Ngày hôm nay của Cao Quý Đồng không vui lắm.
Buổi sáng học thể dục, cậu thiếu chút nữa thì cũng bạn học đánh nhau, tới chiều học môn ngữ văn cậu lại buồn ngủ, bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng hỏi han.
Quý Đồng, mấy nay em không nghỉ ngơi tốt sao? Học tập tuy quan trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn, không cần tự tạo áp lực cho mình.
Chủ nhiệm Trần cho rằng cậu thức khuya học bài, quan tâm mà dặn dò, Cao Quý Đồng liên tục gật đầu, như có lệ ngồi lại mười phút mới có thể chuồn.
Một ngày không ra sao, nhưng vì biết hôm nay Lý Nhiễm đến đón mình nên cậu có chút chờ mong, đến khi tan học một đám trẻ con vây quanh cậu mà ra đến cổng trường.
Cao Quý Đồng, chủ nhật đi chơi tớ đi, ba tớ mới mua máy chơi game, chúng ta cùng nhau chơi đi.
Sao ba cậu lại mua máy chơi game cho cậu, mẹ cậu không mắng ba sao? Ba tớ rất sợ mẹ tớ, tớ năn nỉ mãi ba cũng không dám mua.
Có mắng nha, nhưng ba nói mẹ sẽ nhanh hết giận.
Một đám nhóc con náo nhiệt vừa đi vừa nói.
Cao Quý Đồng, chủ nhật cậu có tới không/
Bạn học thấy Quý Đồng cúi đầu không phản ứng liền hỏi.
Quý Đồng lấy lại tinh thần, Tuần sau đi, tuần này tớ có việc khác rồi.
Vậy được rồi.
Trương Long Hiên, các cậu thật không biết nói chuyện, Cao Quý Đồng làm gì có ba a, các cậu còn trước mặt cậu ta nói như vậy.
Đậu Kim Vũ! Cao Quý Đồng muốn lao lên đấm bạn học đó, cậu ta lại bĩu môi, kiêu căng ngạo mạn cố tình hướng về phía người ở cổng trường hô to Ba ba.
Quý Đồng, không cần quan tâm cậu ta nói hươu nói vượn.
Trương Long Hiên tức giận đến nghiến răng mà không biết thật ra Quý Đồng cũng không có cảm giác gì.
Đậu Kim Vũ ghen ghét cậu có nhân duyên tốt, thích làm cậu không vui, lại không biết từ nơi nào nghe chuyện nhà cậu, đã sớm ngấm ngầm muốn gây sự, cậu lại thiếu chút nữa không khống chế được muốn đánh cậu ta, nhưng nghĩ đến hôm Lý Nhiễm đến đón cậu lại nhịn xuống.
Cẩn thận nghĩ lại thì thấy mấy lời đó cũng không có vấn đề gì, cứ mặc kệ nó đi.
Đậu Kim Vũ lớn tiếng gọi ba mình chính là muốn khoe khoang.
Quý Đồng không thèm để ý, tầm mắt chuyển qua đám người lớn ngoài cổng trường để tìm kiếm thân ảnh của Lý Nhiễm, lại liếc mắt cái thấy được Cao Lãng.
Cao Lãng mặc kiện áo khoác đen, trong đám người như hạc giữa bầy gà, không khỏi thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn mang kính râm đang có điểm không kiên nhẫn, cau mày nhìn một đám trẻ con đeo cặp sắp từ trong tràn ra.
Oa oa anh trai kia đẹp trai quá đi mất!
Đám bạn bên cạnh Quý Đồng cũng thấy Cao Lãng, diện mạo của hắn phát sáng như vậy, khiến người ta không chú ý cũng khó khăn a.
Cao Quý Đồng nhíu nhíu mày, không muốn đi về phía trước rồi cũng chậm chạp bước đến.
Lý Nhiễm đi rất chậm, vất vả lắm mới chạy đến bên cạnh Cao Lãng được, đang muốn hỏi hắn muốn làm cái gì, liếc mắt cái lại thấy được Quý Đồng cùng đám nhỏ bên cạnh.
Quý Đồng cũng nhìn Lý Nhiễm, đám bạn Trương Long Hiên cuối cùng cũng được nhìn thấy cả ba lẫn mẹ Quý Đồng.
Mẹ ơi.
Lý Nhiễm tạm gác lại lời muốn nói, chậm rãi bước đến trước mặt đám Quý Đồng.
Cao Lãng khom lưng, duỗi tay lấy cặp sách giúp Quý Đồng, cậu theo bản năng muốn trốn tránh nhưng vẫn không thoát.
Cao Lãng xách cậu lên, cầm theo cặp sách mà xoay người, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ toàn đám nhóc củ cải trắng này.
Không phải đứa bé nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như Quý Đồng, bây giờ trẻ con toàn được chiều hư mà lớn lên, đa số là thích ầm ĩ còn không nói lý, lớn lên rồi thì cũng không còn đáng yêu, vì vậy nên Cao Lãng rất thiếu kiên nhẫn với trẻ con.
Hắn lại không biết đứng ở nói chuyện với người ở đây, Lý Nhiễm và Quý Đồng chỉ đứng một lát mà đã cùng phụ huynh quen biết chào qua chào lại.
Mẹ Quý Đồng a, hôm nay cô cũng đến đón Quý Đồng a.
Đúng vậy, hôm nay mẹ Long Hiên không nghỉ ngơi sao?
Không phải, là ba Long Hiên tăng ca, nhờ tôi đi đón.
Cao Lãng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng Lý Nhiễm hàn huyên nói chuyện cùng người khác, hắn đứng bên cạnh cô, nhờ kính râm che đi ánh mắt, cả người trông mang khí chất lạnh lẽo kiêu ngạo, cảm thấy xung quanh không ai hợp để nói chuyện.
Mẹ Long Hiên a, việc lần trước phải cảm tạ hai người, hôm nào chờ ba Long Hiên có thời gian rảnh, tôi đãi cả nhà bữa cơm được không?
Ai nha, không cần khách khí như vậy, đều là một công đôi việc.
Mẹ Long Hiên là nữ nhân nhiệt tình hào phóng, ngày thường ở trường học yêu cầu làm hoạt động này kia, mấy cái đó Lý Nhiễm không quá hiểu biết nên thường nhờ cô ấy giúp đỡ.
Tuần sau có cuộc họp phụ huynh đó, cô đã nghe chưa? Còn quen biết nhiều phụ huynh như vậy, nói còn nhập tâm, mắt thấy bọn họ lôi lôi kéo kéo đám nhóc vừa đi vừa nói thì đột ngột chạy đến.
À, tôi thấy rồi.
Lý Nhiễm nắm tay Quý Đồng, quay đầu nhìn hắn mộ cái, có chút không biết làm sao trước mặt các phụ huynh.
Kì thi vừa rồi Tiểu Ngọc nhà tôi được 90 điểm a.
Có phải kì này đề văn ra khó đúng không?
Khuôn mặt anh tuấn tuổi trẻ anh tuấn của Cao Lãng đặt trong mấy hội thoại như vậy không khỏi thấy kì quái, mặt khác mấy phụ huynh tuy cùng nhau nói chuyện nhưng trong lòng vẫn tò mò muốn biết hắn là ai.
Mấy đứa nhỏ thì không để ý nhiều như vậy, Trương Long Hiên thấy Cao Lãng giúp Quý Đồng cầm cặp sách thì hỏi:
Quý Đồng a, anh trai này là ai vậy?
Quý Đồng bị hỏi nửa ngày vẫn không nói gì, cuối cùng Lý Nhiễm phải trả lời thay: Đây là ba Quý Đồng.
Mấy phụ huynh đều tản ra tìm xe đi về, Lý Nhiễm nắm tay Quý Đồng ngồi vào ghế sau xe, Cao Lãng đóng cửa lại, che giấu đi biểu tình phức tạp sau kính râm.
Lý Nhiễm không biết hắn đột ngột tới đây làm gì, vốn dĩ cô vẫn không muốn đối mặt với hắn.
Không khí trong xe lại rơi vào trầm mặc, Quý Đồng lẳng lặng ngồi một bên, Cao Lãng thấy Quý Đồng không nói lời nào thì chủ động phá vỡ sự yên lặng, Đi ăn cơm trước đi.
Lý Nhiễm không cự tuyệt, Quý Đồng cũng không nói gì.
Tâm tình Cao Lãng cũng theo bọn họ mà trở nên trầm mặc.
Lý Nhiễm trong lòng có tâm sự không cười nổi, nhưng vì Quý Đồng mà phải tận lực điều chỉnh cảm xúc, làm như không có chuyện gì.
Cô đơn giản lại thu lại cảm xúc, giống như bình thường hỏi han chuyện học hành của Quý Đồng ở trường, Quý Đồng hỏi đến đâu đáp tới đó.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, cơm nước xong thì sắc trời cũng sớm đã sầm xuống.
Lý Nhiễm thấy tâm trạng Quý Đồng không tốt lắm, đi ngang qua tiệm trà sữa cậu thích thì liền kêu Cao Lãng dừng xe lại.
Cao Lãng đi cùng cô để lại Quý Đồng một mình trong xe đọc truyện tranh.
Đúng giờ cao điểm buổi chiều, tiệm trà sữa có hàng dài người xếp hàng ngoài cửa.
Lý Nhiễm đứng trước người Cao Lãng, thấp giọng nói: Em sẽ không tranh giành quyền nuôi con với anh, nhưng em muốn trước khi thằng bé 18 tuổi sẽ vẫn sống cùng em, trừ cái này ra cái gì em cũng không cần.
Cao Lãng vốn dĩ vì mấy câu chuyện ở cổng trường mà cảm thấy áy náy, giờ nghe cô nói mấy câu lại muốn nổi đóa.
Cô cảm thấy hắn muốn cùng cô nói chuyện tranh đoạt quyền nuôi con sao?
Cô có cái gì để tranh? Đề xuất quyền nuôi con, rồi còn muốn ly hôn, hắn hoàn toàn không hiểu nổi cô bị ai chạm vào cọng dân thần kinh nào à.
Cứ cho là Lý Nhiễm đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi phải đi đến bước đường này vẫn không thể tránh khỏi hoang mang xao động.
Cao Lãng, chúng ta có cần cãi nhau như vậy không, Quý Đồng nhìn thấy sẽ không vui.
Cô muốn cùng hắn tranh cãi ai đúng ai sai, chỉ muốn bình tĩnh nói chuyện ly hôn, sử dụng phương thức ít tổn thương nhất cho con trẻ, rồi rời khỏi Cao gia.
Nếu Lý Nhiễm cũng nổi nóng cùng Cao Lãng khắc khẩu, chắc chắn hắn sẽ không thoái nhượng bước nào, cô chỉ có thể cố gắng nói chuyện mềm mỏng với hắn, khí thế hắn vẫn là như vậy, gằn giọng nói một câu: Ai muốn cùng cô cãi nhau.
Quý Đồng cảm thấy truyện tranh nhàn chán, từ cửa sổ nhìn ra thấy Quý Đồng và Cao Lãng đang nói chuyện.
Lý Nhiễm cúi đầu, Cao Lãng nhăn mặt, cậu nhìn đến nhàm chán, thực nhanh thu hồi ánh mắt.
Chờ bọn họ mua trà sữa xong trở lại xe thì Quý Đồng đã ghé vào ghế ngủ, Lý Nhiễm tìm thấy cái chăn nhỏ rồi cẩn thận đắp cho cậu.
Xe dừng lại ở ven đường, hai người lại đối diện mà không nói gì.
Hồi lâu Lý Nhiễm nói: Đưa Quý Đồng về đã, chúng ta nói chuyện sau, được không?
Cao Lãng không trả lời, khởi động xe.
Hôm nay Lý Nhiễm vốn là muốn cho Quý Đồng đi xem chỗ ở mới đã được tân trang, không đoán được Cao Lãng cứ thế xuất hiện phá vỡ kế hoạch.
Cao Lãng muốn biết cô đang nghĩ cái gì, một đường đi thẳng về Gia Lâm công quán, ôm Quý Đồng xuống xe, đưa thẳng cậu về phòng ngủ.
Lý Nhiễm đã dọn đi không ít đồ, nhưng đa số vẫn còn ở đây, còn ít thì lưu lại ở nhà cũ Cao gia, cô nhất thời dọn dẹp chưa sạch sẽ vì nghĩ chưa cùng hắn nói rõ ràng.
Đưa Quý Đồng đi ngủ xong, hai người ngồi trên sô pha phòng khách, ở giữa ngăn cách bằng cái bàn trà.
Tay Cao Lãng đặt trên sô pha, nhìn cái bình hoa trên bàn rồi hỏi Lý Nhiễm.
Cô nói đi.
Chỉ cần không phải bàn chuyện ly hôn, hắn có lẽ sẽ muốn nghe một cút, nhưng nếu để hắn nghe thấy hai chữ đó thì hắn chỉ muốn đứng dậy rời đi.
Lý Nhiễm đã tưởng tượng vô số lần sẽ nói với hắn như thế nào, giải thích với hắn không phải cô muốn phá hỏng mối quan hệ của hắn với Ứng Thanh Hề, hay trách cứ hắn đã không làm tốt nghĩa vụ người cha đối với Quý Đồng, rất nhiều lời muốn nói, bao nhiêu đêm như vần vò trong đầu cô, đến bây giờ đối mặt, tất cả mọi thứ cô từng nghĩ, cô đã không muốn nói nữa rồi.
Quan hệ của bọn họ bây giờ thật méo mó dị dạng, chỉ oán oán hận cùng trách nhiệm bị buộc lại cùng nhau, Quý Đồng đến hai tiếng Ba ba cũng không muốn kêu ra miệng.
Lý Nhiễm không muốn đề cập chuyện cũ nữa, chỉ muốn tìm cách để nuôi hy vọng chờ tương lai tốt đẹp.
Cao Lãng.
Cô nhẹ nhàng kêu tên hắn, Anh cảm thấy chúng ta sẽ mãi sống như vậy sao?
Em ở bên Quý Đồng, sống ở Cao gia, chỉ cần không ảnh hưởng đến anh là anh có thể chấp nhận sao? Nhiều năm như vậy, bọn họ đã duy trì cuộc sống như thế, từ lâu đã như không hề liên quan đến nhau.
Em biết anh vẫn luôn chịu đựng, nhưng em, em cảm thấy cuộc sống như vậy đối với em và Quý Đồng thật không công bằng.
Cô là đang lên án hắn mấy năm nay không quan tâm mẹ con cô sao?
Cao Lãng cười trào phúng: Tôi vẫn là câu nói kia, trước kia có thể, hiện tại nói không thể chịu được thì quá muộn rồi.
Nói qua nói lại vẫn là muốn nói hai từ ly hôn.
Hắn tức giận nhưng cố che giấu, cố ý dùng lời lẽ ác độc để nói: Bây giờ cảm thấy không thể chịu nổi, vậy sao trước kia còn trêu chọc tôi.
Nói cho cô biết, hiện tại cô muốn ly hôn, tôi lại không có khả năng đáp ứng.
Nhìn vẻ mặt của Lý Nhiễm theo từng câu chữ của hắn mà như dần vụn vỡ, hắn cảm thấy một tia khoái chí.
Hắn vẫn luôn muốn bắt nạt cô, nhìn cô bật khóc, còn hơn là nhìn cô trưng ra bộ mặt không quan tâm, không muốn cùng hắn liên quan kia.