Tự Tu Dưỡng Thành Một Nhược Công

Edit: Phong Lữ

Chí ít trong đoạn thời gian này, Tống Nghệ Thiên cũng đã khá dung túng cho Chung Tiểu Nhạc, mấy hành vi lén la lén lút của cậu anh đều mắt nhắm mắt mở xem như không biết, khiến Chung Tiểu Nhạc sướng sắp quẩy đuôi lên tận trời.

Chung Tiểu Nhạc sau hai tuần thì rốt cuộc cũng khôi phục được vẻ trắng trẻo xinh zai trước kia. Cậu da dày, chịu đòn giỏi, khả năng phục hồi cũng là số một, khuôn mặt bóng loáng không còn một vết sẹo, trở lại với nhan sắc trắng trắng mềm mềm trước đây. Tống Nghệ Thiên lại không nhẫn tâm khiến nó lại biến dạng như ngày trước thường làm.

Tống Nghệ Thiên chống cằm trầm tư nhìn chằm chằm vào Chung Tiểu Nhạc cả phút đồng hồ, quan sát mặt Chung Tiểu Nhạc từ trắng chuyển sang hồng, sau khi hồng tối đa thì dần thở hổn hển, đứng ngồi không yên. Anh cuối cùng cũng đã hiểu.

Hóa ra tên biến thái này cũng còn có ưu điểm nha, là mặt đó!

Tống Nghệ Thiên càng nhìn càng thấy mặt Chung Tiểu Nhạc đẹp tới mức khiến người khác giận sôi, thấy trong lòng hơi ngưa ngứa. Tống Nghệ Thiên kéo Chung Tiểu Nhạc qua, cắn lên mặt cậu một cái rất tự nhiên, cười gian manh nói: “Biến thái, chợt phát hiện ra cậu còn rất đẹp trai.”

Chung Tiểu Nhạc bị trêu ghẹo rất vui vẻ, hai cánh môi sung sướng run rẩy, sau đó tự cởi quần áo mình ra, giọng nói cũng biến dạng: “Nghệ Thiên ca! Thật ra thân thể em cũng đẹp lắm đó.”

Tống Nghệ Thiên nhìn Chung Tiểu Nhạc để lộ da thịt trắng bóc trước mặt mình, chỉ còn thiếu đường đưa tới bên miệng mình luôn, không khỏi nghiến răng. Nhưng Tống Nghệ Thiên thực sự không muốn đánh cái mặt này, coi như giữ gìn ưu điểm duy nhất của Chung Tiểu Nhạc. Tuy dùng bạo lực gia đình cũng có lỗi với cậu ta, nhưng tên biến thái này mà không dạy dỗ là hư thân ngay()…

Tống Nghệ Thiên nhướng mắt, không chút khách khí cắn, đè cái tên đáng ghét này lên sô pha, chỗ nào cũng cắn vài cái. Nghe Chung Tiểu Nhạc vừa đau vừa thích kêu thảm thiết Tống Nghệ Thiên mới hả giận buông tay.

Mặt là vùng cấm, chân càng không được va chạm mạnh, thâm thể thì chả có bao nhiêu thịt. Tống Nghệ Thiên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một ý tưởng đột phá.

————Ngịch trym Chung Tiểu Nhạc.

Ngày nghỉ của Tống Nghệ Thiên khá nhiều, không tới trường thì ở ngoài làm vài việc vặt, cũng vì cái thằng quỷ Chung Tiểu Nhạc này mà anh thôi chơi đùa thâu đêm với bạn bè vào ngày nghỉ, mỗi tuần đều đưa cậu ta tới bệnh viện kiểm tra định kì, về nhà còn phải đối phó với một kẻ suốt ngày nghĩ ra ba cách đáng ghét để gào khóc đòi ăn-Chung Tiểu Nhạc!

Tống Nghệ Thiên cáu kỉnh rồi, dứt khoát tuột cái quần ngủ ngắn rộng của Chung Tiểu Nhạc xuống rồi giày vò trym cậu.

Chung Tiểu Nhạc mỗi lần bị giày vò vừa đau lại vừa thích, vừa cứng mà lại không đứng lên được. Mỗi ngày khi tự giặt quần lót đều có thể thấy chừng chục cọng lông quăn queo mắc trên đó, trong lòng Chung Tiểu Nhạc ảo não thầm nghĩ, với bộ dạng chỗ kín này của mình thì chắc hẳn bị Nghệ Thiên ca nhổ trọc mất quá.

Nhớ Tống Nghệ Thiên ghét lông chân, Chung Tiểu Nhạc ngốc ngốc nghĩ không chừng vì đống lông này nên độ chống cự của Nghệ Thiên ca mới tăng lên.

Tự thấy mình suy nghĩ quá quan tâm, thấu đáo, Chung Tiểu Nhạc thừa lúc chiều Tống Nghệ Thiên ra ngoài đi làm liền lấy ra một cái ghế nhỏ, tự ngồi lên đó rồi cạo sạch lông phía dưới của mình không còn một cọng.

Đêm đó, khi Tống Nghệ Thiên ghé vào giữa hai chân trần trụi của Chung Tiểu Nhạc, rờ rờ tới vùng da mọc lông nhạy cảm. Anh gương mắt nhìn cậu: “Mẹ nó, sao lại trọc lóc rồi?”

“Cạo.”

Tống Nghệ Thiên trừng mắt, đưa tay gõ gõ tờ rym mềm mêm nhún nhún của Chung Tiểu Nhạc: “Ai cho cậu cạo hả?”

“Em tưởng anh không thích.: Chung Tiểu Nhạc tỏ ra vô tội, cái chân bị thương khéo léo để yên trên gường:”Cạo sạch hết rồi.”

Đúng là đầu óc có vấn đề! Tống Nghệ Thiên thầm mắng trong lòng.

Có điều thứ cần giày vò vẫn phải giày vò chứ, Tống Nghệ Thiên lại bắt đầu hăng hái vò vò cái thứ mềm mềm nhún nhún kia như vò cao su, hai ngón tay đang vò có vẻ ghét bỏ mà vẫy vài cái, xoi mói cậu em Chung Tiểu Nhạc: “Hỏi thật đấy, cậu ăn cái giống gì mà bự vậy hả, hay biến dị gen?”

“A… anh Nghệ Thiên.”Chung Tiểu Nhạc cảm thấy sau khi cạo lông thì chỗ kín của cậu cũng mẫn cảm hơn rất nhiều, nhìn Tống Nghệ Thiên nằm úp sấp giữa hai chân mình, mặt thì đối diện với cái ấy của mình – hình ảnh vô cùng *** mĩ. Với lại coi như trong cái khổ có cái vui, không nhịn được mà ngẩng đầu rên rỉ.

Tống Nghệ Thiên lại dùng đầu ngón tay chọt chọt hai cái trứng. Anh cũng là lần đầu tiên nghịch cái ấy của người khác tận tình như thế, bạn tình ngày trước cùng lắm chỉ giúp nhau xóc lọ. Thế nhưng với Chung Tiểu Nhạc, bất ngờ là anh lại không ngại.

Chung Tiểu Nhạc bị anh chọt không ngừng kêu ***, dĩ nhiên cái ấy cũng cứng lên, run run dựng thẳng, sung mãn chống lên má Tống Nghệ Thiên.

Tống Nghệ Thiên lười nhác đưa tay bắt lấy, ác ý vuốt lên vuốt xuống: “Coi cậu này, độ M ngày càng tăng rõ ha.”

Chung Tiểu Nhạc sợ hãi co chân trái lại, lo Tống Nghệ Thiên lạnh lùng vô tình bắt cậu bóp mềm trym lại.

Nhưng không ngờ Tống Nghệ Thiên lại nhếch môi cười, vươn lưỡi liếm một vòng lên cái ấy của Chung Tiểu Nhạc.

Cả người Chung Tiểu Nhạc khẽ run rẩy, thiếu chút là phạm phải điều tối kỵ – chưa đến chợ đã hết tiền.

Tống Nghệ Thiên cảm thấy phản ứng của Chung Tiểu Nhạc rất thú vị. Hai người vừa mới tắm rửa xong nên cái ấy cũng không có mùi khó chịu. Nhìn thứ đang dựng đứng trên làn da nhẵn nhụi, hệt như cây gậy của tổng tư lệnh. Tống Nghệ Thiên lại thò tay bắt lấy tính khí của đối phương, bắt đầu thong thả liếm láp.

Chung Tiểu Nhạc sướng tới nỗi ngửa đầu gào khóc, rên rỉ ư ư a a *** đãng ngày càng cao giọng. Mí mắt cậu giật giật, nhìn chăm chút vào Tống Nghệ Thiên trước mặt.

Hai chân Tống Nghệ Thiên hơi cuộn lại, quỳ lên giường, tay phải cầm tính khí Chung Tiểu Nhạc, tay phải chống đỡ cả người mình. Anh không nhìn Chung Tiểu Nhạc mà chỉ nghiêm túc liếm láp, thưởng thức thứ trong tay. Lông mi dài run khẽ, tròng mắt đen láy ánh lên vẻ hứng thú khó hiểu, cả người anh như một con thú tùy lúc có thể giương răng nanh ra, lại như một con mèo khiến Chung Tiểu Nhạc căng thẳng trong lòng.

Đầu lưỡi hồng hồng mềm mềm như đang phác thảo theo đường gân xanh, xoay chuyển thành từng đường cong tuyệt đẹp. Ánh mắt Tống Nghệ Thiên rất có tinh thần, cho dù trong tư thế này cũng không hiện ra chút vẻ thấp hèn, trái lại còn khiến Chung Tiểu Nhạc cảm thấy như mình lại bị Tống Nghệ Thiên đùa giỡn.

Đột nhiên, Tống Nghệ Thiên há miệng ngậm cả đầu đỉnh vào miệng, tiếc là nó lớn quá nên mém bị nghẹn, bao quanh cái gậy lớn kia cẩn thận liếm.

Chung Tiểu Nhạc cảm thấy cả người như bị dòng điện chạy qua. Nghệ Thiên ca, Nghệ Thiên ca mạnh mẽ còn thích sạch sẽ đang mút chym mình!!!

Quy đầu là bộ phận mẫm cảm nhất của nam giới, Chung Tiểu Nhạc đầu óc trống rỗng, còn chưa kịp kĩ càng tận hưởng một chút thì mặt đã đỏ lên, vội đẩy đầu Tống Nghệ Thiên ra.

Đáng tiếc là đã muộn, một luồn dịch thể bắn vào khuôn mặt anh tuấn của Tống Nghệ Thiên, thậm chí còn có một ít chảy vào trong miệng.

Chung Tiểu Nhạc quýnh lên, còn chưa bắn xong đã vội lộn xa lộn xộn dùng tay lau sạch cho Tống Nghệ Thiên, hậu quả là chỗ dịch thể chưa được bắn xong lại tung tóe lên gười Tống Nghệ Thiên, dính đầy người anh, trên áo ngủ dính một chút, còn một ít khác chảy từ cổ qua cổ áo vào trong người.

Chung Tiểu Nhạc cảm thấy muốn ngạt thở.

Tống Nghệ Thiên nhíu chặt mày, đứng dậy, trực tiếp lấp kín miệng cậu, dùng đầu lưỡi đưa hết ít dịch thể dính trong miệng anh sang miệng cậu. Hai người dính dấp dây dưa một hồi lâu Tống Nghệ Thiên mới buông miệng, nhìn Chung Tiểu Nhạc còn đang si ngốc phát xuân chảy nước bọt, hai tay vỗ vỗ mặt cậu.

Tống Nghệ Thiên nhanh nhẹn cởi bỏ cái áo bị dịch thể làm bẩn, ngón tay miết từ trên mặt tới cái cổ màu mật ong, rồi đến ***g ngực cường tráng của mình, bên trên dính đầy dịch thể trắng nhầy. Anh xấu xa nhướng mày, nói với Chung Tiểu Nhạc: “Biến thái, tự liếm sạch đồ của cậu đi.”

Chung Tiểu Nhạc mém chút thì quên luôn cái chân trái của mình mà nhào tới.

Cậu chỉ có thể cấn cái vòng tay qua ôm lấy cái eo thon của Tống Nghệ Thiên, bắt đầu liếm láp từng thớ cơ bắp. Tuy mùi vị dịch thể vô cùng quái dị nhưng Chung Tiểu Nhạc vẫn vui sướng hài lòng vì có cả thân thể Tống Nghệ Thiên làm gia vị.

Cậu cứ thế mà ngon miệng liếm sạch những gì mình bắn ra, sau cùng môi dừng lại trước mắt Tống Nghệ Thiên, cách một tầng mi mắt yếu ớt, hôn lấy cặp mắt khiến cậu mê đắm.

Tay Tống Nghệ Thiên ôm lấy cấu, vuốt ve sống lưng cậu hệt như tặng phần thưởng.

Tuy Tống Nghệ Thiên tới giờ vẫn chưa trực tiếp nói ra hai từ ‘yêu thích’ nhưng Chung Tiểu Nhạc vẫn tin rằng mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

(): Nguyên văn là ‘tam thiên bất đả thượng phòng yết ngão’: ba ngày không đánh, leo lên mái gỡ ngói. Xuất phát từ câu chuyện của Bảo Thị. Tương truyền Bảo Thị có hai đứa con trai nghịch ngợm, Bảo Thị bởi vì sự vụ bận rộn, không rảnh quản lý con. Một hôm Bảo Thị gặt lúa mì xong mệt mỏi, về nhà nằm nghỉ. Đêm đó trời mưa, BT bị nước mưa dột làm tỉnh giấc. Đốt đèn lên thì thấy ngói trên mái nhà bị bể mấy miếng, biết ngay do hai thằng con mình làm, bèn quát: “Hai cái thằng quật phá này, mới ba ngày không đánh bọn bây đã lêngỡ ngói nhà”. Ý chỉ tính nghịch ngợm ngứa đòn của trẻ nhỏ.

Nhược công tu dưỡng-34


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui