LinhPham: Chương gõ lâu lắm á mọi người, hơn 6k chữ gõ muốn thảm luôn T_T
[TỪ TỪ - Trần Vị Mãn] - EDIT
Chương 19:
Cao Quý Đồng tắm rửa xong, nhớ ra Lý Nhiễm chưa chúc cậu ngủ ngon, mái tóc ướt rượt từ trong phòng chạy ra, lại nhìn thấy Lý Nhiễm từ phòng Cao Lãng bước ra.
Nhìn thấy Cao Quý Đồng, trên mặt cô lộ ra vẻ hoảng loạn rồi nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi: Quý Đồng, con chưa ngủ sao?
Quý Đồng nhìn cô lắc lắc đầu, cũng không chạy đến gần nữa, đứng tại chỗ nói: Chưa ạ.
Mẹ ơi, con hơi khát nước, con có thể uống nước chanh không?"
Có thể.
Lý Nhiễm cúi đầu, không nhìn Quý Đồng nhìn kĩ dáng vẻ của mình, Mẹ đi làm cho con, con về phòng chờ nha.
Cô nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Quý Đồng, nhẹ nhàng ra ra, trong lúc ép nước chanh vội lau đi nước mắt, sửa lại đầu tóc hỗn độn.
Chờ khi cô bưng nước chanh vào phòng Quý Đồng, cậu bé thấy cô ngoại trừ hốc mắt có hơi hồng thì cũng giống như bình thường không khác biệt mấy.
Cậu một hơi uống hết nửa ly nước chanh, nói ngủ ngon với Lý Nhiễm, Lý Nhiễm cũng dặn dò cậu uống xong thì đi đánh răng, cuối cùng nói chúc cậu ngủ ngon rồi mới rời đi.
Lý Nhiễm đi rồi, Quý Đồng đánh răng đi ngủ, nằm trên giường nhưng mãi vẫn chưa ngủ.
Hôm sau Cao Lãng tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung nhưng đau đớn thân thể không cách nào che chắn lại khuyết thiếu trong tâm hồn.
Đầu giường có vỏ thuốc, ly nước rơi trên mặt nước, nước cũng sớm cạn khô.
Hắn không biết có phải đêm qua mình nằm mơ không, kéo theo thân thể nặng nề đi tắm rửa, trong nhà giờ chỉ còn có dì Chương, bà nhìn thấy hắn liền chạy tới: Tiểu Lãng, cậu cũng tỉnh rồi, uống canh giải rượu đi, ta còn mới nấu cho con bát cháo xương.
Hắn lại hỏi: Bọn họ đâu?
Tiểu Nhiễm đưa Quý Đồng đi học võ rồi.
Hắn nga một tiếng, máy móc ngồi xuống bàn ăn canh.
Hắn vừa đi một tháng, cũng chuẩn bị trước tinh thần để khi trở về nhà cũ nhận trách mắng.
Cao lão gia thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của hắn, rốt cuộc vẫn thấy đau lòng, thở dài nói: Con cứ như vậy đến khi nào.
Cao Lãng vô lực đáp: Về sau sẽ không như vậy nữa, người yên tâm, con sẽ làm việc thật tốt.
Nói xong hắn liền trở lại công ty, bắt đầu giải quyết công việc, Tạ Tư Niên xin lỗi hắn vì đã kể chuyện cho Ứng Thanh Hề, hắn cũng không đáp lại, lúc Thẩm Trị rời đi hắn cũng không tiễn.
Thẩm Trị tham gia xong tiệc đính hôn cùng xử lý ít công vụ, lại quay về thành phố G.
Cao Lãng tò mò hỏi hắn sao cứ thích nơi đó như vậy, hắn đáp vì có Du Âm ở đó.
Hắn hơi kinh ngạc, lại có hứng hỏi chuyện; Tiểu Âm Âm hiện tại thế nào?
Thẩm Trị nói giờ cô đang là giáo viên, cuộc sống cũng an tĩnh.
Chuyện của bọn họ Cao Lãng cũng biết một ít, hắn nói: Thật tốt, hy vọng hai người hạnh phúc.
Sinh mệnh có rất nhiều điều tiếc nuối, có thể đi bù đắp lại đã là một loại may mắn.
Thẩm Trị cũng có khi phạm sai lầm, hắn nói: Chuyện quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai vẫn còn dài.
Cao Lãng cười chua xót.
________
Lý tiểu thư, cô xem phòng này xem, tọa độ, ánh sáng, cái gì cũng hoàn hảo.
Năm trước phòng này mới được trang hoàng lại, mấy đồ gia dụng cũng là mới hết.
Chỗ này cũng gần chỗ làm của cô, cô cũng biết tiểu khu này rồi đó, có rất nhiều người thuê mua, chúng ta gặp nhau cũng là duyên phận đi.
Người mô giới mở cửa ra ban công, đưa Lý Nhiễm nhìn ngắm phong cảnh.
Tiểu khu yên tĩnh an tường, tuy rằng không bằng Gia Lâm công quán nhưng điều kiện cũng thoải mái.
Ba phòng một sảnh, diện tích cũng không tính là nhỏ, phòng bếp sạch sẽ rộng rãi đúng với phong cách của cô, phòng ngủ chính hay phòng cho khách đều có ban công, chỉ có phòng khách hơi nhỏ chút.
Cô phải thừa nhận đây là phòng tốt nhất trong số mấy phòng cô tìm, đến khi cô cho Quý Đồng vào cùng cũng muốn có một căn phòng ngủ cho dì Chương, bằng không sẽ không có người thay cô chăm sóc Quý Đồng, như vậy cô sẽ không yên tâm.
Được, anh làm hợp đồng luôn không? Hôm nay tôi ký.
Lý Nhiễm thấy nơi này có nhiều phòng ở liền không do dự mà quyết định thuê nơi này.
Ký xong hợp đồng, cô trở lại tiệm cơm, trong tiệm đa phần là rảnh rỗi, qua tháng thứ nhất quả nhiên như lời Triệu Dục nói, mỗi ngày một ít khách hơn, nhưng anh không có chút nản lòng, Không gấp, danh tiếng là thứ cần tích góp mỗi ngày, Tiểu Nhiễm, em cứ chuyên tâm làm món ăn ngon, dần dần mọi người sẽ hay lui tới.
Triệu Dục không nói thì Lý Nhiễm cũng không hề sốt ruột, hơn nữa trong tiệm cũng không phải không có khách.
Tới gần Tết Nguyên đán, Lý Nhiễm mang Quý Đồng trở về nhà cũ cùng Cao lão gia nói chuyện chuyển nhà.
Cao lão gia đã đồng ý, an bài cho quản gia đi xử lý phòng ở.
Lý Nhiễm định từ chối nhưng không có lý do làm vậy.
Bởi vì ông đồng ý cho Quý Đồng ở lại với cô đến lúc thành niên là đã phá lệ lắm rồi, cô không thể ngăn cản ông đối tốt với tôn tử được.
Ta biết con muốn độc lập, nếu phòng thuê ổn thì cũng có thể tạm thời ở lại đó.
Bất quá cứ mãi như vậy sẽ không tiện, chờ con ổn định lại chút sẽ đến lượt ra chuẩn bị phòng cho mẹ con con.
Tâm tư Cao lão gia sâu xa, chỉ cần ông không chia cắt cô và Quý Đồng, miễn như thế nào cũng được.
Dạ, nhưng trong khoảng thời gian này con muốn để Quý Đồng ở đây một thời gian.
Trong tiệm của cô có phòng nghỉ lại, cô có thể tạm thời ở đó, chờ khi căn phòng thuê được dọn dẹp lại sẽ cùng Quý Đồng vào đó ở.
Gần đây Cao Lãng vội đi công tác, lâu rồi không trở về Gia Lâm công quán nên Quý Đồng cũng không phải trở lại đó.
Thấy cô muốn vội vàng rời đi như vậy, Cao lão gia cũng không cố giữ cô lại, thần sắc ảm đạm mà thở dài.
Việc ly hôn, con hãy nói với Tiểu Lãng đi, ta sẽ tìm luật sư tốt cho hai đứa, còn lại hai đứa tự mình xử lý.
Quý Đồng tạm thời ở lại đây, đợi khi hai đứa xong xuôi rồi tính tiếp.
Lý Nhiễm liền đáp ứng, rời khỏi nhà Cao gia nhưng không đem theo Quý Đồng.
Biết là Quý Đồng là đứa nhỏ thông minh, từ nhỏ đã hiểu mẹ và Cao Lãng không giống những cặp ba mẹ bình thường, nhưng nếu họ ly hôn rồi, Quý Đồng vẫn khó tránh khỏi bị tổn thương.
Lý Nhiễm đã từng nỗ lực làm rất nhiều việc, không hy vọng phải đi đến kết cục như hôm nay, nhưng tất thảy chính là người tính không bằng trời tính đi, việc gì cũng đều nằm ngoài tầm khống chế.
Điều cô hối hận nhất đời này, chính là không cho Quý Đồng được một gia đình có cha mẹ hòa thuận yêu thương nhau, không cho cậu được lớn lên trong một gia đình bình thường.
Để cậu phải tổn thương, cô lại đau lòng gấp đôi, nhưng cô thật sự không còn cách nào.
Quý Đồng, con ở lại với gia gia một thời gian, chờ mẹ chuẩn bị chỗ ở mới tốt rồi sẽ đến đón con.
Nếu con nhớ mẹ thì bảo Vương thúc lái xe đến tiệm tìm mẹ nhé.
Việc này Lý Nhiễm cũng đã nói trước với Quý Đồng, nhưng cô vẫn nhịn không được lại dặn dò, muốn cho Quý Đồng sự đảm bảo.
Quý Đồng lớn lên ở Cao gia không thiếu cái gì, mà chỗ Lý Nhiễm cũng không cách xa nơi đây, cậu cũng có thể dễ dàng tìm gặp cô.
Vâng, con đã biết.
Mẹ mau đi thôi, trễ xíu nữa đường sẽ kẹt xe.
Cậu vẫy tay với Lý nhiễm, thúc giục cô nhanh chóng rời đi.
Lý Nhiễm không kìm được mà ngoái lại nhìn, đau lòng mà rời đi.
Ban đêm khi ngủ ở tiệm, Lý Nhiễm cảm thấy cuộc sống của mình chưa bao giờ được nhẹ nhàng đến vậy, cũng tưởng niệm nhiều chuyện đã qua, cũng có sợ hãi với tương lai phía trước, trong lòng ngũ vị tạp trần.
____________
Từ sau khi Ứng Thanh Hề đính hôn, Cao Lãng như thay đổi thành một người khác, làm việc ngày đêm không ngừng.
Điều này với hắn có lẽ không phải chuyện không tốt, hắn cũng bắt đầu học cách buông tay quá khứ.
Hắn bận rộn, Lý Nhiêm cũng bận rộn, cơ hồ như một khoảng thời gian rồi chưa chạm mặt nhau.
Chỗ ở mới kia đã có lão quản gia xử lý, việc của cô bây giờ chính là cùng Cao Lãng nói chuyện ly hôn.
Cô lấy ra di động, mở ra mấy con số mấy năm nay không nhìn đến, tiếng chuông điện thoại vang lên thật lâu mới có người nghe.
Uy.
Là em.
Tôi biết.
Cao Lãng đang xử lý công chuyện phức tạp, tùy tiện nghe điện thoại, hắn cho rằng là Lý Nhiễm gọi vì Quý Đồng có chuyện, kết quả cô chỉ nói: Khi nào anh có thời gian, nói chuyện với em một chút.
Hắn nhìn lại thời gian, tạm thời dừng công việc, xoa xoa mi tâm, nhắm mắt lại nói: Tôi đang ở Đức, chờ tôi trở về.
Khi nào anh trở về? Cô lại hỏi.
Tuần sau.
Hắn cảm thấy cô đang có chuyện gấp còn nói, Sao vậy? Trong nhà có chuyện gì?
Khi nghe được thời gian cố định, Lý Nhiễm không nói thêm gì nữa, Không có, anh cứ làm việc đi, không phải chuyện quan trọng, trở về nói sau cũng được.
Nói xong cô liền tắt điện thoại, sợ quấy rầy đến hắn.
Hắn nhẹ nhíu mày, nhìn di động tắt đi, tầm mắt lại rơi xuống đống văn kiện đầy bàn, tạm thời xem nhẹ mấy việc khác.
_________
Gần đây Quý Đồng cùng Trình Tễ Minh thường xuyên liên lạc, Trình Tễ Minh nói cậu cùng chú Thẩm đang ở cùng, ba mẹ cậu không có ở bên.
Cậu còn nói chú nhỏ có bạn gái rồi, bạn gái chú ấy là cô giáo của cậu, cũng rất xinh đẹp.
Quý Đồng lại hỏi cậu, ba mẹ cậu có ly hôn chưa, Trình Tễ Minh gãi đầu nói không biết, trước kia muốn giờ hình như là không rồi.
Mấy chuyện của người lớn thật phức tạp, lúc như này lúc như kia, không hiểu nổi.
Cậu oán giận nói, Vậy ba mẹ cậu thì sao?
Muốn ly hôn rồi.
Quý Đồng trả lời.
Vậy cậu sẽ ở với mẹ sao? Trình Tễ Minh lại hỏi.
Đúng a.
Quý Đồng gật đầu.
Cậu đừng buồn.
Trình Tễ Minh an ủi nói.
Tớ không có buồn.
Dù sao việc họ có ly hôn hay không đối với cậu đều giống nhau.
Ngược lại những đứa trẻ khác đều nhiều hoặc ít chứng kiến khoảnh khắc yêu thương nhau của cha mẹ, một nhà đầm ấm, đến khi chia cắt ắt sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng cậu từ nhỏ đã như vậy rồi, không có cảm giác gì đặc biệt.
Thế này có phải cậu cũng may mắn hơn những đứa trẻ khác không.
__________
Lý Nhiễm không đợi được đến khi Cao Lãng trở về thì Mục Tuyết đã hay tin.
Siêu xe của Mục Tuyết chặn trước hẻm tiệm cơm của họ, bà đeo giày cao gót giẫm đi nửa ngày mới tìm được tiệm của Lý Nhiễm, người trong tiệm nhìn thấy bà đều có chút sửng sốt.
Lý Nhiễm đâu? Kêu nó ra đây.
Vừa lúc Triệu Dục ở tiệm, thấy Mục Tuyết đến liền tiến lên chào hỏi: Dì Mục a, người tìm Tiểu Nhiễm sao? Tiểu Trương, mau vào kêu chủ bếp ra đây.
Mục Tuyết nghi hoặc mà nhìn anh, anh cười nói: Cháu là Triệu Dục a, người không nhớ sao, con thì nhớ rõ dì, dì so với trước đây không thay đổi gì cả.
Con trai nhà họ Triệu?
Đúng vậy ạ.
Sao cháu lại ở đây?
Đây là cửa hàng của Tiểu Nhiễm cùng cháu mở ra, cô ấy chưa nói với dì sao?
Mẹ.
Lý Nhiễm từ phòng bếp đi tới, Mục Tuyết thấy cô liền một bụng tức giận nhưng ngại người trong tiệm, bà mang kính râm lên quay đầu đi ra ngoài.
Lý Nhiễm chào Triệu Dục rồi chạy sau bà.
Hai người đứng ở góc sân, Mục Tuyết bắt đầu giáo huấn.
Con muốn giấu đến khi nào? Chuyện lớn như vậy cũng không nói qua với mẹ, con còn coi ta là mẹ không?
Mẹ, mẹ bình tĩnh đã.
Lý Nhiễm muốn trấn an cảm xúc của bà.
Bình tĩnh? Con như vậy mà muốn mẹ phải bình tĩnh? Mục tuyết cắn răng trừng mắt, Sao con lại ngu ngốc như vậy! Mẹ vất vất lắm mới cho con gả vào được Cao gia, hiện tại con muốn ly hôn là liền ly hôn, rốt cuộc con có nghĩ cho ta cùng Quý Đồng không?
Con đã suy nghĩ rồi.
Nghĩ cái gì mà nghĩ, nghĩ rồi mà còn muốn ly hôn! Mất đi chỗ dựa là Cao gia, bà sẽ trở thành bà mẹ kế không có quyền lực gì, làm sao người Lý gia có thể tha cho bà đây? Quan trọng nhất là Quý Đồng, nó vốn đã không được cha yêu thương, hiện tại cha trên danh nghĩa cũng mất đi sao?
Mẹ yên tâm, chỉ cần còn có Quý Đồng, người bên Lý gia vĩnh viễn không làm khó mẹ.
Quý Cùng ở đó, con cũng đã nói với nó, chờ khi nó lớn thêm con sẽ giải thích cho nó.
Tổn thương là việc không thể tránh, đau dài không bằng đau ngắn đi, đối với cô và Quý Đồng, thậm chí là Cao Lãng đều là chuyện tốt.
Giải thích? Một đứa trẻ thì giải thích cái gì đây? Con không cần làm loạn, mẹ dẫn con đi Cao gia làm rõ ràng chuyện này, tìm tên Cao Lãng kia đòi giải thích.
Mục Tuyết hận cô quá mức đầu gỗ, muốn kéo cô đi.
Lý Nhiễm giật lại tay mình, ánh mắt thập phần kiên định: Mẹ, trước kia con vẫn luôn nghe lời mẹ, nhưng lần này chuyện của con, con sẽ tự làm chủ.
Con biết mình đang làm gì, cũng đều suy xét rõ ràng rồi, hiện tại mẹ chưa thể hiểu, nhưng sau này mẹ sẽ hiểu.
Mục Tuyết cũng sửng sốt, đứa con gái này trước giờ luôn nhu nhược, bây giờ đột nhiên quyết tuyệt như vậy.
Lý Nhiễm biết Mục Tuyết để ý mặt mũi, không muốn cùng cô nhiều lời trong tiệm nên quả nhiên bà cũng không đuổi theo cô nữa.
Triệu Dục thấy vẻ mặt của Lý Nhiễm, lại nhớ đến biểu hiện lửa giận đùng đùng của Mục Tuyết, chắc hẳn là có chuyện không vui nên cũng cố gắng ấn xuống lời tò mò của người khác, giục họ nhanh chóng quay lại công việc.
Khi ăn cơm cùng nhà Triệu Húc anh cũng nghe nói Mục Tuyết đã sớm gả cho một kẻ có tiền.
Hôm nay thấy bà ăn mặc xuất chúng như vậy, khác hẳn với người thường.
Xem ra ba của Quý Đồng cũng không phải người thường, nhóc Quý Đồng đó còn có tài xế riêng.
Anh quanh co lòng vòng một hồi Triệu Dục cũng nghe hiểu, bất đắc dĩ mà nói: Anh đừng suy nghĩ vớ vẩn, em không có ý nghĩ kia.
Không có thì tốt.
Có hai anh em thôi nên Triệu Húc lo lắng cũng phải, Triệu Dục cũng không buồn giải thích.
Tiểu Nhiễm là cô gái tốt, nhưng con bé còn chưa ly hôn, chúng ta đừng nghĩ mấy việc xa hơn.
Triệu Húc vỗ vỗ vai em trai.
Em biết.
Triệu Húc cơm nước xong xuôi lại hấp tấp rời đi, Triệu Dục đến phòng bếp thấy Lý Nhiễm đang cẩn thận nấu đồ ăn.
Bộ dáng chú tâm làm việc của cô khiến người nhìn tâm sinh yên lặng, anh chưa nói gì cũng lặng lẽ lui ra.
_________
Vốn dĩ Cao Lãng nói hơn tuần nữa mới trở về, kết quả làm Lý Nhiễm cũng phải đợi hơn một tuần.
Hắn nghĩ cô ở Gia Lâm công quán, nhưng đến khi về đến chỉ thấy một mảnh vắng vẻ thâm trầm, không kịp nghĩ nhiều đã nhận được điện thoại của Tạ Tư Niên.
Anh trai ơi, tôi áy náy lắm rồi, cho tôi cơ hội đền bù đi mà! Chuyện kiểm tra Trịnh Nghiêm đó là do Tạ Tư Niên uống say miệng rộng nói ra, hắn nghĩ đến lại hối hận không thôi, Tớ thay mặt cậu giải thích rõ ràng với Thanh Hề rồi, cô ấy cũng muốn gặp cậu, biết hôm nay cậu về cũng sớm đặt chỗ hẹn rồi, tớ gửi địa chỉ cho cậu, cậu tới ngay đi!
Nói xong lập tức cúp điện thoại, không cho Cao Lãng cơ hội từ chối.
Cao Lãng đặt hành lý ở cửa, giày cũng chưa thay, cầm chìa khóa xe rồi đánh xe đến chỗ Tạ Tư Niên.
Vốn định gọi điện cho Lý Nhiễm đã nhưng nghĩ lại thì từ bỏ, có chuyện gì đợi cô ấy về rồi nói đi.
Tuy rằng Ứng Thanh Hề khó chịu vì hành vi của Cao Lãng, nhưng hôm đó cô phản ứng cũng thái quá.
Tính tình cô vốn không tốt, thi thoảng vẫn không khống chế được.
Tạ Tư Niên tìm đến cô cẩn thận giải thích, nói Cao Lãng từng có ý tưởng kia nhưng sau khi gặp cô thì hắn liền từ bỏ, không thật sự cho người đi thử Trịnh Nghiêm.
Lại nói cái nhân ngư chi lệ kia, hắn bôn ba hơn một tháng mới giành được, hắn chỉ đơn giản nghĩ là lần cuối thực hiện nguyện vọng của cô, sau đó bắt đầu cuộc sống mới của mình, coi như đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm đó của họ.
Ứng Thanh Hề nghe xong liền cảm thấy hối hận vì đã quăng đi cái vòng cổ kia, vậy nên cùng hẹn với Tạ Tư Niên gặp Cao Lãng.
Một là đem vòng trả lại hắn, một là nói một câu xin lỗi.
Bọn họ tìm một nhà hàng thanh tĩnh, trong lúc chờ đợi nói đỡ cho Cao Lãng không ít lời tốt đẹp.
Còn một chút nữa thì tới, Cao Lãng ở đầu hẻm gọi điện thoại nói: Ngươi tìm cái chỗ kiểu gì vậy?
Tạ Tư Niên cười cười ra tiếp, Ai, người đừng thấy nó khó vào, chỗ này mới mở đó, nghe bạn của tớ nói hương vị món ăn ở đây rất ngon.
Tạ Tư Niên hắn có một tật xấu đó là thích ăn ngon đi, việc hắn thích nhất là đi hết phố lớn ngõ nhỏ tìm chỗ ngon để ăn, vậy nên liền có người kêu hắn đến Phúc Hiên ăn.
Đều là hiểu lầm, nói ra được là tốt rồi, tuy rằng về sau hai người cũng không gặp nhau nữa, nhưng tớ trong lòng biết sai mà hối cải, đều do cái mồm tớ.
Lười nghe mấy lời vô nghĩa.
Tạ Tư Niên dựa người vào ghế, người phục vụ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ứng Thanh Hề cũng ngẩng đầu nhìn Cao Lãng, trên mặt hắn mang theo ý cười nhợt nhạt, bởi vì vừa xuống máy bay nên vẫn mang một thân tây trang lịch sự, nhìn qua thấy thành thục rắn rỏi hơn rất nhiều.
Ứng Thanh Hề thấy hắn còn mang theo ý cười, trong lòng càng hối hận, hắn vẫn luôn như vậy, vĩnh viễn không nổi giận với cô.
Đã lâu không gặp, Thanh Hề.
Từ lần trước tan rã trong không vui đích xác đã một khoảng thời gian, Ứng Thanh Hề gật gật đầu, cũng nhìn hắn cười.
Cao Lãng, cậu ngồi xuống đi, tớ đi gọi đồ ăn.
Tạ Tư Niên thức thời mà lui ra chỗ khác.
Tạ Tư Niên đi rồi, Ứng Thanh Hề từ trong túi lấy ra hộp đựng vòng cổ, đặt lên trên bàn đẩy về phía Cao Lãng: Lễ vật này quý giá quá, tớ không thể nhận được, vẫn là nên trả cho cậu đi.
Cao Lãng cười cười cũng không cự tuyệt; Đích xác là không thích hợp, nếu Trịnh Nghiêm biết thì quả không hay.
Lúc đó hắn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến nỗi tiếc nuối của bản thân, bị Ứng Thanh Hề quăng xuống mới tỉnh táo lại.
Hôm đó là tớ không đúng, không nên như vậy.
Kỳ thật hôm đó cô cũng có phần bực bội, đúng lúc lại gặp Cao lãng nên lại hướng về phía hắn phát tiết.
Không sao, là chuyện tớ làm, cậu mắng cũng không sai.
Ngoài miệng hắn nói không sao, ánh mắt cũng bình tĩnh, tựa hồ như thật sự không còn để ý.
Thanh Hề, tuy rằng lời này tớ đã nói nhiều lần, nhưng từ sau tớ hứa sẽ không làm phiền cậu nữa, bữa cơm hôm nay coi như lần cuối cùng.
(LinhPham: Cũng là bữa cơm hôm nay anh mất đi một thứ quan trọng hơn:>)
Ứng Thanh Hề thấy hắn vẫn không hề thay đổi.
Về sau chúng ta sẽ không cùng nhau ăn cơm nữa, trước kia đều cho qua đi, hôm nay cái gì cũng không được nói, như những người bạn bình thường được không?
Trước đây luôn là người khác nói giúp hắn, hôm nay hắn tự mình nói là lần đầu tiên.
Được.
Ứng Thanh Hề cảm nhận được sự thay đổi của hắn, sảng khoái mà đồng ý.
Tạ Tự Niên ở bên ngoài thăm quan một vòng, cũng vừa đúng lúc trở lại, khuôn mặt bọn họ đều mang ý cười, chấp niệm đã thật sự buông xuống.
Ai, như vậy là được rồi, cái gì thâm cừu đại hận, không đáng nhớ lâu.
Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm không phải ít, Tới rồi tới rồi, ăn thôi.
Tạ Tư Niên vẫn là thích ăn, nhìn thấy mỹ thực liền sáng mắt, thao thao nói về món ăn.
Mấy đĩa thức ăn tinh xảo lục tục được bê lên, hắn thử một miếng, quả nhiên cảm thấy mới lạ, Đừng nhìn cửa hàng này nhỏ, hương vị đúng như lời đồn, Thanh Hề mau nếm món này đi.
Tạ đại gia đã khen như vậy, tớ cũng phải nếm thử.
Ứng Thanh Hề nói giỡn với hắn, nếm xong một muốn cũng xác thật kinh ngạc, Miếng cá này, cứ như có hương hoa vậy.
Đúng không, hương vị rất độc đáo.
Hắn ăn qua nhiều của ngon vật lạ, nhưng vẫn thấy hương vị chỗ này đặc biệt đến lạ kì, như tiên hương lưu lại thật lâu trên đầu lưỡi.
Hắn gọi phục vụ tới, Có thể gặp đầu bếp của các ngươi không? Tôi muốn hỏi thăm một chút xem hắn làm món này như thế nào.
Dạ dạ, quý khách chờ một lát.
Ứng Thanh Hề biết thói quen này của hắn, gặp được mỹ thực hắn thích sẽ dò hỏi đến cùng, cô thì lại chỉ biết ăn.
Tạ Tư Niên nói cô không hiểu, hắn đây là tôn trọng mỹ thực.
Chị Tiểu Nhiễm, cái bàn có ba vị khách muốn gặp chị.
Người phục vụ Tiểu Vi tiến vào nhà bếp gọi Lý Nhiễm.
Được, chị tới đây.
Lý Nhiễm bỏ đồ ăn vào nồi chưng, lớn tiếng đáp lại.
Trong phòng bếp nhiều âm thanh xào xáo, thật nhiều tạp âm, Lý Nhiễm rửa tay, lau khô tay rồi mới đi tìm bàn Tiểu Vi nói.
Lúc trước cũng có khách muốn tìm gặp cô, cho nên lần này cô cũng không quá hoảng loạn.
Trên đường đi móc di động ra nhìn chút, lần gần nhất liên lạc với Cao Lãng là hai ngày trước.
Cô cũng gấp nhưng không dám thúc giục hắn, tính toán cả buổi tối mới gửi cho hắn tin nhắn, hỏi hắn có thể về chưa.
Chị Tiểu Nhiễm, có bàn đó có vị khách đẹp trai lắm.
Tiểu Vi mới hai mươi tuổi đầu, nhìn thấy người đẹp liền lóa mắt, gương mặt bắt đầu phiếm hồng.
Lý Nhiễm cười cười không nói chuyện.
Đi đến trước cửa, Tiểu Vi nhẹ nhàng gõ cửa, Tạ Tư Niên nghe thấy liền dừng tiếng cười nói, bảo người tiến vào đi.
Tiểu Vi đẩy cửa ra, Lý Nhiễm ngẩng đầu lên liền thấy Ứng Thanh Hề, trên môi nụ cười nhàn nhạt liền ngừng lại, có chút sửng sốt, đối diện cô ấy còn có Cao Lãng tầm mắt đang nhìn về phía cô, lập tức thấy được cái mũ đầu bếp trên đầu Lý Nhiễm.
Tạ Tư Niên vốn đang tươi cười, nhìn đến cũng giật mình, đáy lòng vang lên tiếng chết mẹ
Cao Lãng nói hắn đang ở nước Đức xa xôi, Lý Nhiễm thấy hắn ở đây cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng cô cũng nhanh chóng hồi phục tinh thần, hơi hơi gật đầu nói: Tôi còn có chút việc, mọi người từ từ ăn, tôi đi trước.
Tiểu Vi kinh ngạc nhìn Lý Nhiễm, chưa gì đã thấy cô rời đi.
Mấy người bên trong so với cô thì phản ứng chậm hơn, Cao Lãng cau mày đứng dậy, đi mấy bước liền bước qua Tiểu Vi đang biểu tình ngây dại, đuổi theo Lý Nhiễm ở hành lang, kéo lấy cánh tay cô, ngữ khí không tính là tốt, Cô ở đây làm cái gì?
Lý Nhiễm tránh thoát tay hắn, bình tĩnh đáp: Nấu cơm.
Đây là nguyên nhân mỗi ngày cô không về nhà? Hắn kéo lấy tay cô, không cho cô rời đi, Tại sao lại lừa tôi?
Tiểu Vi cùng mấy nhân viên khác đều nhìn qua đây, Tiểu Nhiễm không muốn trước mặt họ cùng hắn lôi lôi kéo kéo, có chút nghiêm túc mà nói: Em không lừa dối anh điều gì cả, anh có thể buông em ra trước không, chờ xong việc sẽ nói chuyện với anh.
Cô cau mày, lại cảm thấy thật chán ghét hắn, Cao Lãng theo bản năng buông cô ra, cô cũng nhanh chóng rời đi.
Bữa cơm liền như vậy im bặt, Ứng Thanh Hề cùng Tạ Tư Niên cũng thức thời rời đi.
Lúc đi Tạ Tư Niên còn đẩy đẩy bờ vai hắn, Có chuyện gì bình tĩnh mà nói, không cần làm người ba hung hăng.
Hắn cũng không muốn làm người ba hung hăng nhưng Lý Nhiễm cứ liên tục chạm đến giới hạn của hắn.
Từ khi nào cô đã ở đây làm đầu bếp, tại sao không nói với hắn, muốn giấu hắn bao lâu nữa.
Cao Lãng trở về chỗ, Tiểu Vi dè dặt hỏi hắn: Tiên sinh, con hai món nữa, còn muốn mang lên không?
Không cần, cô đi nói với cô ấy, tôi ở chỗ này đợi.
Dạ.
Tiểu Vi nhẹ nhàng đóng cửa lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng bếp hỏi Lý Nhiễm: Chị Tiểu Nhiễm, người đẹp trai kia nói đang chờ chị, hai người kia thì đi rồi.
Người nào?
Ai đẹp trai đó?
Người trong phòng bếp nhốn nháo hỏi Tiểu Vi, Lý Nhiễm thì vẫn bộn rộn nói: Đã biết, chờ làm xong chị sẽ qua đó.
Cao Lãng ở chỗ chờ, chờ mãi đến hai tiếng đồng hồ, người phục vụ phải chạy qua chạy lại nói: Chị Tiểu Nhiễm nói chờ chị làm xong sẽ tới ngay, phiền tiên sinh chờ một chút.
Hắn mấy lần muốn xuống phòng bếp bắt người nhưng nghĩ đến biểu tình chán ghét của cô, hắn lại cố gắng đè ép xuống, chờ đến khi vãn khách cũng không sai lắm.
Lúc này Lý Nhiễm mới thay quần áo quay qua nói chuyện với hắn: Ra ngoài nói chuyện.
Mặt Cao Lãng trầm lại, yên lặng đi theo sau cô ra sau nhà ăn, cho rằng cô muốn về nhà nhưng đến đầu hẻm nhỏ cô đã dừng lại.
Lúc này trên phố không nhiều người lắm, cô đứng dưới ánh đèn cũng nhìn thấy xe của Cao Lãng, Ở đây nói đi.
Cao Lãng nhíu mi tâm, hắn nghĩ rằng cô còn có việc, đang muốn hỏi nhà ăn gì mà làm đến muộn như vậy thì nghe được cô nói: Em tìm anh vì có việc muốn cùng anh nói, vốn dĩ muốn chọn nơi thích hợp nhưng đợi anh lâu như vậy vẫn không thể gặp.
Hôm nay trùng hợp gặp được anh, chúng ta cùng nói luôn đi.
Cao Lãng nghe cô nói xong trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, muốn phản bác lại nhưng cũng không muốn cãi nhau với cô, cố ý hạ giọng mà nói: Cô muốn nói gì cái gì?
Lý Nhiễm trầm mặc một chút, Cao Lãng tưởng Cao lão gia lại xảy ra chuyện gì để cô phải nói giúp, sau đó lại nghe cô nói: Chúng ta tìm luật sư đi, thảo luận chút rồi làm thủ tục ly hôn.
Hôm trước tuyết rơi một trận, ban đêm mặt đường đã kết lại một tầng băng.
Gió lạnh thổi qua làm đầu mũi Lý Nhiễm ửng đỏ, cô mặc một kiện áo lông vũ trắng, tóc bị gió thổi phất phơ qua mặt, cô tùy ý dùng tay gạt sợi tóc ra sau đầu, nhìn về phía không có Cao Lãng mà nói.
Hôm nay tôi mới về.
Hắn không đầu không đuôi nói câu đó, Lý Nhiễm nhìn hắn, chờ hắn đáp lại câu cô vừa nói.
Cô cũng thấy đó, Tạ Tư Niên cũng ở đó, tôi không ở đó một mình với cô ấy.
Hắn có chút không cao hứng mà giải thích, Về sau tôi sẽ không gặp lại cô ấy nữa.
Lý Nhiễm ngây thơ nhìn hắn, hắn xoa lên cái mũ áo lông vũ sau đầu cô, khẽ nói, Có chuyện gì lại về nhà nói đi.
Lý Nhiễm không phòng bị mà bị hắn kéo đi, bị hắn lôi kéo vài bước mới ngớ ra mà giãy khỏi tay hắn, Tôi đã dọn ra ngoài rồi, nói chuyện ở đây đi.
Cao lãng dừng bước, không thể tin nổi mà nhìn cô, trong mắt dần bùng lên lửa giận, Ai đồng ý cho cô dọn ra?
Lý Nhiễm thấy hắn lại tức giận, cúi đầu không nhìn hắn.
Chuyện em muốn nói là chuyện này, khi nào anh rảnh thì cùng nói với em, cũng tìm một luật sư tốt chút đi.
Nói xong cô xoay người rời đi, Cao Lãng lại kéo tay không cho cô đi, Luật sư cái gì, cô nói rõ ràng đi!
Phản ứng của hắn so với trong tưởng tượng của cô không giống nhau, cô có chút sợ hãi lại theo bản năng muốn chạy trốn, Cao Lãng giận đến mức mất khống chế, nhưng nhìn đến đôi mắt kinh hoàng của cô cũng đột nhiên buông tay ra.
Lý Nhiễm sợ hãi mà nhìn hắn, không biết hắn vì cái gì phát điên, hiện tại hắn và cô không thể nói chuyện với nhau nữa rồi, ném lại cho hắn một câu em đi trước rồi vội vàng rời đi.
Lần này Cao Lãng cũng không đuổi theo nữa.
Đầu óc hắn như phát ngốc, đối với lời cô nói không thể nào tiếp thu.
Cao Lãng một đường phóng thẳng về nhà Cao gia.
Lão quản gia nhìn hắn trừu mến mà nói: Tiểu Lãng, cậu về rồi.
Hắn không để ý, đi thẳng về thư phòng của Cao lão gia, Quý Đồng cũng đang ở đây chơi cờ cùng ông, nhìn thấy hắn cũng không nói gì.
Cao Lãng thấy cậu ở đây, chỗ nào đó nhẹ nhàng thở ra, cố gắng kiềm chế lửa giận, nói:
Con về phòng trước đi, ta có chuyện muốn nói với gia gia.
Dạ.
Quý Đồng từ trên ghế đi xuống, hai chân nhanh chóng chạy đi.
Cao lão gia thấy hắn nổi giận đùng đùng nhưng ông vẫn nhàn nhạt mà hỏi: Mới xuống máy bay à? Ăn cơm chưa?
Cô ấy có phải đã sớm bàn qua chuyện ly hôn với người.
Hắn khẳng định một câu này, với lá gan của cô, nếu gia gia không đồng ý, căn bản cô sẽ không bao giờ dám cùng hắn nói chuyện này.
Đã nói qua, sao vậy? Cao lão gia vẫn bình tĩnh nói, Trước đây ta cũng từng nói với con rồi đó thôi.
Đây là chuyện của con, người dựa vào cái gì mà đòi can thiệp! Hắn lớn tiếng nói.
Chuyện của ngươi sao? Khi Quý Đồng sinh ra, ngươi có từng quan tâm không? Mấy năm qua có từng về qua nhà thăm mẹ con họ chưa? Ngươi là tên hỗn trướng, ở đây ầm ĩ với ta có ích gì! Cao lão gia lạnh giọng quát lớn, theo đó là tiếng quân cờ lộp bộp rơi vào hộp.
Lúc trước là người ép con cưới cô ấy, bây giờ ly hôn cũng là người quyết định, người chưa bao giờ hỏi ý kiến của con, vì cái gì cũng thay con quyết định! Mắt hắn đỏ lên, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
Cái gì cũng không thèm nói với con, ai cũng lừa dối con, giấu giếm con, đến khi định đoạt xong rồi con mới biết, có phải người đang khinh thường con đến quá đáng rồi không!
Bàn cờ rơi xuống, dừng lại trên sàn phát ra âm thanh thâm thúy.
Đối mặt với Cao Lãng đang căm giận ngút trời, Cao lão gia lại bình thản ung dung.
Ông chậm rãi nói: Chuyện trước kia là ta sai.
Từ nhỏ ta đã quá nuông chiều con, sợ con một ngày bị thiếu thốn, sau đó lại chiều hư con thành cái dạng này.
Tiểu Lãng a, là gia gia sai rồi.
Con muốn cái gì ta liền cho con cái đó.
Con muốn làm gì ta cũng cho con tự do làm.
Ta muốn cho con cuộc sống không trói buộc, tự do tự tại, ta ấy vậy mà cũng làm được, nhưng không đoán được cuối cùng dạy con trở thành kẻ ích kỉ cố chấp như này.
Con làm việc quá cảm tính, cũng không thèm nghĩ đến hậu quả, càng thích suy bụng ta ra bụng người.
Cao Lãng, ta hỏi con, Tiểu Nhiễm cũng là một người bình thường có hỉ nộ ái ố, con bé cũng phải khóc cười, cũng phải khổ sở đúng không? Ta và con, thậm chí Quý Cùng, đều không có quyền xem thường cảm nhận của con bé, ép nó ở lại Cao gia cả đời như vậy sao?
Cao Lãng sửng sốt.
Đây là lựa chọn của cô ta, là cô ta muốn gả vào Cao gia! Hiện tại thấy không vui liền muốn đi, vậy tại sao lúc trước còn muốn lừa gạt con!
Con bé lừa con cái gì, con không tự xem lại bản thân, vì sao mà con bé tình nguyện vì con sinh ra Quý Đồng, cũng không muốn ảnh hưởng đến chuyện riêng của con.
Mà con hiện tại trở thành có dạng gì rồi, làm con bé tuyệt vọng đến mức cho dù có vô tình tổn thương Quý Đồng cũng phải quyết tuyệt rời Cao gia a!
Chuyện ly hôn con bé rất kiên đinh, ta cũng không có cách ngăn cản con bé, nếu con không muốn thì tự đi mà tìm con bé nói chuyện.
Nói xong ông vẫy vẫy tay, ý bảo lão quản gia đem Cao Lãng ra ngoài.
Cao Lãng cứ như vậy bị đem ra ngoài thư phòng, ngồi ở thềm đá ngoài cửa đến phát ngốc.
Quý Đồng ở phòng mình gọi điện cho Lý Nhiễm, vô tình nhìn thấy Cao Lãng ngồi lẻ loi trong viện, cậu nhìn đến thất thần.
Quý Đồng, con có nghe mẹ nói không? Trong điện thoại Lý Nhiễm ôn nhu gọi cậu, cậu hồi phục tâm tình, hỏi lại: Con đây ạ, hồi nãy mẹ nói gì vậy, con không nghe rõ a.
Mai mẹ sẽ đón con tan học, con nói một tiếng với gia gia, bảo Vương thúc không cần đến đón con.
Dạ, con biết rồi.
Vậy con ngủ sớm chút, ngủ ngon, bảo bối.
Mẹ cũng ngủ ngon.
Quý Đồng cắt điện thoại, lại quay ra cửa sổ nhìn, thế mà Cao Lãng vẫn còn ngồi đó, tuy nhiên bạn cạnh đã có người ra khuyên bảo hắn.
Cậu dứt khoát kéo mành lên, trở về giường ngủ, hồi lâu liền đi vào giấc mộng.
Bên kia Lý nhiễm gọi điện, trong lòng nảy lên vô hạn ưu sầu.
Cô đã thuê phòng rồi sửa sang dọn dẹp cẩn thận rồi, đã có thể dọn vào, nhưng bất quá chuyện ly hôn giờ mới có thể bắt đầu.
Cô không muốn Quý Đồng nhìn thấy cô và Cao Lãng ly hôn mới mang cậu đến chỗ Cao lão gia tránh đi, cứ nghĩ Cao Lãng sẽ sớm đồng ý, nhưng nhìn phản ứng của hôm nay báo hiện sự việc sẽ không lạc quan.
Tính tình hắn bướng bỉnh, một khi cố chấp chuyện gì sẽ rất khó lay chuyển được, cho dù người khác khuyên bảo như thế nào cũng không thể thay đổi.
Cô không ngờ hắn sẽ có phản ứng như vậy, có lẽ cô đã nói chuyện sai cách chăng, bằng không hắn đã thật thoải mái mà đồng ý rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ do Ứng Thanh Hề ở đó nên hắn mới thất thường như vậy.
Cô có chút hối hận, cảm thấy thời điểm hôm nay có chút xúc động, không nên chọn lúc này để nói ly hôn với hắn.
Nhưng sự tình biến thành cục diện này, không phải hối hận là có thể giải quyết được, cô chỉ có thể hy vọng hắn như vậy chỉ là nhất thời, chờ khi nào hắn bình tĩnh cô sẽ bàn lại.
Mấy ngày liên tiếp Lý Nhiễm cũng không dám liên lạc với Cao Lãng.
Thứ sáu, Lý Nhiễm đi đón Quý Đồng tan học lại nhìn thấy xe của Cao gia.
Cô tưởng Quý Đồng quên nói với Cao lão gia, cô liền bước nhanh qua.
Kính xe hạ xuống, hóa ra lại là Cao Lãng.
Cô ngây người một lát, lại nghe thấy hắn nói: Lên xe.
Cô do dự một lát rồi cũng mở cửa bước lên, hắn đeo kính râm, lạnh lùng mà nói: Việc lần trước cô nói tôi chưa đồng ý, về sau không được nhắc lại nữa.
Lý Nhiễm còn có lời muốn nói thì cửa trường học mở ra, mấy đứa nhỏ cặp sách tung tăng chạy ra, hắn cũng xuống mở cửa xe, đứng phía hướng về cổng trường, mấy ánh mắt xung quanh cũng bắt đầu nhìn về phía hắn..