Tứ Vương

Mẫn Nhi thẩn thờ nhìn bàn trang điểm, nàng vung tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống. Nàng tức giận vô cùng, phụ hòang ép gả nàng cho hoàng tử Diệp Kiến Ninh, nàng không thích hắn.

- Mẫn Nhi!

Beishi vén rèm ra bước vào phòng Mẫn Nhi, nàng vỗ vai cô gái nhỏ. Không nói nhiều lời chỉ nói một câu:

_ Là tiểu thư chuyển lời từ Thiên Giới, muốn muội kết hôn với nhị hoàng tử Việt quốc Diệp Kiến Ninh. Tiểu thư sẽ không hại muội đâu!

Mẫn Nhi lau nước mắt, người ấy đã muốn vậy thì nàng sẽ kết hôn. Đến khi nàng nhận ra, hóa ra trong buổi bán đấu giá ngày hôm ấy, Diệp Kiến Ninh đã yêu nàng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, lặng lẽ dõi theo nàng từ xa. Nếu không phải biết Napi mua nàng, hắn cho dù mất cả mạng cũng phải đưa nàng theo. Đó là chuyện của nhiều năm sau, khi mà Mẫn Nhi đã yêu hắn nhiều hơn cả tính mạng mình, khi mà con cháu của hai người đều đã đông đúc không kể siết, Diệp Kiến Ninh mới thổ lộ với nàng. Lấy đi bao giọt nước mắt của mỹ nhân ngư, Napi quả không lừa nàng, nam nhân tốt như thế, lấy được chàng chính là hạnh phúc nàng chờ mong.


Beishi khoác tay Dương Liêm ngao du tự tại, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ. Trước khi tiểu thư qua đời, đã tẩy đi huyết kết khế, cho phép anh em Dương Liêm tự do, tiểu thư vẫn luôn chu đáo như vậy, để lại bên cạnh Beishi người chăm sóc. Dương Liêm ôm nàng thật chặt, để đầu nàng dựa trên vai mình, hắn hỏi:

_ Beishi! Nàng có hạnh phúc không?

Beishi không trả lời hắn, mỉm cười ngắm hoàng hôn buông xuống. Cầm lấy tay hắn viết mấy chữ, bàn tay Dương Liêm khép chặt hạnh phúc nở nụ cười ngọt ngào. Nàng viết : "Có chàng là tất cả hạnh phúc của thiếp!" Hoàng hôn phủ lên hai người họ, ấm áp bên nhau đến bạc đầu.

Dương Tuệ cau mày nhìn hài tử trước mặt, nàng nghiêm khắc khước từ yêu cầu đi chơi của hài tử. Nhưng đưá trẻ bướng bỉnh vẫn cứ mè nheo, nàng nói

_ Hạ Dương Thần! Nếu con còn tiếp tục, mẫu thân sẽ đánh đòn con.


_ Nàng tính đánh đòn ai?

Hạ Mẫn Chinh giải vây cho con trai, ôm hài tử phụng phịu vào lòng. Lại nhìn thê tử tức giân trước mặt.

_ Là chàng nuông chiều con!

Hạ Mẫn Chinh nhìn bộ dáng cáo trạng của hai mẹ con y hệt nhau. Lòng không khỏi buồn cười, hôn lên mặt con trai cùng thê tử một cái. Cười hào sảng ôm cả hai người ra ngoài.

_ Hôm nay trung thu, chúng ta ra ngoài chơi nào!

Hài tử nào đó vỗ tay hoan hỉ trong lòng cha, thê tử nào đó nghiến răng với phu quân nhà mình. Tiểu thư người có nhìn thấy không? Tuệ nhi rất hạnh phúc, tiểu thư người có nhìn thấy không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận