Lúc trước Chu Linh Mẫn đã nhắc mãi muốn mua thịt cho Hứa Hoan Ngôn, đến cuối cùng vậy mà lại ăn thịt do cháu gái lớn mang về, nghĩ đến quả thật còn có chút ngượng ngùng.
Hứa Hoan Ngôn biết dì cả của mình nghĩ cái gì.
"Chúng ta là người một nhà, dì đừng nói những thứ này.
"Chu Linh Mẫn nghe nói như vậy, ai một tiếng, đứa nhỏ này giống như đã trưởng thành không ít rồi.
Hứa Hoan Ngôn trở lại phòng mình ở một lúc, liền chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo một chút, nơi này là thành phố phương Bắc, mùa đông thật sự là phi thường lạnh, cái gì cũng không có, nhưng mà nếu như người không tìm được thức ăn, thì các loài động vật cũng sẽ tìm không thấy, cho nên rất nhiều con vật trên núi đều sẽ chạy xuống dưới này tìm đồ ăn, nếu người mà có vận khí tốt, thì có thể gặp được gà rừng, thỏ rừng.
Lúc Hứa Hoan Ngôn đi ra ngoài, từ trong phòng, cô đã cầm khăn quàng cổ quấn lên đầu mình chỉ lộ ra một đôi mắt, nếu không đến gần nhìn thì có lẽ còn không biết cô là ai.
Toàn bộ vị trí của đại đội Thượng Liễu là dựa lưng vào núi lớn, nếu đi về phía sau thôn, liền có thể trực tiếp đi lên núi.
Hứa Hoan Ngôn bởi vì lạnh nên đi rất nhanh, cũng may mắn là không có gió, bằng không thì lạnh sẽ càng lạnh.
Thời điểm cô đến dưới sườn núi, vậy mà lại gặp được một người đang lén la lén lút.
Cũng giống như mình bịt kín đầu, trên lưng của người nọ còn cõng một cái sọt, đi đặc biệt nhanh.
Hứa Hoan Ngôn luôn cảm thấy người nọ có chút quen thuộc, cau mày nhìn một chút.
Đối phương hình như đã nhận ra cô, bước đi cũng nhanh hơn, lúc đi ngang qua bên cạnh cô còn mang theo một trận gió.
Hứa Hoan Ngôn nhìn cái sọt sau lưng cô ấy giống như có thứ gì đó, nhưng mà đang chuẩn bị xoay người trở về, đối phương không biết bị cái gì liền vấp ngã, đồ đạc từ trong sọt sau lưng cũng rớt ra.
Đó là một con gà rừng sống.
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy đối phương thật may mắn, tuy rằng hiện tại là thời kỳ đặc thù, như vậy thật muốn đi báo cáo, nhưng hiện tại cuộc sống không phải là quá khó khăn sao? Cô cũng không nghĩ tới mình sẽ làm chuyện này, hiện tại cuộc sống của cô cũng rất tốt.
Chỉ là cùng người nọ lúng túng liếc nhau một cái.
Hứa Hoan Ngôn khụ khụ hai tiếng, liền xoay người muốn rời đi.
Không đi được hai bước, người nọ liền đuổi theo.
Cái gì cũng không nói, liền lôi kéo Hứa Hoan Ngôn đến phía sau một cái cây thô to.
Hứa Hoan Ngôn có chút kinh ngạc, nhưng mà chính mình sẽ không mở miệng.
Người nọ tự lấy khăn quàng cổ của mình xuống.
Hứa Hoan Ngôn lúc này mới biết được là ai.
"Hứa Hoan Ngôn, cô vừa mới nhìn thấy phải không?"Trong ánh mắt Bạch Văn Văn lộ ra một tia uy hiếp.
Hứa Hoan Ngôn nhớ tới chuyện xảy ra lúc mình vừa tới, nhất thời sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.
"Tôi nhìn thấy rồi.
"Bạch Văn Văn nhìn Hứa Hoan Ngôn, cảm thấy cô gái này đã thay đổi, từ cái ngày đó lúc cô tỉnh lại chính là như vậy.
"Cô không được đi tố cáo.
"Hứa Hoan Ngôn lui về phía sau một bước, lại cẩn thận nhìn kỹ cô.
"Bạch Văn Văn, ngày đó vì sao cô lại đẩy tôi xuống?"Bạch Văn Văn không nghĩ tới Hứa Hoan Ngôn lại trực tiếp chuyển sang đề tài khác, còn hỏi sang vấn đề khác.
Hứa Hoan Ngôn là cố ý, cô biết ở thời đại này, người làm cái loại chuyện như Bạch Văn Văn này không ít, nhưng cũng không tiện quậy cho to chuyện, vì cũng không có ai muốn xen vào việc của người khác.
Một khi loại chuyện này bị vạch trần ra, người một nhà bên kia đều sẽ bị đánh thành thân tàn ma dại, người không ra người, cuộc sống tự nhiên sẽ không dễ chịu lắm.
Cô biết Bạch Văn Văn nhất định sẽ sợ hãi.
"Cô nói cho tôi biết chân tướng, tất nhiên tôi sẽ không vạch trần cô.
"Ánh mắt nghi ngờ của Bạch Văn Văn không ngừng đánh giá Hứa Hoan Ngôn từ trên xuống.
"Thật sao?".