Từ Từ Suy Lý

Ngày hôm đó Từ Hoãn Hoãn nhận được không ít những lời chúc phúc: ba Từ, Từ Tĩnh, Cố Thanh, còn có nhóm Cao Lâm… Cô cảm giác mình thật hạnh phúc, thoải mái hơn nữa đó chính là, nguyên một ngày hôm nay Ngôn Lạc đều không hề đến quấy rầy.

Sau khi viết xong chương mới, Từ Hoãn Hoãn nhìn đồng hồ trên màn hình, còn mười phút nữa là đến mười hai giờ đêm. Cô vươn vươn vai, tắt máy tính, đứng dậy ngã nhào lên giường, lăn lộn vài vòng, rồi tìm một tư thế thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vì vậy, Từ Hoãn Hoãn không biết, ngay thời khắc đúng 0 giờ, trong hòm thư của cô có một email mới.

Sáng hôm sau, tiếng chuông cửa đánh thức Từ Hoãn Hoãn, cô vẫn còn mơ mơ màng màng, ráng bò dậy khỏi giường, chậm rì rì vịn vách tường lê người ra đến cửa. Nhìn qua lỗ mắt mèo trông thấy Từ Tĩnh.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất cào cào mái tóc rối, vốn dĩ là nụ cười tươi trên môi để chào anh, thì khi bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Từ Tĩnh, cô chợt cứng lại: “Sao vậy anh?”

“Ngôn Lạc … Hắn …”

Từ Hoãn Hoãn nghe được tên người đàn ông này trong miệng Từ Tĩnh, hai mắt cô mở to, không nghe Từ Tĩnh nói tiếp mà kích động lên tiếng: “Hắn lại giết người sao?”

“Không!” Từ Tĩnh dừng lại một chút, “Hắn tự sát rồi!”

Bốn chữ này xuyên qua lỗ tai, trực tiếp đánh thẳng vào trái tim cô. Từ Hoãn Hoãn chưa hề nghĩ có một ngày kết cục sẽ như vậy, cũng chưa bao giờ tưởng tượng được nó lại đả kích mình như thế.

Ánh mắt Từ Hoãn Hoãn lóe lên, dường như vẫn chưa tin tưởng, cô muốn Từ Tĩnh xác nhận lại lần nữa: “Ngôn Lạc … Thật sự … tự.. tự sát?”

“Đúng!”

Tự sát …

Ngôn Lạc … tự sát …

Trong nhất thời, cô không cách nào tiêu hóa được tin tức này, trong đầu Từ Hoãn Hoãn hỗn loạn. Đúng lúc này, cô chợt nhớ tới điều gì đó, để mặc Từ Tĩnh đứng ngoài cửa, cô quay nhanh vào trong phòng, mở laptop của mình.

Đăng nhập hộp thư, trên cùng rõ ràng là một email chưa mở, cô nhìn thời gian, gửi tới vào 12 giờ trưa hôm qua.

Tại sao lại như vậy?

Tối ngày hôm qua, rõ ràng cô đã kiểm tra email, không hề có thư mới … Vậy mà hiện tại …

Từ Hoãn Hoãn mờ mịt, cô mở email, nội dung chỉ có hai hàng ngắn gọn

Từ Hoãn Hoãn thân mến:

Sinh nhật vui vẻ!

Sau đó chẳng còn gì.

Từ Tĩnh đi đến phía sau lưng cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Hắn gửi thư cho em?”

“Gửi vào 12 giờ trưa hôm qua, nhưng xác thực em không hề nhận được …”

12 giờ trưa …

Trong nháy mắt Từ Hoãn Hoãn rõ ràng, cũng giống như những lá thư trước, trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, nếu như cô không mở email, Ngôn Lạc sẽ giết một người, chỉ có điều, lần này người hắn giết.

Chính là bản thân hắn.

*

Từ Hoãn Hoãn đi theo Từ Tĩnh đến Cục cảnh sát.

Nghe Cao Lâm kể mọi chuyện, cô đã hiểu rõ tình huống. Tống Kiều, cô gái bị Ngôn Lạc đưa đi lúc trước, sáng sớm nay xuất hiện tại trước cổng cảnh cục, giao cho họ một đoạn băng ghi hình và một phần tư liệu.

Từ Hoãn Hoãn ngồi trước máy vi tính coi đoạn clip, dưới góc màn hình có hiển thị thời gian, là 23 giờ 53 phút.

Ngôn Lạc xuất hiện trước màn ảnh, đã một năm kể từ lần cuối cùng Từ Hoãn Hoãn trông thấy hắn. Hắn trước sau vẫn như thế, không có gì thay đổi, vẫn là nụ cười cao ngạo đặc trưng phảng phất tất cả mọi việc hắn đều nằm trong tầm khống chế của hắn.

--- Hoãn Hoãn, sinh nhật vui vẻ. Có điều, chờ đến khi em nghe được lời chúc này thì đã qua sinh nhật rồi.

Hắn ngừng một chút, nụ cười vẫn không mất đi.

--- Trước đây tôi đã nói, nếu có một ngày tôi chơi chán, tôi sẽ tự kết thúc tất cả mọi thứ. Hiện tại, tôi cho rằng đã đến lúc trò chơi truy đuổi này tôi chơi phát ngấy rồi. Em biết tôi là người thích sự kích thích mà.

Hắn nheo mắt một cái.

--- Tôi cũng hỏi em, nếu như một ngày tôi chết trước khi bị em bắt, em có thương tâm hay không? Tôi biết chắc em sẽ không vì một kẻ giết người biến thái như tôi mà đau khổ. Tuy nhiên, tôi vẫn hi vọng em có thể nhớ đến tôi; vì vậy, tôi đặc biệt chọn ngày sau ngày sinh nhật của em, làm ngày giỗ của tôi.

Ngôn Lạc nhếch miệng, rồi lè lưỡi liếm liếm môi dưới. Cho đến tận giờ phút này, hắn vẫn không quên mình là một kẻ biến thái có tính khống chế cao.

--- A! Đúng rồi, có một món quà muốn tặng cho em. Tất cả những thông tin tôi giết người trong những năm gần đây tôi đều thu thập rồi, ngày mai em sẽ được nhìn thấy, đây coi như là quà sinh nhật muộn gửi đến em.

Hoãn Hoãn, trò chơi này của tôi và em, là em thua. Nhưng trò chơi giữa tôi và bà ta, tôi lại là kẻ thua cuộc.

Câu nói cuối cùng của hắn gần như khẽ thở dài. Hắn đột nhiên bật cười, một nụ cười tự giễu.

Từ Hoãn Hoãn biết, ‘bà ta’ mà Ngôn Lạc ám chỉ chính là mẹ của hắn. Quả nhiên, hắn đã tìm ra được bà ta.

Ngôn Lạc cụp mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ là 23 giờ 59 phút, hắn giương mắt, thu lại nụ cười, thanh âm khàn đục:

--- Sinh nhật vui vẻ, Hoãn Hoãn. Còn nữa … Tạm biệt em!

Hắn nhìn chằm chằm vào màn ảnh, sau đó lui về sau hai bước, ngay khi thời khắc chỉ 0 giờ, cả người hắn ngã ra đằng sau, rơi vào trong màn đêm u tối.

Từ Hoãn Hoãn bình tĩnh xem đoạn clip tự sát của hắn, cô rơi vào trầm mặc hơn năm phút. Nhất thời tâm tình của cô có chút phức tạp, gần hai năm nay, cô luôn có ham muốn bắt được hắn. Tuy nhiên bây giờ hắn chết rồi, kết thúc trò chơi dài đằng đẵng này, cũng là kết thúc tính mạng của chính hắn.

Trong bảy phút đó, mỗi một câu Ngôn Lạc nói đều không phải là lời nói dối, Từ Hoãn Hoãn lướt nhìn danh sách. Bên trên viết thông tin của hai mươi lăm nạn nhân, nạn nhân từ 21 đến 23 là ba người cảnh sát năm đó đã áp giải hắn, người thứ 24 là Hồng Bân, và người cuối cùng là chính hắn.

Hắn là một tên tội phạm giết người liên hoàn, và giết luôn chính mình.

Từ Hoãn Hoãn không nhìn thấy tên mẹ hắn trong danh sách. Điều này có nghĩa Ngôn Lạc không giết bà ta hoặc có thể bà ta đã chết rồi, hoặc như hắn đã nói, trò chơi giữa hắn và mẹ mình, hắn đã thua.

Một tháng sau, thi thể Ngôn Lạc vẫn chưa được tìm thấy, nhưng từ những manh mối Ngôn Lạc để lại, Từ Hoãn Hoãn đã tìm ra được người phụ nữ trung niên vốn dĩ được phán định là đã tử vong, Khương An Tâm. Năm đó bà ta và tình nhân vì muốn lừa tiền mà lập kế hoạch giả bị bắt cóc. Tuy nhiên, sau khi thành công, bà ta lại nhẫn tâm giết chết người tình của mình, ngụy trang thành đột tử … vô cùng hoàn mỹ.

Trước khi thả Ngôn Lạc đi, Khương An Tâm nói với hắn câu cuối cùng: Ngôn Lạc, báo thù cho mẹ.

Từ Hoãn Hoãn ra khỏi phòng thẩm vấn, nghiên cứu danh sách những người bị hại, cô đột nhiên hiểu được vì sao Ngôn Lạc bắt đầu giết người.

Từ năm năm đến hai năm trước, Ngôn Lạc giết tổng cộng hai mươi người, tất cả những người này đều có đặc điểm hoặc đặc thù giống như bọn bắt cóc mẹ hắn và hắn. Ngôn Lạc dùng phương thức cực đoan này để báo thù cho mẹ. Hắn dựa vào niềm tin vặn vẹo ấy mà sống suốt mười năm trời. Rồi vào một ngày nào đó, hắn phát hiện sự thật và những gì hắn ‘cho rằng như thế’ là hoàn toàn khác nhau, trong phút chốc tất cả những tội hắn phạm đều biến thành nực cười.

Khương An Tâm lập mưu, dùng một câu nói dối đã trực tiếp hủy một đời của Ngôn Lạc.

Từ Hoãn Hoãn về nhà, cô mở hộp thư, xóa tất cả các email.

Ngôn Lạc đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô, cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết trong một trăm lá thư hắn gửi cô ẩn giấu tình cảm thật lòng của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

*

Nửa năm sau.

Tại tiệm bánh kem, Cố Thanh ngồi ngay tại vị trí cửa sổ, vừa thưởng thức café vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Nghe tiếng bước chân, hàng mi cô ta khẽ cau lại, trợn tròn mắt, tất cả hình tượng tao nhã đều biến mất: “Từ Hoãn Hoãn, cậu mua tới bốn miếng bánh làm gì chứ? Loại này rất ngọt, tớ chỉ ăn được nửa miếng thôi.”

Từ Hoãn Hoãn ngồi xuống đối diện cô bạn thân, nhìn bốn miếng bánh tinh xảo, vẻ mặt phấn chấn, nở nụ cười tươi: “Tớ ăn hai miếng, còn một miếng gói lại, về nhà ăn.”

“Hai miếng bánh kem?!!!” Cố Thanh nhìn đám bánh kem đầy bơ, trong bụng nhẩm tính có bao nhiêu calories, sợ ngây người, cô ta lên tiếng đầy ẩn ý: “Hoãn Hoãn, cậu sắp kết hôn rồi đó!”

“Năm sau mới đám cưới mà!” Từ Hoãn Hoãn bẹo bẹo hai má, “Tớ không có mập!”

Tuy rằng cô ăn rất nhiều, nhưng thuộc dạng người rất khó lên cân. Cho dù có mập đi chăng nữa, dựa vào chiều cao hiện tại vẫn coi là tiêu chuẩn.

Cố Thanh bất lực, chỉ chỉ bụng của cô: “Cậu sờ thử đi, có bụng mỡ rồi kìa!”

Từ Hoãn Hoãn cúi đầu, lấy tay sờ sờ, đúng là hơi có chút mỡ, nhưng Từ Tĩnh nói rất vừa tay, rất mềm mại, rất thoải mái.

Cố Thanh nhìn vẻ mặt của Từ Hoãn Hoãn đã biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, cô ta nheo mắt: “Không phải trong đầu đang nhớ đến Từ Tĩnh chứ?”

Bị phát hiện, Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu cười cười, không phủ nhận: “Anh ấy nói ngày mai sẽ về!”

Đội hình sự phải đến thành phố Y hiệp trợ phá một vụ án lớn, anh đi năm ngày rồi. Trưa nay anh vừa gọi cho cô. Từ Tĩnh nói còn một chút ít công việc cuối cùng, sẽ quay về sớm.

Cố Thanh vẫy vẫy tay, giọng ra vẻ thoải mái: “Được rồi! Tớ biết, hai ngày nữa tớ nhất định sẽ không hẹn hò với cậu.”

Từ Hoãn Hoãn suy nghĩ một chút: “Cậu hẹn tớ đi ăn vẫn được nhé!”

Cố Thanh liếc một cái: “Cậu lúc nào cũng chỉ có ăn!”

“Thưa chị, bánh của chị gói xong rồi ạ!”

“Cám ơn!”

Một giọng nam tính khàn khàn vang lên, giọng nói quen thuộc đến mức khiến cô sững người. Cô chớp mắt một cái, vội vàng quay đầu về phía quầy hàng. Một giây sau cô thở phào nhẹ nhõm, sau quầy chỉ có một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, không phải là người đàn ông kia.

Từ Hoãn Hoãn vỗ vỗ hai má, thật đúng là … cô tự dọa mình làm gì chứ.

Cố Thanh nhìn theo tầm mắt của Từ Hoãn Hoãn, “Sao vậy? Người quen!”

Từ Hoãn Hoãn lắc đầu: “Không phải, lầm người!”

Cô ném những suy nghĩ thoáng qua ấy ra sau đầu, múc một thìa bánh matcha cho vào miệng.

Ngon quá đi mất!

11 giờ đêm hôm ấy, chuyến bay từ thành phố Y về thành phố S mới hạ cánh, Từ Tĩnh về đến nhà cũng đã hơn mười hai giờ. Anh vào thang máy, ấn nút, cửa thang dần dần khép lại. Trên cánh cửa phản chiếu sắc mặt mệt mỏi của anh, thế nhưng tâm trạng phấn chấn của anh tăng dần theo con số tầng lầu đang không ngừng thay đổi kia. Một tuần không gặp, không nghĩ đến nỗi nhớ nhung lại mãnh liệt như thế.

Thang máy dừng ở lầu mười hai, Từ Tĩnh bước ra, anh mở cửa, mở đèn huyền quan. Đúng như anh dự đoán, ở trong tủ giày có duy nhất một đôi giày nữ.

Đổi dép, Từ Tĩnh nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, bên trong phòng khá tối, anh bước đến, mở đèn đầu giường. Nghiêng đầu liền nhìn thấy nửa gương mặt của Từ Hoãn Hoãn lộ ra bên ngoài tấm chăn.

Bên dưới gầm giường là ổ mèo, Mạn Mạn như nữ chủ nhân của mình, cũng đang ngủ mê mệt.

Tắm rửa qua loa, thay quần áo, anh quay trở lại giường, mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một hộp nhung đen. Anh nhè nhẹ vén chăn, nằm xuống bên cạnh Từ Hoãn Hoãn.

Anh nằm nghiêng nhìn khuôn mặt say ngủ của Từ Hoãn Hoãn, mỉm cười. Anh mở hộp, lấy nhẫn, từ từ đeo vào ngón tay áp út của cô. Chiếc nhẫn vừa vặn, không lớn không nhỏ, tựa như cô, lấp đấy khoảng trống trong lòng anh.

Hai bàn tay dán chặt vào nhau, mười ngón quấn quýt.

“Ngủ ngon, bà Từ!”

- TOÀN VĂN HOÀN -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui