Tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, một đám củ cải trắng bắt đầu ra sức mà chạy.
Khi còn nhỏ Cao Lãng cũng chơi bóng đá nhưng không đam mê bằng Quý Đồng, hắn xem đến hơi nhàm chán thì nghe Lý Nhiễm đang chụp ảnh con trai còn nói chuyện với Triệu Dục.
Thanh âm Lý Nhiễm mềm mại như bông, xung quanh lại ồn ào, nếu không cẩn thận nghe thì căn bản nghe không rõ. Triệu Dục theo bản năng mà ghé sát lại, Lý Nhiễm cũng tới gần chút, đúng lúc Cao Lãng quét mặt đến, ngực hắn bắt đầu phập phồng, cố tình mà làm như vô ý đánh đổ ly nước Lý Nhiễm để ở giữa, ly nước lăn ra đất, Lý Nhiễm cúi xuống nhặt, hắn cũng khom lưng rồi bắt lấy tay cô, nhìn cảnh cáo một cái.
Bàn tay hắn to rộng phủ lên mu bàn tay của cô một trận ấm áp.
Cô dùng sức rút tay về, nhặt ly xong liền ổn định lại chỗ ngồi, hắn cũng ngồi trở lại, vài phần không khách khí mà duỗi chân qua phía cô. Cô cũng đem chân dịch ra chút, hắn cũng dịch theo. Cô trừng mắt với hắn, hắn cũng nhìn lại cô.
Ánh nhìn thẳng thắn bá đạo, nửa điểm xấu hổ cũng không có.
Lý Nhiễm không thích gây sự chú ý nên yên lặng mà nhịn xuống, giơ máy ảnh lên chụp Quý Đồng, nếu vợ chồng Triệu Húc, Triệu Dục nói chuyện cô cũng cười cười đáp lại, nhưng không nói chuyện như lúc nãy nữa.
Triệu Dục cũng không nói chuyện riêng với cô, bình tĩnh nhìn lại ánh mắt lạnh thấu xương của Cao Lãng.