Tử Vong Chi Địa


Tần Quan Vũ quét mặt qua một lượt.
Đám người bao vây đều vận áo choàng đen, che mặt bằng lụa đen, y như cách ăn mặt của Tam Hoa lúc nãy.
Không hỏi cũng có thể đoán không lầm rằng họ là người của Liên Minh.
Cùng trong lúc đó, bảy bóng người nữa lại ùn ùn phóng tới, sà xuống giữa vòng vây.

Phượng Hoàng Tiên Phi và Tam Hoa, Tam Điểu.
Vừa chấm chân tới đất, Phượng Hoàng Tiên Phi đã nhếch mép lạnh lùng: “Ai dám hành hung, mãu kẻ ấy đổ ra ngay tức khắc! Tam Hoa, vứt mảnh lụa che mặt xuống, hãy trở về với bộ mặt thật là môn hạ của ta, mau!”
Tam Hoa dạ rập một tiếng lột mảnh lụa đeo mặt và chiếc áo choàng vứt ngay xuống đất…
Cả ba người trở về dưới áo màu hồng y như Tam Điểu.
Phượng Hoàng Tiên Phi quắt mắt đảo khắp vòng vây: “Ta công khai tuyên bố phản kháng Liên Minh, thu hồi tất cả môn hạ, ai chống lại kẻ đó chết!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ kêu lên: “Tỷ tỷ…”
Phượng Hoàng Tiên Phi quay phắt lại: “Muội muội cho rằng hành động của chị quá đáng chăng?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ hết sức cảm động: “Tỷ tỷ vì em mà chị đi vào con đường mạo hiểm… Chị, xin chị hãy lui lại, em và Tần công tử sẽ thoát khỏi nơi đây và… và có lẽ trọn đời không bao giờ trở về nhà nữa…”
Phượng Hoàng Tiên Phi lắc đầu: “Muội muội còn chưa biết rõ ý chị sao? Từ nay, dù cho đến chân trời góc bể, chị sẽ cùng em chia sớt vui buồn sướng khổ suốt đời.”
Và nàng quay qua quát lớn: “Trong hai mươi mấy người của các ngươi, ít nhất cũng có năm người là môn hạ của gia đình ta, nếu các người còn nghĩ đến chị em ta hãy đứng qua một bên…”
Ba tiếng “tuân mạng” rập lên ba lão già tuổi độ năm mươi bước ra khỏi vòng vây, lột khăn che mặt và cởi áo choàng đen ném bỏ…
Và họ cùng bước tới trước mặt Phượng Hoàng Tiên Phi, cung kính vòng tay: “Tam Quái xin nghe lệnh nhị vị công chúa!”
Phượng Hoàng Tiên Phi dịu giọng: “Tam Quái hãy bình thân họp sức đánh lùi kẻ địch!”
Trước hành động sống chết của Phượng Hoàng Tiên Phi Tần Quan Vũ vô cùng cảm động, chàng biết rằng vì chàng mà hai chị em nàng đã làm một việc quá nguy hiểm…
Chàng nhích sát lại vịn vai Phượng Hoàng Tiên Nữ, ngập ngừng: “Ân nghĩa này làm sao quên được…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ ngắt lời chàng: “Công tử đừng nói thế… Hãy lo đối phó với cường địch…”
Một trong những kẻ bao vây vụt cười lên ằng ặc: “Kẻ nào phản lại Liên Minh: Chết! Kẻ nào miệt thị Liên Minh: Chết! Nhưng đáng cười hơn hết là đường đường danh hiệu Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ thế mà lại đi núp bóng quần thoa!”
Tần Quan Vũ lướt tới gặn lại: “Thế các hạ núp bóng ai?”
“Ta đấy à? Ta núp bóng chủ nhân, chứ không phải ẩn sau lưng phụ nữ thế đâu!”
Tần Quan Vũ cười gằn: “Hãy nói tên đi, ta không bao giờ giết kẻ vô danh!”
Đối phượng cười ằng ặc: “Kế như ta là kẻ vô danh đi, nhưng ngươi lại làm gì ta được chứ?”
Vừa nói, gã vừa rút thanh kiếm ra khỏi võ…
Phượng Hoàng Tiên Phi và Phượng Hoàng Tiên Nữ tiến lên đứng sát hai bên Tần Quan Vũ, và Phượng Hoàng Tiên Nữ hất mặt lạnh lùng: “Đối phó với loại đó, không cần chúng ta phải nhọc sức, xin công tử để cho tiểu nữ phái một môn hạ đuổi hắn đi!”
Tần Quan Vũ lắc đầu: “Xin cô nương lui lại, để cho tôi dạy họ…”
Dứt lời, chàng xốc lên tới trước.
Gã áo đen đối diện gầm lên một tiếng, múa tích thanh kiếm ánh thép lóe lên như một chiếc nón bạc chụp xuống đầu Tần Quan Vũ.
Thấy đối phương vừa mới ra tay đã dùng thế độc, Tần Quan Vũ không dám khinh thường vội vã thi triển Thiên Long Thần Bộ lượn mình như chiếc lá khô thoát khỏi vòng hoa thép một cách dễ dàng.
Gã áo đen gầm lên một tiếng vung mạnh thanh trường kiếm quay tích nhiều vòng xung quanh Tần Quan Vũ ánh ngân quang…
Biết không thể kéo dài tình trạng né nữa được, Tần Quan Vũ hú lên một tiếng lanh lảnh phóng vọt mình lên gần hai trượng và hai tay vươn thẳng bắt từ trên giáng xuống.
“Muốn chết!”
Lồng vào trong tiếng thét, gã áo đen vùng buông kiếm, hai tay kéo lên ngang ngực đẩy thốc lên…
Bùng!...!Bùng!...
Hai tiếng dội rung ring mặt đất, Tần Quan Vũ vội ấn chân xuống đất trụ vững đôi chân chịu lại.
Gã áo đen rùng mình mím miệng thối lui luôn hai bước.
Nhìn xuống chân gã, Tần Quan Vũ thấy dấu chân lún xuống gần hai tấc, chàng biết nội công của con người này không phải tầm thường.
Vừa đứng yên lại được gã áo đen chiếu đôi mắt hừng hực như mãu về phía Tần Quan Vũ và thình lình, gã lao mình tới phạt mạnh cả hai tay.
Hai luồng kình lực như hai cây gió thốc ù ù thổi vào giữa ngực Tần Quan Vũ.
Chàng cười khẩy một tiếng triển dụng Phật Pháp Vô Biên chiêu thứ nhất của Huyền Âm Lục Chưởng.
Bựt!...
Như giây đàn thẳng đứt, gã áo đen bật ngửa ra gần hai trượng và tiếp theo một tiếng “bịch” khô khan, cả thân hình của gã dán lên mặt đất.
Tiếp liền theo, hai tiếng gầm và hai gã áo đen phóng tới cùng một lúc, như hai con hổ dữ gặp mồi.
Tần Quan Vũ nghe kình phong đã đến sát bên lưng, bèn thi triển Thiên Long Thần Bộ lắc mình tránh qua bên phải và quát lớn: “Liên Minh chuyên dạy người đánh lén à? Hãy nhỉ!”
Cùng lúc ấy, gã áo đen bị té nằm dưới đất lúc nãy đã lóp ngóp leo lên quát lớn: “Tam Quái nghe lệnh…”
Và gã móc trong tay áo ra lá cờ vàng thêu phượn phe phẩy trước mắt, nói tiếp theo: “Nếu quả Tam Quái phản kháng, ta sẽ lập tức về bẩm cáo quí chủ nhân!”
Thấy Phượng Hoàng Kỳ, Tam Quái biến sắc… Sáu tia mắt khẩn cầu quay về phía Phượng Hoàng Tiên Phi.
Hải Đường Hoa nhích tới và cũng rút ra một lá Phượng Hoàng Kỳ, cất giọng lạnh lùng: “Ngươi nghe lệnh hay muốn bảo ai nghe lệnh? Kẻ nào chống lại lệnh kỳ ở tay ta, kẻ ấy phải chết!”
Khổng Tước thoăn thoắt bước lên nắm lấy lá lệnh kỳ đưa lên phất qua phất lại và môi nàng nhếch nụ cười thách đố.
Gã áo đen tái mặt thối lui hai bước: “Các ngươi muốn…”
Phượng Hoàng Tiên Phi chiếu đôi mắt lạnh lùng: “Lãnh Diện Sát nghe lệnh!”
Tiếp liền theo, Phượng Hoàng Tiên Nữ khẽ vẫy tay về phía gã áo đen.
Một làn ánh sáng lóe lên, gã áo đen đưa tay ra bắt lấy và gã thụt lui mấy bước hớt hãi kêu lên: “Kim Long lệnh…”
Phượng Hoàng Tiên Phi vẫn lạnh lùng: “Kẻ nhận lệnh không quì là chết!”
Mười mấy gã áo đen cùng quì xuống cúi đầu: “Thuộc hạ xin đợi lệnh!”
Phượng Hoàng Tiên Phi cười gằn: “Có cút cả đi không?”
Cả bọn đứng dậy xá dài và quay mình đi thẳng.
Lãnh Diện Sát đứng lại, hai tay nâng chiếc lệnh bài: “xin giao hoàn Kim Long lệnh…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ tiếp lấy, gã áo đen cúi đầu rút theo đám vừa đi…
Phượng Hoàng Tiên Phi quay lại: “Tam Quái, Tam Điểu và Tam Hoa nghe lệnh!”
Chín người cùng quì xuống và Phượng Hoàng Tiên Phi nói liền theo: “Hãy mau trở về đem tự sự bẩm cáo lại cha ta, chờ khi nào chị em ta trở về sẽ giải quyết!”
Tam Quái, Tam Điểu, Tam Hoa ứng thanh tuân lệnh, và chín người cúi đầu nhanh nhẹn quay đi.
Chờ cho họ đi rồi Phượng Hoàng Tiên Nữ bước lên sát Phượng Hoàng Tiên Phi, và như không ngăn được niềm xúc cảm, nàng sà vào lòng chị: “Tỷ tỷ,… chị em ta bây giờ phải làm sao?”
Như một người mẹ hiền, Phượng Hoàng Tiên Phi ôm lấy em vào lòng: “Cách nào đi nữa thì chị cũng đã quyết tâm rồi!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ vội hỏi: “Về nhà ư?”
“Không!”
“Chị, không về nhà rồi chị em mình đi đâu?”
Phượng Hoàng Tiên Phi thở dài không nói.
Thấy tình cảm của chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ như thế, và thấy vì mình mà họ lâm vào chỗ khó xử, Tần Quan Vũ cúi mặt buồn buồn: “Vì tôi mà làm cho lệnh tỷ khó khăn…”
Phượng Hoàng Tiên Phi lắc đầu: “Không, tôi đã có ý phản Liên Minh từ lâu, chỉ vì thiếu cương quyết… Đến nay sự việc đã bức bách chị em tôi, đó cũng là một cơ hội tốt!”
Tần Quan Vũ trố mắt: “Tại sao thế?”
Phượng Hoàng Tiên Phi thở ra: “Chuyện dài lắm!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ vội hỏi: “Chị, bây giờ chị em mình tính sao?”
Phượng Hoàng Tiên Phi thở dài nặng nhọc: “Nhà không về được, tự nhiên phải có chỗ về… Huống chi, mặt đất mênh mông…”
Nàng nói chưa hết lời, thình lình, một giọng nói phát lên: “Các con, hãy về nhà… Nhà mới là chỗ các con về được!”
Phượng Hoàng Tiên Nữ đứng phắt lên, tái mặt: “Cha!...”
Và nàng từ từ quì xuống…
Phượng Hoàng Tiên Phi cũng quì xuống kêu lên: “Cha!...”
Tần Quan Vũ hoảng hồn, chàng đảo mắt nhìn quanh không thấy ai cả, nhưng biết cha của hai nàng đã tới, nên vội vòng tay: “Tiểu sinh mới kẻ đáng tội, vì tiểu sinh mà Phượng Hoàng cô nương mới hành động như thế… Nếu lão tiền bối muốn làm tội xin cứ nhắm vào tiểu sinh…”
Giọng nói thật lạnh lùng gặn hỏi: “Nghĩa là ngươi muốn đem sinh mạng ra cứu lấy mạng của hai đứa con gái ta?”
Nhìn dáng cách thiểu não của chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ, Tần Quan Vũ khẳng khái đáp lời: “Vâng, xin lão tiền bối hãy dung tha hai người…”
Giọng nói vẫn lạnh như băng: “Được, ngươi muốn chết cách nào? Ta ra tay hay tự ngươi xử lấy?”
Tần Quan Vũ rúng động…
Thảo nào hai chị em Phượng Hoàng Tiên Phi không sợ… Cha của hia nàng quả là một kẻ in như là không biết xúc động bao giờ…
Và chàng trả lời một cách thản nhiên: “Tiểu sinh có ý thế tội, nhưng không có ý tự giết mình.

Vì như thế quả là không xứng đáng.

Nếu lão tiền bối không buông tha thì cứ ra tay, và nếu tiểu sinh không chịu nổi, xin mỉm cười mà nhắm mắt!”
“Tốt, đón ở đây!...”
Cùng một lúc với tiếng nói, ngọn kình phong trút xuống như thác nước khổng lồ…
Tần Quan Vũ nghiến răng kéo hai tay lên một lượt tung chiêu thế Thần Uy Như Thiên, chiêu thứ hai trong Huyền Âm Lục Chưởng, dựng đứng lên đón tiếp…
Vốn đã đoán biết con người này nhất định không thể xem thường được, cho nên khi vừa phát chưởng, Tần Quan Vũ đã trụ mình xuống tấn vận đủ mười thành công lực…
Bùng!...
Ào… Ào…
Cùng một lúc tiếng dội của kình lực vào nhau, cát đá bắn lên cả một vùng mù mịt…
Tần Quan Vũ rùng mình kềm cứng đôi chân, nhưng không làm sao giữ được, cả thân mình bật lên như cây trốc gốc, bắn bổng ra sau gần ba trượng.
Bộ té lăn tròn trên mặt đất nhiều vòng, Tần Quan Vũ mới cố gượng đứng lên được, chàng phóng mình trở lại ngước mặt thản nhiên: “Quả thật là thần công, xin lão tiền bối tiếp tục…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ vụt òa lên khóc: “Cha!...!Muôn điều tội lỗi đều do một mình con… Xin cha dung tha cho chàng…”
Phượng Hoàng Tiên Phi ngẩn mặt trang nghiêm: “Thưa cha, tất cả những việc này đều do nơi con làm ra, người thiếu niên ấy vô tội… và muội muội cũng chỉ bị con lôi kéo mà thôi!”
Giọng nói trầm trầm gặn lại :”Cuối cùng ai mới là chính phạm?”
Tần Quan Vũ bước lên một bước: “Lão tiền bối, hai vị tiểu thư không ai có lỗi cả, muôn việc đều do âm mưu của vãn sinh!”
Giọng nói trầm tràm giận dữ quát lên: “Ta không cần biết những chuyện vô ích, ta chỉ hỏi ngươi tại sao hai con ta lại bị ngươi kéo vào tròng, phản lại Liên Minh?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ run rẫy kêu lên: “Cha, đó chỉ là sự vô ý của chàng mà thôi!”
Phượng Hoàng Tiên Phi lật đật tiếp lời: “Thưa cha, câu chuyện này em con và gã thiếu niên kia đều bất ý trong hành động mà đầu đuôi chỉ do một mình con chủ xướng, xin cha hãy làm tội con thôi!”
Giọng nói trầm trầm quát lên: “Ngọc nhi, Tâm nhi, hai con hãy câm miệng lại.

Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, hãy giải thích câu chuyện này cho ta nghe!”
Nhân lúc cha con họ nói chuyện, Tân Quan Vũ âm thầm vận công điều trị nội thượng bởi lần so chưởng vừa rồi, kịp khi nghe hỏi, chàng thẳng thắn trả lời: “Lệnh muội vốn là bạn thiết của tiểu sinh, nhân vì sự an nguy của tiểu sinh mà ra tay giúp đỡ… Và lệnh tỷ vì lo lắng cho em nên buộc lòng phải có hành động như thế… Cho nên…”
Cha của Phượng Hoàng tỷ muội vụt thở dài: “Ngọc nhi, Tâm nhi, gia đình mới là nơi của các con… Giang hồ nguy hiểm, võ lâm đa mưu, không phải chốn xông xáo của trẻ con thơ dại… Cha không trách cứ gì con cả, các con hãy về đi!”
Hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ hớt hãi kêu lên: “Cha…”
Tần Quan Vũ biết sự lo sợ của hai nàng, chính bởi sự ăn năn của mình, nên chàng thở dài buồn bả: “Lệnh tôn nói rất đúng, giang hồ nguy hiểm, võ lâm đa mưu, không phải nơi mà nhị vị cô nương ứng phó… Thôi, về đi… Riêng tôi, đã một mình dám làm, thì một mình dám chịu, xin đừng lo nghĩ gì cả!”
Giọng nói của người cha Phượng Hoàng Tiên Nữ vụt nghe hết sức hiền lành: “Ngọc nhi, Tâm nhi, hai chị em con thương xót lẫn nhau, đùm bọc lẫn nhau, đó là điều mà mười mấy năm nay cho hằng mong mõi… Hai con cứ yên lòng, Liên Minh tổ chức Ám Sát Đoàn mưu hại Vũ Nôi Đệ Nhất Kỳ, và cha đã tổ chức Bảo Hộ Đoàn ngấm ngầm hỗ trợ… điều khó khăn của cha, hai con đâu có biết!”
Hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ cực kỳ kinh ngạc, hai người đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ lạ lùng.
Cha của hai nàng nói tiếp: “Tự nhiên là hai con không biết, luôn cả việc cha sai Ngọc nhi đến giúp đỡ giả vờ với con quỉ cái Chí Tôn Bảo để buộc Tần thiếu hiệp trao Ngọc Quan Âm, rồi lại sai Tâm nhi đến ngăn cản.

Tất cả mâu thuẫn đều do tình thế xui nên…”
Phượng Hoàng Tiên Phi dợm hỏi, nhưng cha nàng đã tiếp: “Bao nhiêu lâu nay vì đôi chút hiểu lầm, làm cho hai chị em con thiếu điều xâu xé lẫn nhau, mãi đến bây giờ… Bây giờ, cha hết sức cảm ơn Tần thiếu hiệp…”
Tần Quan Vũ vội vòng tay: “Không dám, tiền bối quá thương mà nói thế thôi!”
Người cha Phượng Hoàng tỷ muội nói tiếp: “Ngọc nhi, Tâm nhi, việc cha gia nhập Liên Minh chỉ là điều bất đắc dĩ, cho nên hai con chống lại, phản lại là đúng… Bây giờ, nếu hai con còn thương cha thì đừng nghĩ đến việc rời bỏ gia đình, con cứ tưởng tượng, khi con đi rồi thì tuổi già của cha mẹ ra sao?...”
Hai chị em Phượng Hoàng Tiên Phi quì xuống: “Hai con xin nghe lời cha dạy.”
“Bây giờ hai con hãy về và hãy thương yêu đùm bọc lấy nhau!”
Hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ cúi đầu: “Con xin vâng lời cha!”
Người cha cất giọng cười mừng rỡ: “Phải con hãy về, về để mẹ con được chút mừng vui… Bao nhiêu năm qua, mẹ đã vì hai con mà tuổi già ủ dột… và như thế là cha đã vô cùng mãn nguyện!”
Hai chị em đứng dậy và Phượng Hoàng Tiên Nữ khẽ liếc Tần Quan Vũ, e thẹn ngập ngừng: “Xin công tử trân trọng giữ mình, em xin từ giả…”
Giọng nói của nàng chứa chan quyến luyến và Tần Quan Vũ chợt nghe lòng xao xuyến bâng khuâng…
Chàng nghe có một sự trống trải sắp bày ra khi nàng vắng bóng!...
Nhưng, chợt nhớ tới điều hệ trọng, chàng vội nói: “Đan Tâm, còn một vấn đề, tôi muốn hỏi trước khi từ giả…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ nhích lên một bước: “Công tử cứ nói!”
“Việc giả dạng tôi đến Hoa Sơn đề chữ thị uy có phải do cô nương không?”
“Tôi sai chị em Khổng Tước làm!”
“Nhưng sao họ biết Huyền Âm Thần Chưởng?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ mỉm cười bí mật: “Họ là thuộc hạ của chàng…”
Tần Quan Vũ ngạc nhiên: “Nghĩa là làm sao?”
Cha của Phượng Hoàng tỷ muội vụt lên tiếng: “Việc đó cha sẽ nói chuyện với Tần thiếu hiệp, con khỏi phải nói…”
Tần Quan Vũ vòng tay: “Tạ ân lão tiền bối.”
Và chàng nhích sát lại gần Phượng Hoàng Tiên Nữ khẽ hỏi: “Đan Tâm “Hợp Châu Liên Minh” nghĩa là sao?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ thẹn thùa: “Chưa đến lúc… Nhưng là người trí tuệ siêu quần, công tử suy nghĩ tức khắc sẽ biết…”
Nói đến đây, mặt nàng vụt ửng đỏ lên, và luống cuống chạy lại kéo tay chị: “Đi chị, em hổng ở đây nữa đâu…”
Phượng Hoàng Tiên Phi vuốt tóc em và quay lại Tần Quan Vũ: “Tần công tử, chị em tôi xin cáo từ!”
Tần Quan Vũ nhìn sửng Phượng Hoàng Tiên Nữ với tất cả tâm tình trào ra ánh mắt, và chàng gắng gượng vòng tay: “Vâng, xin nhị vị cô nương bảo trọng!”
Và chàng cúi đầu thấp xuống như không dám nhìn theo, mãi đến khi hai nàng khuất bóng thật lâu, mới nghe người cha cất tiếng thở dài: “Tần thiều hiệp đã biết rõ đại thế võ lâm ngày nay rồi chứ?”
Tần Quan Vũ giật mình ngẩn mặt vòng tay: “Tiểu sinh chưa rõ lắm!”
“Thiếu hiệp có lẽ muốn biết chuyện Liên Minh?”
“Vâng, tiểu sinh đang thắc mắc về việc ấy…”
“Thiếu hiệp có biết việc Liên Minh do ai phát khởi chăng?”
“Do Ngọc Thường Nga Tiêu Phượng Hoàng!’
“Ai nói thiếu hiệp biết thế?”
“Do một vị tình cờ gặp gỡ…”
“A… lão phu biết rồi, người cha vợ thứ năm của Hạ Hầu Vien chủ, tức là minh chủ Liên Minh nói chứ gì?”
Tần Quan Vũ ngạc nhiên: “Sao tiền bối biết được?”
“Chuyện này khá phức tạp, trừ Tam Quốc Miếu chủ ra…”
Thình lình một giọng nói lạnh lùng như xói vào tai: “Hân hạn, thật là hân hạnh được gặp Thượng Quan lão đại hiệp!...”
Tần Quan Vũ giật mình, đúng là giọng nói quen thuộc, giọng nói của người Tam Quốc Miếu!”
Tiếng cha của Phượng Hoàng tỷ muội nói liềm theo: “Hân hạnh gặp được Tam Quốc Miếu chủ, thật là hay quá!”
Tần Quan Vũ lại ngạc nhiên hơn nữa, té ra người dắt dẫn chỉ thị cho mình mấy lúc này chính là Miếu chủ Tam Quốc Miếu!
Chàng vội vả vòng tay: “Tần Quan Vũ xin tham kiến Miếu chủ!”
Người của Tam Quốc Miếu bật cười ha hả: “Lầm rồi ta đâu phải là Tam Quốc Miếu chủ!”
Cha của Phượng Hoàng tỷ muội ngạc nhiên: “Thế Tam Quốc Miếu chủ là ai?”
“Là ai thì cuối cùng sẽ biết, bây giờ chỉ cần nói trước rằng tại hạ là kẻ có toàn quyền thay mặt…”
“Thật là thần bí!”
“Ử, Thượng Quan đại hiệp mới là thần bí chứ!”
“Đúng là người bí mật!”
Người của Tam Quốc Miếu hỏi lại: “Tại hạ có danh hiệu Người Bí Mật bao giờ?”
“Lão phu tặng cho đấy!”
“Cảm ân, bây giờ, xin đi vào chuyện chính là vừa!”
“Vâng, nhưng cứ nói chuyện với giọng thật của mình, chứ sao lại sửa làm chi thế?”
“Đâu có được!”
“Tại sao?”
“Vì chúng ta vốn là bạn cũ với nhau, nếu nói giọng thật thì làm sao dấu được?”
Người Tam Quốc Miếu nghiêm giọng: “Bây giờ tại hạ sửa danh từ Hợp Châu Liên Minh của lệnh ái trở thành Đồng Minh phỏng có được chăng?”
Không đợi đáp lời, người Tam Quốc Miếu nói tiếp: “Liêm Minh của họ chỉ là một sự… liên kế lực lượng, Đồng Minh của ta là cả một vấn đề đồng chí đồng tâm… Thượng Quan đại hiệp nghĩ sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui