nhà ở sao? Đúng là có một căn đấy."
Hứa Hoan Ngôn thật đúng là không nghĩ tới nhanh như vậy liền có nhà trống.
“Là nhà như thế nào ạ?”
Lưu Thúy Vân có thể tìm được căn nhà này cũng là trùng hợp, đây là nhà của một người họ hàng thân thích.