Tử Vong Khai Đoan

Dịch: Shun

Biên tập: mqhung, Ngô trung



“Những gì Valkyrie mới nói thực ra cũng không quá khó hiểu. Dù là từ các tài liệu do chính phủ công bố hay cảm nhận của mọi người sau khi bước vào ảo giới, mọi người cũng đều đi đến kết luận rằng các sảnh đã bị dịch chuyển tới vị trí khác. Như vậy thì mới có thể giải thích tại sao đi vào cùng một hành lang nhưng lại dẫn tới các sảnh khác nhau.

Mà vừa rồi thì Valkyrie đại khái đã chứng minh được việc dịch chuyển ngẫu nhiên đó là sai. Đây là cơ sở lý luận đầu tiên, từ đó sẽ nảy sinh ra hai vấn đề lớn khác cần giải quyết. Đầu tiên là sơ đồ khái quát của mê cung này ra sao, thứ hai là nếu như không có sự dịch chuyển ngẫu nhiên, vậy thì điều gì đã khiến cho người ta không thể quay lại được một sảnh mà mình vừa đi qua?

“Nói đúng ra thì vận may của chúng ta cũng là cực kỳ tốt. Tuy bị nhốt trong ảo giới này, không thể thoát ra nhưng người ngoài cũng không thể tiến vào, vậy nên những ký hiệu chúng ta để lại sẽ không bị biến mất. Mặt khác thì trong nhóm chúng ta còn có một người sống nữa.” Valkyrie vừa vẽ những vòng tròn trên mặt đất vừa ngẩng đầu nhìn Vu Nữ Trần rồi nói.

Vu Nữ Trần ngạc nhiên hỏi lại: “Hả? Vì sao sự có mặt của ta lại là một điều may mắn? Chẳng lẽ ta chính là yếu tố quan trọng để phá giải bí ẩn của mê cung này sao?”

“Chính xác! Ngươi có một điều mà chúng ta không thể có.” Valkyrie gật đầu khẳng định. Cô đưa ngón tay nghịch mái tóc vàng óng của mình một chút rồi mới chăm chú nói: “Bởi vì chúng ta không cảm thấy đói, còn ngươi thì có.”

“Đói? Cái đó thì có liên quan gì tới việc phá giải mê cung? Đói thì chỉ là... A!” Vu Nữ Trần còn định nói thì bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì đó, chợt giật bắn người, miệng há hốc không ngậm lại nổi. Bộ dạng cô lúc này khác xa với vẻ thanh lịch lúc bình thường, từ đó có thể thấy được cô nàng đang choáng váng tới mức nào.

Không chỉ mình Vu Nữ Trần mà cả Bùi Kiêu và Dương Húc Quang cũng đều ngoác miệng không đóng lại nổi, mắt nhìn chằm chằm về phía Valkyrie. Valkyrie cũng chẳng làm bộ khách sáo, cô chỉ liếc nhìn bọn hắn rồi nói: “Nghĩ ra rồi hả? Giờ biết vì sao ta thường xuyên hỏi Vu Nữ Trần có đói không rồi chứ?”

“Bởi vì sau khi chúng ta đi vào trong một sảnh nào đó, chúng ta sẽ bị dừng hoạt động một thời gian ngắn chừng hơn 10 phút. Trong khoảng thời gian này, cả sảnh đó sẽ bị xoay đi, thế nên dù chúng ta không thấy trong sảnh không có bất kỳ thay đổi nào, cánh cửa dẫn tới hành lang vẫn ở vị trí cũ, thế nhưng những hành lang đó đã không phải những hành lang thông với sảnh khi chúng ta chưa vào. Vậy nên đương nhiên là không thể trở về sảnh trước đó theo lối cũ được rồi!”

Cung Diệp Vũ ở bên vội vàng hỏi: “Nhưng vì sao chúng ta không cảm nhận được sự thay đổi đó của sảnh?”

Dương Húc Quang cười khổ: “Bởi vì tất cả mọi thứ trong sảnh đều dừng lại nên đương nhiên là ngươi sẽ không cảm thấy được sự thay đổi của nó. Giống như những gì trong phim khoa học viễn tưởng ấy: khi thời gian dừng lại tại một nơi nào đó thì, tất cả mọi vật trong phạm vi nơi ấy sẽ dừng lại. Tới khi việc thời gian bị dừng lại chấm dứt thì chúng ta sẽ cảm thấy chỉ vừa qua một nháy mắt nhưng thời gian ở nơi khác thì có khi đã qua cả nửa ngày rồi.”

Trương Hằng cũng hỏi: “Nhưng thời gian ngừng lại thì chỉ là thời gian ngừng lại thôi chứ? Cái đó liên quan gì tới việc Vu Nữ Trần đói bụng? Vì sao nhờ có cơn đói của cô ấy mà lại giải mã được mê cung này?”

Bùi Kiêu cũng cười khổ, hắn vỗ vai Trương Hằng rồi nói: “Thực ra thì rất đơn giản. Thời gian... chính là quy tắc vật lý khó nắm bắt bậc nhất. Dù cái ảo giới này có ghê gớm tới đâu thì cũng khó mà có thể thực sự làm cho thời gian dừng lại. Thế nên nói là làm thời gian dừng lại không chính xác bằng nói làm chúng ta dừng lại. À, tưởng tượng thế này đi: thời gian thực ra vẫn trôi đi như thường, chỉ có điều là khi căn phòng xoay vị trí, chúng ta sẽ rơi vào tình trạng như bị ‘điểm huyệt’. Lúc đó không thể động đậy, không thể suy nghĩ, thậm chí ngừng trao đổi chất, tim ngừng đập. Nhưng tất cả những điều đó chỉ xảy ra với chúng ta mà thôi, còn thời gian thì vẫn trôi qua như thường.”

“Có thể nói cho dễ hiểu thế này: bình thường đến khoảng 7 giờ tối là Vu Nữ Trần sẽ thấy đói bụng, nhưng mà sau khi đi qua hết mười cái sảnh thì đã là chừng 10 giờ tối. Thế nhưng với cơ thể ấy thì lúc này mới chỉ vào khoảng 6 giờ tối. Nói vậy đã hiểu chưa? Đó chính là nguyên nhân vì sao cô ấy không thấy quá đói! Một hai lần thì còn có thể hiểu được, nhưng nếu điều đó lại liên tục xảy ra thì là không bình thường. Nếu vậy thì thời gian bị mất kia đã đi đâu rồi? Chính là vào lúc chúng ta bị ngừng hoạt động khi sảnh xoay hướng đó!”

Atlantis City là ảo giới được chính phủ thế giới gọi bằng cái tên ‘Mê Cung Vô Hạn’, thậm chí cả bọn Bùi Kiêu cũng đã từng nghĩ như vậy sau khi thăm dò nó. Nhưng một khi bí ẩn của nơi này đã được làm sáng tỏ thì mọi người đều bừng tỉnh, hóa ra cái gọi là mê cung vô hạn cũng chỉ là một trò ảo giác che mắt mà thôi. Tuy rằng lúc này còn phải tính toán cẩn thận một lượt để vẽ ra được sơ đồ cụ thể của toàn bộ ảo giới, nhưng có lẽ đây cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Bởi vì không cần kể tới Valkyrie, chỉ riêng ba người Bùi Kiêu, Dương Húc Quang và Vu Nữ Trần cũng đã chắc chắn rằng mình có thể vẽ ra được sơ đồ mê cung rồi! Đương nhiên, điều kiện hàng đầu vẫn là phải tìm được thêm nhiều sảnh có ký hiệu khác. Càng tìm được nhiều sảnh có ký hiệu thì sơ đồ mê cung vẽ được sẽ càng chính xác!

Nói ra thì bí mật của ảo giới Atlantis City cũng tương đối đơn giản. Mỗi một sảnh có tổng cộng 10 lối đi thông với nó. Ngoài bốn cái có thể thấy rõ ràng trên bốn bức tường, trần nhà, sàn nhà và bên trong bốn vách tường còn giấu 6 cửa dẫn tới 6 lối đi khác. Mỗi khi có người đi vào một sảnh, tất cả bọn họ cũng như quỷ quái trong sảnh - nếu có, sẽ bị ngừng hoạt động hoàn toàn. Sau đó, sảnh này sẽ xoay hướng, giấu đi bốn hành lang lúc đầu và mở ra bốn hành lang ngầm khác thế vào đúng vị trí của các cánh cửa trên tường. Vì các hành lang đều giống hệt như nhau nên khi sảnh xoay đi thì người trong đó cũng sẽ không phát hiện ra điều gì lạ. Cứ như vậy, người ta sẽ bị rơi vào một vòng lặp luẩn quẩn khi không thể về lại sảnh trước dù quay trở lại cùng một cánh cửa, dần dần sinh ra ảo giác là sảnh đã bị dịch chuyển ngẫu nhiên tới nơi khác.

Chính bản thân Bùi Kiêu cũng không thể không thừa nhận rằng chín người bọn họ đã quá sức may mắn. Tuy bị giam cầm, không thể rời khỏi ảo giới nhưng đồng thời cũng tránh được việc có người mới tiến vào nơi này, nhờ đó mà những ký hiệu bọn họ đánh dấu sau khi đi vào đã không bị mất đi. Tương tự, vì sự có mặt của Vu Nữ Trần mà cả bọn không thể không ngày ngày tìm giết quỷ quái để lấy Thiên Sinh Vũ Khí chế tạo Thực Phẩm Chấp Niệm, nhưng rồi lại chính nhờ ‘đặc tính người sống’ của Vu Nữ Trần mà Valkyrie đã tìm ra được quy luật thực sự của ảo giới này!

“Thật đúng là giống như ma thuật vậy! Nói ra thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng nếu muốn tìm ra quy luật thật sự, hoàn toàn phá vỡ bức màn bí ẩn của ảo giới này thì quả là cần phải có trí tuệ hơn người mới làm được. Chúng ta quả là không bằng được ngươi rồi!” Dương Húc Quang thở dài rồi chân thành nói với Valkyrie.

Cô bé Stana bên cạnh liền cười hề hề đắc thắng: “Đó là điều đương nhiên rồi! Chị Valkyrie là ai cơ chứ? Bọn ta đã biết bao lần thoát hiểm trong ảo giới nhờ có chị ấy đấy! Một cái mê cung nho nhỏ thế này thì làm sao có thể gây khó dễ được cho chị ấy!”

Lần này thì thậm chí cả ngẩng đầu lên, Valkyrie cũng không thèm làm, chỉ tiếp tục vẽ những vòng tròn chằng chịt trên mặt đất.

( Quả thật là trí tuệ của cô ấy cao tới mức làm người ta phải sợ hãi, thán phục. tuy bí mật của cái mê cung này nói ra thì có vẻ đơn giản, nhưng để tìm ra được nó trong hoàn cảnh không có bất kỳ dấu hiệu nào như thế này thì đúng là trí tuệ đã không giống của con người rồi. Có điều là tính cách của cô ấy có vẻ lại không được tốt cho lắm, làm người ta lúc nào cũng thấy quá lạnh lùng, hoặc có thể nói là giống như không có cảm xúc vậy. Ngẫm ra thì lại có phần giống như nhân vật thiếu nữ ‘ba không’ trong một bộ anime... )

Bùi Kiêu vừa nghĩ tới đó thì liền lắc đầu. Hắn đi tới bên Valkyrie, ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Hay là để chúng ta cùng hợp sức, vẽ ra sơ đồ hoàn chỉnh của cả ảo giới này đi. Dù sao thì số lượng những sảnh có ký hiệu mà chúng ta tìm được vẫn còn quá ít, mới chỉ là một phần nhỏ của mê cung này. Chúng ta phải tìm thêm nhiều sảnh hơn nữa mới được.”

“... Thực ra thì vẫn còn chưa tìm được đáp án của vấn đề cuối cùng.” Valkyrie vẫn ngồi nguyên đó, đáp lời mà không ngẩng đầu lên.

Những người còn lại, hoặc là đang khiếp sợ vì trí tuệ của Valkyrie, hoặc là đang ngây người nghĩ gì đó, hoặc đang vui mừng vì cuối cùng cũng phá giải được bí mật của mê cung, đã sắp có thể đi tìm đường thoát ra. Vì ai nấy đều đã tin phục trí tuệ siêu phàm của Valkyrie nên khi nghe cô nói vậy thì cả đám đều vây cả lại. Cung Diệp Vũ dõng dạc hỏi: “Còn có vấn đề gì khó nữa? Chẳng phải đã phá giải được toàn bộ bí mật của mê cung sao? Giờ chỉ cần phải ra sức tìm kiếm sảnh mới là được, có đúng không?”

Nhưng Valkyrie lại lắc đầu nói: “Còn một vấn đề cuối cùng nữa: là quy luật xoay vòng của các sảnh. Chỉ có hoàn toàn nắm giữ quy luật xoay vòng đó thì mới có thể lên kế hoạch để đi tới bất kỳ vị trí nào ta muốn. Còn nếu không tìm được quy luật xoay vòng đó thì dù có vẽ ra được bản đồ hoàn chỉnh của mê cung, chúng ta cũng sẽ không thể đến được ‘khu vực quan trọng nhất’. Thế nên giờ phải nhanh chóng giải quyết vấn đề nan giải này.”

Mọi người nhìn về phía đám vòng tròn lớn nhỏ mà Valkyrie vẽ trên mặt sàn, quả nhiên thấy trong mỗi vòng tròn đều có đánh các con số, đều là số hiệu của các sảnh mà cả bọn đã đi qua. Trong đám chằng chịt đó còn có các đường thẳng nối liền các vòng tròn lại với nhau, hơn nữa thì các đường thẳng đó đều tỏa ra từ vị trí sảnh mà cả bọn đang đứng, sảnh đó cũng chính là vòng tròn lớn nhất trong tất cả các vòng tròn mà cô vẽ. Những tuyến đường kia nhìn vô cùng bắt mắt nên cái nhìn của mọi người đều đổ dồn vào đó. Nhìn một lúc thì sắc mặt Bùi Kiêu bỗng trở nên xám ngắt.

“Chờ... chờ một chút! Tuyến đường này có phải chính là tuyến đường mà vừa rồi ta, Dương Đỉnh Thiên và Trương Hằng đã đi hay không?” Sắc mặt Bùi Kiêu thì xám ngắt, giọng nói thì run run.

Valkyrie lại điềm nhiên ngẩng đầu lên như chẳng có vấn đề gì. Cô liếc nhìn hắn một cái, ý tứ trong ánh mắt rõ ràng là muốn nói: đã biết rồi sao còn cố hỏi.

“Đến bây giờ ngươi mới đang suy luận quy luật xoay của các sảnh, thế thì ngươi lấy đâu ra tuyến đường để ba người chúng ta đi rồi quay lại đây? Chẳng phải người nói đã chắc chắn tới 80% rồi sao? Nếu cả quy luật xoay vòng của các sảnh còn chưa tìm ra thì ngươi lấy đâu ra 80% để chắc rằng chúng ta có thể quay trở lại đây?” Bùi Kiêu vẫn đang giữ cái sắc mặt xám ngắt, tiếng nói run run rất khác so với hình tượng thường ngày của mình. Mà không chỉ có hắn, tới lúc này thì cả Dương Đỉnh Thiên và Trương Hằng cũng đều đã hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt cả hai cũng đã xám xịt như tro.

“À... Ta lừa ngươi đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui