Lúc này gần như các nhân viên đã tới rồi, Tống Thanh Chấp cùng Hứa Tinh Lạc cứ bước vào như vậy tự nhiên thu hút rất nhiều người chú ý, ngày thường một mình Tống Thanh Chấp đến thôi đã đáng chú ý lắm rồi, bây giờ bên cạnh cậu còn dẫn theo trai đẹp trắng trẻo khác nữa.
Nhìn vẻ ngoài chưa đến hai mươi, trên người còn toát ra khí chất trẻ trung năng động tràn đầy sức sống khiến mấy chị gái nhìn không chớp mắt, nghĩ rằng tuổi trẻ thật tốt, là đứa em trai mà mấy cô không thể nào có được.
Nhân viên công ty bình thường đương nhiên không có lý do gì để đến hỏi đây là ai, nhưng những người điều hành cấp cao trong công ty thì không cần phải kiêng kỵ, nhìn thấy thì tự nhiên cười hỏi: "Tiểu Tống tổng, cậu này là ai đây?"
Tống Thanh Chấp giới thiệu nói: "Bạn học của tôi."
Tuy rằng không cùng trường đại học nhưng lại cùng trường cấp ba, nói như vậy cũng không sai.
Nghe Tống Thanh Chấp giải thích đơn giản như vậy, người nọ rất hiểu chuyện không hỏi thêm gì nữa, mỉm cười gật đầu.
Tống Thanh Chấp nhanh chóng đưa Hứa Tinh Lạc vào văn phòng mình, cậu có văn phòng riêng, không ai có thể vào nếu không được phép.
"Cậu muốn ngồi chỗ nào cũng được." Tống Thanh Chấp vừa bước vào đã khóa cửa lại.
Hứa Tinh Lạc nghiêng đầu nhìn, cố gắng nhịn cười hỏi: "Sao lại khóa cửa?"
"Để cậu thoải mái." Tống Thanh Chấp nói. Trong phòng có lò sưởi, cậu cởi áo khoác treo lên, sau đó đưa tay về phía Hứa Tinh Lạc.
Hứa Tinh Lạc cực nghe lời, cởi áo khoác ra đưa cho cậu, ngọt ngào nói: "Cảm ơn Chấp ca."
Sau đó ngồi trên sô pha bắt đầu ăn sáng.
Mỉm cười treo quần áo xong, Tống Thanh Chấp chịu thương chịu khó lấy hai cái ly, tự mình đi pha hay ly hồng trà, cậu không thích uống trà xanh, cảm thấy hồng trà dịu và tốt cho dạ dày hơn.
"Đây không phải đồ uống à?" Hứa Tinh Lạc chỉ vào hai cốc sữa vẫn đang còn nóng.
"Hồng trà với sữa không ngon sao?" Tống Thanh Chấp nói.
"Thật không, để tôi thử." Hứa Tinh Lạc cũng không từ chối, cầm lấy làm thử.
Hắn nhanh nhẹn thêm đường thêm sữa vào, khuấy khuấy rồi vui vẻ thưởng thức, dưới cái nhìn sửng sốt của Tống Thanh Chấp, hắn híp mắt nói: "Không tệ."
"Tôi nói bừa mà." Tống Thanh Chấp cười chết, nhưng nếu Hứa Tinh Lạc nói uống được thì cậu sẽ thử xem.
"Cũng ngon mà." Hứa Tinh Lạc ngồi trên sô pha cười, nhìn người kế bên: "Chấp ca, cậu mặc áo len cao cổ rất đẹp, có dáng vẻ văn nhã bại hoại."
"......" Tống Thanh Chấp xém nữa phun ngụm hồng trà thêm sữa ra, may mà cậu nhịn được, bình tĩnh nuốt xuống mới nói: "Cậu đánh giá tôi cao như vậy sao?"
"Đúng đó." Hứa Tinh Lạc gật đầu.
"Nếu cậu đã nói thế rồi thì có phải tôi nên làm chuyện gì đó phù hợp với tính cách của mình không?" Tống Thanh Chấp xoay người chống tay bên người Hứa Tinh Lạc, giả vờ suy nghĩ, mỉm cười: "Cậu nói nên làm gì mới được đây?"
Khuôn mặt tuấn tú của đối phương bỗng nhiên phóng to ra, chưa kể đối với Từ Tinh Lạc có ấn tượng khá lớn, hắn sửng sốt một lát, thầm mắng mình vô dụng, chẳng phải khuôn mặt của Tống Thanh Chấp là thứ mà ngày nào cũng có thể nhìn thấy sao, vợ chồng già rồi mà cũng nhìn đến choáng váng được, hắn cũng tự phục mình.
"Khụ, chuyện gì phù hợp với tính cách cơ?" Hứa Tinh Lạc chớp mắt.
"Ví dụ như văn nhã bại hoại đút sữa cho cậu." Tống Thanh Chấp nói, một tay cầm ly hồng trà sữa, uống một ngụm, sau đó ghé lại gần chạm vào môi Hứa Tinh Lạc.
Cảm nhận được sự ấm áp bên môi cùng vị trà ngọt ngào truyền vào, Hứa Tinh Lạc hơi trợn mắt, nhưng hắn cũng không dám sơ suất chút nào, bởi vì nếu không cẩn thận, hắn có thể sặc văng đầy cả hai người!
Vì quần áo, Hứa Tinh Lạc vứt bỏ giới hạn, chủ động luồn vào miệng đối phương uống hết trà đen, tiện thể trao cho Tống Thanh Chấp một nụ hôn chào buổi sáng thật lâu.
Năm phút sau, Tống Thanh Chấp nhéo cằm bạn trai, nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, hỏi cực kì sắc tình: "Hồng trà của anh trai uống có ngon hơn không?"
Hứa Tinh Lạc trợn mắt tròn xoe, đệt, đờ mờ đờ mờ đờ mờ, Tống Thanh Chấp dâm như vậy từ khi nào? Tống Tiểu Chấp ngọc ngà thanh khiết của hắn đâu??
Quả nhiên người tiếp xúc xã hội rồi cũng sẽ khác sao?
"Choáng à?" Tống Thanh Chấp cắn nhẹ môi em trai một cái.
"...... Choáng thật." Hứa Tinh Lạc một lúc sau mới tỉnh táo lại, sau đó lại nghiêng đầu bật cười, tuy rằng không biết tại sao mình lại cười, nhưng có lẽ hắn cảm thấy mình bị tán tỉnh thật buồn cười!
Dù sao thì phải ăn sáng trước đã, hắn đói rồi.
"Cậu ngại hả?" Tống Thanh Chấp ôm lấy eo Hứa Tinh Lạc, ánh mắt nhìn chằm chằm hai tai phiếm hồng của người nọ, lập tức bật cười không sao nhịn được, đệt, cậu thật sự tán tình thành công rồi, Hứa Tinh Lạc không gì đụng được mà ngại rồi ư!
"Cậu đánh rắm." Hứa Tinh Lạc uống trà sữa nhà làm.
"Vậy sao cậu không trả lời câu hỏi của tôi?" Tống Thanh Chấp hỏi lại.
"Câu hỏi gì?" Hứa Tinh Lạc vốn hạ quyết tâm giả ngu, nhưng thấy Tống Thanh Chấp dường như muốn hỏi hắn đến cùng thì hắn hơi sợ, nhanh chóng nói: "Ngon lắm, uống ngon lắm được rồi chứ!"
Mau buông tha hắn đi, làm trò này trong văn phòng dâm quá.
Đệt, không phải......
Hứa Tinh Lạc chợt như ý thức được điều gì, hắn khó có thể tin nhìn Tống Thanh Chấp, một lúc sau mới nói: "Cậu đưa tôi đến phòng làm việc của cậu, chẳng phải là..."
Tống Thanh Chấp cũng sửng sốt, sờ cằm: "Cậu không nói thì tôi cũng không nghĩ đến."
Hứa Tinh Lạc vội vàng kéo cổ áo lên, xoay người nghiêm túc ăn sáng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ đừng có ai động đến tôi.
Tống Thanh Chấp cười cười, cậu thật sự không có ý này, vừa nãy chỉ là tâm huyết dâng trào, nhưng nếu Hứa Tinh Lạc thích, cậu có thể.
"Thật sự không cần sao?" Tiểu Tống tổng giơ bàn tay xinh đẹp của mình lên.
"Cần cái đầu cậu." Hứa Tinh Lạc đẩy cậu ra: "Ăn nhanh rồi đi làm đi."
Tống Thanh Chấp trông có chút tiếc nuối, cậu mỉm cười, ghé lại gần hôn lên má Hứa Tinh Lạc một cái, mới thu hồi tư thế 'quay GV', nghiêm túc ăn sáng.
Hứa Tinh Lạc nhẹ nhàng thở ra: Thật là một người đàn ông tuyệt vời.
Hắn không ngờ Chấp ca nhà mình lúc hứng tình lại như thế này, dâm không chịu được.
"Khụ, hình xăm của cậu có ngứa không?" Hứa Tinh Lạc ở trong phòng sưởi, lại mặc áo len, cảm thấy cánh tay bên trong có chút ngứa.
"Không ngứa, cậu ngứa hả?" Tống Thanh Chấp ăn no, dùng khăn ướt lau ngón tay.
"Có hơi, muốn gãi." Hứa Tinh Lạc giơ tay định chạm vào.
"Khoan đã." Nhưng lại bị Tống Thanh Chấp ngăn lại: "Cậu gãi không biết nặng nhẹ, để tôi giúp cậu."
Hứa Tinh Lạc giơ cánh tay lên, Tống Thanh Chấp dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng gãi cho hắn, nhưng hắn lại nhe răng cười toe toét, dữ dằn nói: "Đệt, còn ngứa hơn luôn đó biết không? Cậu phải dùng lực vào."
"Vậy thì hư mất." Tống Thanh Chấp dịu giọng dặn dò: "Nhịn chút nhé."
Hứa Tinh Lạc không muốn nhịn, hắn muốn kéo cổ áo xuống để tự mình cào, Tống Thanh Chấp liếc một cái: "Cào nát tên của tôi cậu mới vừa lòng đúng không?"
Bằng một cách nào đó, Hứa Tinh Lạc thỏa hiệp, thôi bỏ đi, nhịn nào nhịn nào.
Ăn sáng xong, Tống Thanh Chấp ngồi vào bàn làm việc bận bịu, Hứa Tinh Lạc được đưa cho chiếc máy tính xách tay để chơi game, nhưng cứ liên tục kiểm tra với Tống Thanh Chấp: "Có ảnh hưởng đến cậu làm việc không?"
Tống Thanh Chấp lắc đầu: "Không đâu, cậu cứ thoải mái đi."
"Ồ." Hứa Tinh Lạc thoải mái chơi game.
Một lúc sau, Tống Thanh Chấp gọi vài người trong công ty vào nói chuyện công việc, Hứa Tinh Lạc bối rối, tôi có thể nghe sao?
Hắn không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho Tống Thanh Chấp, anh trai, nói câu gì đó đi?
Nhưng Tống Thanh Chấp không quan tâm đến hắn, vẫn tập trung nói chuyện với mấy người kia.
Được rồi, Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, vậy tôi coi như là mình không tồn tại, tiếp tục ăn gà.
Cả buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Tống Thanh Chấp làm xong việc, đứng dậy vỗ Hứa Tinh Lạc đang mê mẩn chơi game: "Ăn trưa."
"Đợi tôi chơi xong ván này đã." Hứa Tinh Lạc theo bản năng nói.
"Dẫn theo em gái nào hả?" Tống Thanh Chấp hỏi.
"Nghe có buồn cười không?" Hứa Tinh Lạc vừa nghe thế liền nhanh tay đưa đầu cho người ta, sau đó đứng dậy đi ăn cơm với Tống Thanh Chấp.
Công ty được nghỉ trưa hai tiếng, ăn cơm xong, Tống Thanh Chấp dẫn Hứa Tinh Lạc đi tham quan công ty, rất lớn, bao trùm cả một tầng, mà đây chỉ là một trong những chi nhánh công ty nhà họ Tống, còn mấy công ty có quy mô như vậy nữa.
Nhưng Tống Thanh Chấp không đích thân quản lý mọi người. Có một số công ty mà cậu không nắm quyền kiểm soát mà chỉ nắm giữ cổ phần.
Hứa Tinh Lạc nhìn một vòng rồi hết hứng thú quay về văn phòng nghỉ trưa, hắn không có hứng với chuyện đi làm, cho nên rất nể Tống Thanh Chấp có thể đi làm cả ngày.
"Cậu thật là lợi hại, đi làm mỗi ngày mà không bao giờ thấy mệt mỏi." Hứa Tinh Lạc nằm trong phòng nghỉ bạn trai mình, nhắm mắt nghịch tay mình.
"Tám tiếng cũng bình thường, nghiêm túc làm việc sẽ trôi qua rất nhanh." Tống Thanh Chấp mỉm cười, cầm lấy ngón tay Hứa Tinh Lạc hôn hôn: "Hôm nay có cậu đi với tôi, tôi thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hay là ngày mai cậu đến nữa?"
"Không," Hứa Tinh Lạc nhanh chóng từ chối: "Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ."
Hôm nay đến đây vì sáng nay đầu óc còn chưa tỉnh táo, bị lừa đến đây.
"Vậy được, tùy cậu." Tống Thanh Chấp không ép, cậu biết Hứa Tinh Lạc hông phải là người có thể ngồi yên, hay nói cách khác, hắn cũng không phải người thích những công việc như vậy.
Buổi chiều Tống Thanh Chấp dậy làm việc, Hứa Tinh Lạc còn đang ngủ, đợi tới lúc hắn tỉnh ngủ cũng đã gần đến giờ tan làm, nghĩ như vậy, tám tiếng trôi qua đúng là rất nhanh.
Hứa Tinh Lạc tỉnh táo sảng khoái đứng sau lưng bạn trai đang chăm chỉ làm việc, xoa bóp vai đấm lưng cho người nọ: "Chăm chỉ cố gắng nuôi tôi nhé, một nhà bốn miệng ăn chỉ dựa vào cậu thôi đó."
"Nói thì dễ." Tống Thanh Chấp khẽ mỉm cười, ngón tay gõ trên máy tính thuận lợi tra cứu thông tin.
Trên màn hình toàn thuật nghĩ chuyên ngành, Hứa Tinh Lạc nhìn mà da đầu tê dại, nhìn không có hiểu: "Chấp ca xấu xa quá."
"Nhạc phổ của cậu tôi nhìn cũng đâu hiểu." Tống Thanh Chấp nói.
Phải nói thế nào đâu, nghệ thuật cũng có thuật ngữ riêng, hai người họ đều có những lĩnh vực mà mình am hiểu, thật tốt khi trở thành fan hâm mộ của nhau.
Nhưng Tống Thanh Chấp cảm thấy vẫn là Hứa Tinh Lạc lợi hại hơn.
Cậu chỉ là một học sinh đạt thành tích cao bình thường, cậu có thể đạt được trình độ này nhờ vào việc cậu chăm chỉ, nhưng thành tựu trong nghệ thuật mới là bát cơm ông trời ban thưởng, không phải muốn làm là có thể làm.
Vừa đến 5 giờ, Tống Thanh Chấp đã dọn đồ: "Chúng ta tan làm nào, đi mua nguyên liệu về nấu cơm ăn."
"Sớm vậy hả?" Bây giờ mới 5 giờ, không phải 5 giờ rưỡi mới tan làm sao?
Tống Thanh Chấp gật đầu: "Ừ, hôm nay có bạn trai ở bên nên hiệu suất làm việc cao, có thể tan làm rồi."
"Chậc." Hứa Tinh Lạc bật cười, mặc áo vào cùng Tống Thanh Chấp ra ngoài.
Thật ra, Tống Thanh Chấp chỉ muốn tan làm trước giờ cao điểm, nếu không sẽ có quá nhiều người gây ra hỗn loạn.
Ngoài ra còn có nguy cơ ùn tắc giao thông trên đường.
Bây giờ ra ngoài, nhân viên công ty vẫn chưa tan làm, sẽ không có thời gian chú ý đến tiểu Tống tiên sinh và người bạn đẹp trai của cậu.
Như vậy thì tốt hơn.
Cho dù chỉ nhìn chứ không có suy nghĩ nào, Tống Thanh Chấp cũng nhận ra mình đều không thể chấp nhận, cho nên Hứa Tinh Lạc cứ ngốc ở studio làm nhạc đi, làm việc phía sau hậu trường rất tốt.