“Nhan tỷ tỷ chỉ muốn được sống dưới ánh mặt trời sao?” A Lương không hiểu rõ một mạt vui thích lóe lên rồi chợt biến trong mắt của nữ tử trước mặt, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu sự tình mới có thể khiến cô như thế, không hề mong ước những điều xa xỉ?
Ta biết A Lương không hiểu, không hiểu loại người sống một cuộc sống trong bóng tối như ta luôn khát vọng ánh mặt trời thế nào.
Chính vì khát vọng sự ấm áp như thế, cho nên mới xem những hồi ức kia quan trọng đến vậy.
“A Lương, ngươi không hiểu đâu.” Ta nhìn ánh mắt mê muội của nàng, có một số việc ngay cả chính ta cũng không hiểu rõ.
Nàng nếu vẫn sống như vậy thì thật tốt, không có mưu mô thâm cung, không có hắc ám, mạt tiếu dung thuần chân kia có thể bảo tồn vĩnh viễn.
A Lương, nếu ngươi vẫn luôn như thế này thì thật tốt.
“Nhan tỷ tỷ, ta không hiểu, nhưng A Lương chỉ muốn Nhan tỷ tỷ hảo hảo, không cần phải bi thương như vậy nữa được chứ? A Lương chỉ muốn nhìn thấy Nhan tỷ tỷ có thể cười, luôn cười, không cần cười bất đắc dĩ như vậy, được không? Trên thế gian này có rất nhiều người thích Nhan tỷ tỷ, Nhan tỷ tỷ không chỉ có một mình.” A Lương đứng lên nhìn người có nụ cười bất đắc dĩ kia, nàng thực sự không hiểu cảm nhận của cô, nếu chỉ muốn ánh mặt trời, vì sao lại bi thương như vậy? Chỉ bởi vì người kia sao?
“A Lương.” Ta sao lại không hiểu lời của nàng, chỉ là, ta không biết còn có ai sẽ quan tâm đến ta, còn có ai sẽ ôn nhu như vậy mà ôm lấy eo ta, còn có ai có thể ở bên cạnh ta cười nói với ta rằng thích ta, còn có ai sẽ làm như vậy? A Lương, không còn ai sẽ làm như vậy nữa, ngoại trừ nàng.
“Nhan tỷ tỷ, ngươi không cần nói nữa, ta biết mình rất ngu, không hiểu được nỗi khổ của Nhan tỷ tỷ, nhưng A Lương chỉ là hi vọng Nhan tỷ tỷ có thể hảo hảo mà thôi.” A Lương quay đầu đi, tận lực không để cho lệ thủy trong mắt rơi xuống, cô nhất định là sẽ không thích nữ hài tử thích khóc như vậy.
“A Lương –“
“Vãn tướng quân.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm nhàn nhạt, Tử Mặc khoác áo lông cáo bó sát người đang đẩy cửa tiến vào, mái tóc màu lam nhạt phi tán ở sau lưng, chỉ dùng trâm ngọc vấn lên, trước trán còn rơi xuống một chút, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra tiếu ý rất nhẹ, sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhìn người có dung mạo giống với Nguyệt Nhiễm kia, ta không biết nên trả lời như thế nào, bảo ta đi tới hậu viện lấy bồn hoa kia kỳ thực chỉ là ngụy trang thôi không phải sao? Chính là vì để ta gặp Hoa Khuynh, nhưng sao phải khổ như vậy chứ, hận ý của nàng đối với ta sớm đã rõ ràng rồi, chỉ là vẫn không rõ vì sao nàng hận ta.
“Mặc công tử, ta không phải Vãn tướng quân.” Ta gắng gượng muốn ngồi dậy, không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng hư nhược này của ta, ta vẫn là ta, vẫn là người có trác khí, thế nào cũng không thể thay đổi được.
“Không cần ngồi dậy, nằm là được rồi.” Tử Mặc bước nhanh về phía trước, ấn cô nằm lại xuống giường, hắn chỉ tính đến thăm cô mà thôi, không hề muốn đến chê cười cô, nhưng mà dường như hắn cũng không hiểu.
A a — không hiểu cũng được.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Tử Mặc xoay người nhẹ giọng nói với A Lương đang đứng bên cạnh, sau đó lại nhìn người trên giường, hắn muốn nán lại một mình với cô một chút, có một số việc còn chưa kết thúc.
“Nhan tỷ tỷ, ta lui xuống trước.” A Lương liếc nhìn nam nhân tuấn mỹ đang ngồi bên giường, trên mặt lộ ra lo lắng, nàng không hiểu vì sao hắn lại muốn tới đây, vì sao nhất định phải làm như vậy, làm như vậy thực sự sẽ có kết quả rất tốt sao, những sự tình trong quá khứ kia đã trôi qua rồi không phải sao?
Vừa rồi A Lương vì sao phải dùng loại ánh mắt kia để nhìn Tử Mặc? Loại ánh mắt bất đắc dĩ này không phải là biểu tình nên có trên gương mặt nàng.
A Lương, ngươi rốt cuộc đã gạt ta chuyện gì? Ta nhìn theo bóng người khép cửa rời đi, nàng biết nam nhân này? A Lương, lẽ nào ngay cả ngươi cũng chỉ là lừa gạt thôi sao?
“Mặc công tử đến đây làm gì?” Ta không nhìn mặt hắn, không muốn nhìn thấy người giả dối như vậy, ta tưởng rằng hắn chỉ là nam hài có nụ cười xán lạn mà mình đã nhìn thấy lúc trước mà thôi, nhưng hình như ta sai rồi.
“Ha ha –” Tử Mặc nhìn biểu tình đạm mạc trên mặt cô, khẽ nở nụ cười.
Cô vĩnh viễn đều là loại biểu tình này mỗi khi nhìn thấy hắn, vĩnh viễn đều không lộ ra sự vui vẻ, chỉ vì nữ nhân kia, chỉ có xuẩn nữ nhân kia mới có thể khiến cô nở rộ nụ cười, nhưng mà nụ cười của ngươi vĩnh viễn đều chỉ có thể bất đắc dĩ như vậy.
“Vãn Ca, ngươi lúc nào cũng đạm mạc vô tình như vậy.” Tử Mặc thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn người không hề nhìn thẳng vào mình kia, hình như gần đây đã gầy đi rất nhiều, bất quá vẫn thanh lãnh như vậy, thần tình trên mặt vĩnh viễn đều không thay đổi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta bất chợt từ trên giường giãy giụa ngồi dậy, hắn tuyệt đối sẽ không phải chỉ là Tử Mặc có dung mạo giống Nguyệt Nhiễm, rốt cuộc người này là ai?
“Ta là ai? Ngươi không cần biết.” Tử Mặc hạ mắt xuống cười nhạt, nhìn người đang giãy giụa ngồi dậy trên giường, cảm thấy ta muốn gây bất lợi cho cô sao? Chỉ là uổng cho ngươi thông minh một đời, lại đạm mạc trong tình cảm như vậy, vĩnh viễn đều sẽ không hiểu những sự tình này, đối với người luôn luôn vô tình như vậy, ta sẽ từ từ vạch trần sự giả trang của ngươi.
Vãn Ca.
“Ta không biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì khi tới gần Hoa Khuynh, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm tổn thương nàng dù chỉ một phân một hào, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.” Ta lạnh mắt nhìn gương mặt cười nhạt của hắn, không hiểu được vẻ bất đắc dĩ và bi thương trên mặt hắn, vì sao lại có loại biểu tình này?
“Ngươi nói ta muốn làm gì? Vãn Ca.” Tử Mặc cười nhạt, vươn tay ra nắm lấy lọn tóc rơi xuống bên giường của cô, nhẹ nhàng đùa nghịch, sợi tóc đen nhánh, luôn xinh đẹp như vậy, thơm dịu như vậy.
“Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, chỉ cần làm tổn thương đến Hoa Khuynh, ta đều sẽ không buông tha, ngươi hiểu chưa?” Ta ngồi dậy nhìn nam nhân đang đùa nghịch với lọn tóc của mình, trên ngón tay thon dài không có một tia tỳ vết, chung quy là một công tử nhà giàu mà thôi, có cái bản lĩnh gì có thể làm tổn thương nàng? Vẫn là do ta đa tâm thôi.
“Tổn thương nàng, ta sẽ không làm.
Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo hộ cho nàng chu toàn, nhưng mà trước khi làm vậy, ta hi vọng ngươi có thể đem chiếu thư* kia đưa cho ta.” Tử Mặc buông lọn tóc của cô ra, nhìn vào đôi mắt cô mà cười nói, nhưng trong nhãn mâu hẹp dài lại lộ ra lãnh ý, ta muốn chính là ngươi mà thôi.
(*chiếu thư: chiếu chỉ của vua)
Ta cả kinh, hắn làm sao biết chiếu thư?
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta tận lực hạ giọng bình thản nói chuyện với hắn.
Thái tử trên chiếu thư kia ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc là hoàng huynh nào, người chưa bao giờ nhìn thấy, có lẽ đã bị mình trục xuất rồi, nhưng sao hắn lại biết chuyện này? Hắn rốt cuộc là ai?
“Ngươi đã hỏi câu này rất nhiều lần, ta đã nói ngươi không cần biết, chỉ cần ngươi đem chiếu thư kia đưa cho ta, ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn, nếu như ngươi không đáp ứng, ta cũng không dám cam đoan.” Tử Mặc tự tiếu phi tiếu mà nhìn sát khí nồng đậm hiện ra trong mắt nữ nhân kia.
Nữ nhân này khi nào cũng sẽ muốn giết người, chả trách dân gian đều nói cô là một ác ma, đích xác là ác ma từ dưới địa ngục bò lên mà thôi, nhưng vì sao mình lại bị cô mê hoặc?
“Ta không có chiếu thư, cũng không biết cái chiếu thư gì.” Ta quay đầu đi không nhìn hắn, chiếu như này sao có thể đưa cho hắn, đây là giang sơn do ta đánh hạ, giang sơn tặng cho Hoa Khuynh, sao có thể một tay giao cho hắn?
“Vãn Ca, thực sự không thể cho?” Tử Mặc nhíu hai hàng lông mày, đôi mắt hẹp dài mị mị nhìn cô, nhưng không có một tia sát khí, chỉ là vẻ bất đắc dĩ nồng đậm.
“Ta không biết chiếu thư mà ngươi nói là gì.” Nhìn hai hàng lông mày của hắn, không biết vì sao lại cảm thấy hắn dường như chầm chậm biến trở về một người nào đó, người kia, Nguyệt Nhiễm.
Nhưng mà hắn thực sự là Nguyệt Nhiễm sao? Nguyệt Nhiễm không phải đã chết rồi sao?
“Vãn Ca, không cần nói như vậy, ta biết chiếu thư vẫn luôn ở chỗ ngươi.” Tử Mặc đứng lên nhìn bốn phía xung quanh, nhẹ giọng nói: “Vẫn thích gian phòng này sao?”
“Có ý gì?” Ta không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói sang việc này, nhìn không hiểu vì sao bốn phía xung quanh người nam nhân này đều tản ra quang mang, người nam nhân này tuyệt đối không hề đơn giản.
“Gian phòng này là ta một tay bố trí, ngươi sớm đã biết không phải sao?” Tử Mặc cười nói.
Ta nhìn xung quanh một chút, ta tưởng rằng đây là do Hoa Khuynh an bài, thì ra là do người nam nhân trước mặt này an bài.
Nhưng vì sao lại như vậy, gian phòng này tràn đầy hồi ức của ta và Hoa Khuynh, chỉ là ta nghĩ sai một chút rồi.
Gian phòng này cho dù bố trí giống vậy, cũng không phải là gian phòng ta đã từng sống cùng Hoa Khuynh, nơi này không có khí tức của Hoa Khuynh.
“Ta không biết.” Ta nhìn hắn, ta không biết vì sao hắn biết chuyện giữa ta và Hoa Khuynh.
“Vậy ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần đem chiếu thư đưa cho ta là được.” Tử Mặc xoay người lại, nhìn xuống người đang nằm trên giường, vì sao không chịu đưa ra? Chỉ là vì nữ nhân kia sao?
“Ta không có, cho dù có cũng sẽ không đưa cho ngươi, ngươi từ bỏ đi.” Ta lạnh lùng nói, cho dù chết ta cũng sẽ không đưa cho hắn.
“Vãn Ca, hà tất phải như thế?” Tử Mặc ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một tiếng.
Phải a, hà tất như thế, chỉ vì ta yêu nàng, nên liền như vậy mà thôi.
.