Tự Tu Dưỡng Thành Một Nhược Công

Edit: Phong Lữ

“Em thích anh…ức, Nghệ Thiên… Nghệ Thiên ca …. thích anh ưa”

Chung Tiểu Nhạc hai tay bị trói, cơ thể vặn vẹo trên giường nhăn nhúm, vừa khóc vừa la gần như muốn tắt tiếng, trên gương mặt tuấn tú hiện lên đủ loại sắc thái nhưng luôn không quên nhìn Tống Nghệ Thiên thổ lộ.

Ông đây là người bị hại còn chưa khóc, cậu là kẻ đầu têu mà còn dám khóc hả!!!

Tống Nghệ Thiên tức đến mức không thể mở miệng mắng nổi, cúi đầu cắn lên cổ Chung Tiểu Nhạc thành một dấu răng, sau đó thì cơn mệt ập tới khiến cả người anh vô lực.

Thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc này, mình chửi nó, nó coi như đánh rắm, mình đánh nó, nó lại cứng lên được, đuổi nó đi, nó còn có thể nghiêm túc chường mặt tới, mặc kệ nó, nó lại còn nghĩ ra đủ loại ý xấu!

Trong lòng Tống Nghệ Thiên nổi lửa, trực tiếp thêm sức vào cái eo dẻo dai, mông càng uốn éo hơn, miệng ngâm nga rên rỉ khêu gợi, mê hoặc cho Chung Tiểu Nhạc càng khóc dữ hơn, khóc khản cổ luôn đi.

Sau một lần Tống Nghệ Thiên co rút, Chung Tiểu Nhạc cuối cùng cũng bắn lần thứ hai, một lượng dịch thể nóng bỏng nồng đậm bắn vào trong đường tiêu hóa Tống Nghệ Thiên, cảm giác lấp đầy kích thích tràng bích, khiến Tống Nghệ Thiên cũng đê mê rồi bắn vào ngực Chung Tiểu Nhạc.

Tống Nghệ Thiên bị làm hai hiệp, còn là lần đầu thực hiện động tác cưỡi có độ khó cao. Hơn nữa trên người còn bị tiêm thuốc mềm cơ, lại chủ động cả quá trình nên lúc này vừa đau lưng vừa đau cúc. Sau khi liều mạng rút thứ đồ to tướng mềm oặt vì mới bắn kia ra khỏi hậu huyệt bị lăng nhục thảm thương của mình, Tống Nghệ Thiên chật vật ngả lên người Chung Tiểu Nhạc, nằm yên không nhúc nhích.

Thân thể mềm oặt nằm sắp, cũng không có khí lực để vận động, trong hậu huyệt còn dịch trắng chậm rãi chảy ra, cả người ẩm ướt mồ hôi vô cùng khó chịu

Tống Nghệ Thiên là người thích sạch sẽ, ngày trước sau khi làm xong đều đi tắm ngay. Hôm nay cả người dính dớp đủ thứ, trên ra giường còn dính dịch thể của hai người, nướt bọt, mồ hôi, còn cả máu mũi và nước mắt Chung Tiểu Nhạc!

Tống Nghệ Thiên chán ghét muốn chết, cố nén tình yêu với việc giữ gìn vệ sinh dữ lắm mới chưa ngất đi.

Anh nhìn Chung Tiểu Nhạc bên cạnh, tên biến thái này cũng đã dần bình ổn hơi thở,mặt cũng quay lại vẻ thừ người ngày trước, chỉ có trên mắt còn sót lại chút lệ và máu mũi chưa khô.

Tống Nghệ Thiên uể oải lấy cùi chỏ nền đậu cậu, nói: “Đủ rồi chứ, biến thái.”

Sau đó run rẩy cởi cà vạt đang trái Chung Tiểu Nhạc ra: “Cưỡng cũng đã cưỡng rồi, cậu tự xem mà lo liệu đi.”

Chung Tiểu Nhạc cuối cùng cũng được tự do, vội mang vẻ mặt căng thẳng ngồi xổm cạnh Tống Nghệ Thiên xem tình trạng cơ thể anh.

Tống Nghệ Thiên tức giận cầm cái gối nện vô mặt Chung Tiểu Nhạc: “Nhìn nhìn cái đầu cậu! Đưa tôi đi tắm mau, với lại thay drap giường gấp!”

Chung Tiểu Nhạc thân mang trọng trách té nhào xuống gường, chạy vào phòng tắm, còn không thèm mặc lại quần áo cho mình, cứ thả rông chym mà đi.

Tay đau nhức, cực lực ôm Tống Nghệ Thiên vào phòng tắm. Cơ thể vừa được ngâm vào dòng nước ấm áp, cảm giác đau đơn do bị phá zin xông tớn, đau tới mức Tống Nghệ Thiên giật nảy người, ngồi dậy.

Tên đầu sỏ hại mình còn ở ngay bên cạnh, anh cũng không khách khí mà giơ tay cho Chung Tiểu Nhạc một đấm, chỉ tiếc rằng sức lực bây giờ không bằng ngày thường, một nắm đấm mềm oạt nện vào chẳng làm Chung Tiểu Nhạc đau được, nhưng lại biết ngoan ngoãn hầu hạ Tống Nghệ Thiên tắm rửa.

Hai mắt Chung Tiểu Nhạc tràn đầy sức sống, pha vẻ no nê thỏa mãn, vừa giúp Tống Nghệ Thiên chà người, vừa không thành thật sờ mó, xoa bóp, thừa dịp Tống Nghệ Thiên cau mày yếu tớ mà rửa sạch dịch thể phía sau, nhấc một chân anh lên bắt đầu vừa hôn vừa liếm.

Tống Nghệ Thiên giận tới mức thân thể như hồi quang phản chiếu, tóm lấy cục xà phòng bên cạnh đập lên trán Chung Tiểu Nhạc, lưu lại dấu hằn thấy rõ.

Thật vất vả lăn qua lăn lại một hồi mới xong, Chung Tiểu Nhạc lau khô người Tống Nghệ Thiên rồi bôi thuốc vào miệng vết thương, còn mình thì tắm qua loa chút nước lạnh. Trải qua một đêm điên cuồng, cả hai người đều mệt lắm rồi, nhất là Tống Nghệ Thiên, cho nên sau đó Chung Tiểu Nhạc cũng không kịp dọn ra gường, chỉ trải lên một lớp mới, lấy ra hai cái gối sạch rồi cùng Tống Nghệ Thiên lăn thành một đoàn.

Tống Nghệ Thiên bực mình muốn đá văng cái thân thể nóng hầm hập bên cạnh ra, nhưng cử động lại phạm tới vết thương, đau kinh hoàng, nên đành hậm hực nhịn xuống, uể oải nhích người tới, không cam lòng nên cắn lên vai Chung Tiểu Nhạc một cái thật mạnh, sau đó thì ngủ mê man.

—-oo00oo—-

Tống Nghệ Thiên do đồng hồ sinh học tôi luyện qua nhiều năm, tỉnh dậy sớm.

Cảm thấy trên người mình nằng nặng, có cái gì đè lên ngực không thở nổi, Tống Nghệ Thiên không nhịn được nhìn xuống, phát hiện thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc này đang hạnh phúc nằm lên ngực mình, khóe miệng như đang ngậm đầu nhũ mình, tay còn đang ôm hông mình, hai chân cũng đang quấn lên người mình.

Tống Nghệ Thiên mới ngủ dậy đã tức muốn một dao đâm chết thằng biến thái này mẹ cho rồi.

Thấy Tống Nghệ Thiên cử động, Chung Tiểu Nhạc cũng mơ màng mở mắt, người còn chưa thanh tỉnh, đưa mặt ghé sát tới mặt Tống Nghệ Thiên

Mặt cậu trắng bệt, phờ phạc, mắt còn hơi sưng đỏ, trên mặt còn đầy dấu tay chồng lên nhau (do bị tát), khóe miệng tím xanh một mảng, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú Tống Nghệ Thiên, đầu mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau.

Tống Nghệ Thiên bị dọa giật mình, tỉnh ngủ hơn nửa, quay lại đấm một đấm vào cái mẹt u ám bên cạnh. Chung Tiểu Nhạc bị đau, mém té lăn xuống giường, đưa tay sờ sờ khóe mắt sưng rát của mình, nhanh chóng kề sát ấn lên môi Tống Nghệ Thiên một nụ hôn.

“Chào buổi sáng.”

Trong hoảng hốt, Tống Nghệ Thiên thấy màn show ấm áp này rất kì quặc, nếu đó là một đôi tình nhân thì đúng là ngọt ngào hạnh phúc, nhưng nếu là mình và Chung Tiểu Nhạc thì lại có chút kì kì.

“Cút đi!” Tống Nghệ Thiên dùng một tay ấn lên mặt Chung Tiểu Nhạc, không chút lưu tình đẩy cậu ra. Tay chân vốn đã bủn rủn vô lưc, sức lực mới ngủ dậy đều biến thành tức giận xả vào Chung Tiểu Nhạc: “Đệt, mới sáng sớm, đồ âm hồn bất tán.”

“Nghệ Thiên…” Chung Tiểu Nhạc cũng không giận, vươn tay chạm vào thân thể trần trụi của Tống Nghệ Thiên

Lần thứ hai hất tay Chung Tiểu Nhạc ra, Tống Nghệ Thiên cáu kỉnh đạp Chung Tiểu Nhạc một cú làm động tới vết thương ở hậu huyệt, đôi mày đen dày cau lại, giọng khàn khàn uy hiêóp: “Biến thái, lần sau gặp ông đây nhất định sẽ phế cậu!”

Chung Tiểu Nhạc mắt tròn xoe nhìn Tống Nghệ Thiên đổi tư thế nằm trên giường, cái chăn trắng mỏng khó lắm mới che được cặp mông vểnh, còn đa phần cơ thể đều lộ ra dưới mắt Chung Tiểu Nhạc

Eo nè, mông nè, chân dài nữa nè————

Cậu không nhịn được nuốt nước bọt, thân thể này đúng là ăn ngon lại thèm, chịu không nổi bắt đầu rục rịch.

“Có gì ăn không?”

“…cái gì?” Chung Tiểu Nhạc nhất thời không kịp phản ứng, tay chân luống cuống nhìn anh.

“Đói bụng! Nấu cơm đi, không thì phắn đi mua!”

“Để em ra ngoài mua nguyên liệu.”

Chung Tiểu Nhạc lúc này mới vội vàng rời giường, nhặt quần áo nhăn nhúm lên, luống ca luống cuống vừa mặc vừa đi, giữa chừng còn cài lộn vài cái nút, chỉ có thể vội cởi ra mặc lại, dùng nước lạnh rửa mặt qua loa rồi quơ lấy ví chạy ra cửa phòng.

Tống Nghệ Thiên nhịn không được đành ném cặp kính viền bạc qua chỗ Chung Tiểu Nhạc

‘Mắt kính này, đồ ngốc.”

Sau khi đeo kính vào, Chung Tiểu Nhạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại chút. Cậu nói với Tống Nghệ Thiên đang nằm nhũn trên gường: “Anh đừng đi…”

Trước đây sao không biết người này phiền đến thế, Tống Nghệ Thiên đầu có hơi nặng. Hôm qua bọn họ lăn qua lăn lại tới rất khuya nên giờ định chợp mắt chút. Anh gật đầu cho có lệ, cuối cùng cũng tiễn được tên ôn thần kia đi.

Vi trong nhà chỉ có mì ăn liền với mấy thứ đồ ăn gọi tới, lại không thể để Tống Nghệ Thiên ăn mấy thứ cặn bã đó, Chung Tiểu Nhạc quyết định tới cái siêu thị lâu rồi cậu không tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui