Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Phiên ngoại ② bạn trai mong được chỉ giáo nhiều hơn

Bỗng nhiên cầu hôn thành công, Hứa Tinh Lạc mông lung, hắn quay đầu nhìn Tống Thanh Chấp đang mỉm cười, mấp máy môi nửa ngày vẫn không thốt ra được câu nào, bởi vì trước ngày hôm nay, hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kết hôn.

Không phải hắn không muốn, chỉ là hắn cảm thấy còn rất xa, không cần tính toán quá sớm, nếu thất bại sẽ rất đau lòng.

Vừa nãy thấy người bạn chung trường cấp ba hỏi như vậy, Hứa Tinh Lạc nghĩ nếu đã comeout thành công rồi thì thật sự có thể lên kế hoạch cho đám cưới một cách cẩn thận, đến lúc cầu hôn, chắc chắn cũng phải chuẩn bị cẩn thận.

Nhưng bây giờ, Tống Thanh Chấp đồng ý ở trong nhóm luôn rồi?

Đậu má......

Hứa Tinh Lạc xoay đầu lại, lướt đến đoạn Tống Thanh Chấp đồng ý, chụp ảnh màn hình lại, gương mặt kích động: "Tôi chụp hình rồi, không cho cậu chơi xấu."

"Sao thế?" Tống Thanh Chấp kinh ngạc thốt không nên lời, cảm thấy vừa ngại vừa thẹn, cậu nói thật: "Cậu sợ tôi chạy hả? Chẩng phải nên là tôi sợ cậu chạy sao?"

Có lý, nhưng Hứa Tinh Lạc nghĩ, ai thèm quan tâm, dù sao đồng ý rồi là được: "Như vậy đi, khi đến lúc tôi sẽ bù đắp lễ cầu hôn."

"Tôi cầu hôn cậu hay cậu cầu hôn tôi?" Tống Thanh Chấp ở bên cạnh cười.

"Vô nghĩa, đương nhiên là tôi cầu hôn cậu rồi." Hứa Tinh Lạc nói: "Chuyện này mà để cậu làm nữa thì mặt mũi tôi ném đâu?"

Hắn không hy vọng Tống Thanh Chấp sẽ nghĩ rằng trong mối quan hệ này chỉ có mình cậu vội vàng, hắn tích cực lắm đấy, đệt, Hứa Tinh Lạc bỗng nhiên nghĩ đến, Tống Thanh Chấp sẽ không thật sự nghĩ như vậy chứ?

"Bây giờ cậu còn sợ tôi chạy không?" Hứa Tinh Lạc nhìn cậu.

"Không sợ," Tống Thanh Chấp rất tự tin nói, bổ sung: "Dù sao cậu có chạy cũng sẽ quay về, cậu không tìm được ai tốt hơn tôi."

Hứa Tinh Lạc ngẫm lại, câu nói này lúc đầu nghe thì không có gì, nhưng càng nghĩ càng thấy ớn, ý tưởng kì dị này của Chấp ca nhà hắn, hắn cũng không biết nói gì, chỉ có thể nghiêng người đến, nắm cằm đối phương hôn thật mạnh, để cho cậu nhóc này biết, sẽ không có tiết mục chạy rồi vẫn quay về đâu.

Nghĩ nhiều quá rồi.

"Cậu đang an ủi tôi hả?" Tống Thanh Chấp liếm khóe môi, trong lòng hiểu rõ, nhưng cậu sẽ không sửa, nói cậu cố ý muốn để cho Hứa Tinh Lạc đau lòng cũng được, theo chủ nghĩa bi quan cũng được, cứ thoải mái đi.

"Chỉ muốn hôn cậu thôi không được sao?" Hứa Tinh Lạc nói rồi lại hôn một cái.

"Được." Tống Thanh Chấp ngây ngô cười.

Nhưng sau khi thông báo, đã có rất nhiều người tìm cậu để bày tỏ sự kinh ngạc và chúc phúc, ngay cả chủ nhiệm lớp năm cấp ba lão La cũng hỏi thăm cậu, hỏi cậu và Hứa Tinh Lạc có khỏe không?

Ồ, còn một câu nữa, hỏi rằng bao giờ mình mới được ăn kẹo mừng.

Chỉ vài câu nói đơn giản đã khiến Tống Thanh Chấp vui vẻ vô cùng, có lẽ là bởi vì cậu không ngờ tình cảm của mình và Hứa Tinh Lạc cũng được nhiều người ủng hộ đến vậy.

Có thể nắm tay người mình thích dưới ánh nắng và nói thật to rằng mình thích người ta đến nhường thật tốt.

Vòng bạn bè không chặn ai nên cũng có một số người phản đối, chẳng hạn như ba cậu, nhưng cũng không sao, chỉ cần nhắm mắt làm ngơ là được.

Ngày hôm sau Tống Thanh Chấp vẫn đi làm như thường lệ, nhưng đoán chừng chuyện comeout của cậu đã lan truyền rất nhiều, e rằng sẽ sớm không có ai không biết chuyện, kể cả những người liên hệ làm ăn, có lẽ sẽ không kiên nể gì thảo luận về chuyện comeout của cậu trên bàn ăn.

Nhưng không sao cả, cậu không quan tâm, chẳng có gì đáng quan tâm cả.

Tống Thanh Chấp vẫn sống cuộc sống bình thường, làm tốt những gì mình nên làm và làm ngơ trước ý kiến ​​của người khác.

Dần dần, chuyện cậu yêu đương với đàn ông sẽ trở nên bình thường, sẽ không còn gì để nói nữa.

Khoảng một tuần sau, chuyện đi uống 'trà nhà vợ' được đưa lên thành thói quen hàng ngày, sau khi Hứa Tinh Lạc chuẩn bị tâm lý cả tuần, hắn sắm sửa cho mình thật ngoan ngoãn rồi cùng Tống Thanh Chấp về nhà.

Cả nhà ăn tối, bữa tối mẹ bánh nhâu đậu còn nói hai người ngủ lại, ồ, còn dọn phòng để hai người họ nằm chung một giường.

Hứa Tinh Lạc xấu hổ gần chết nhưng vẫn ở lại.

Tối đó nằm trong phòng Tống Thanh Chấp, hắn không ngủ được, chọc chọc người bên cạnh: "Có phải cô Diệp thích tôi lắm không?"

Lúc mới ăn cơm xong, bà còn kéo hắn đi nói chuyện một hồi, nói từ tin tức trong nước đến ngoài nước rồi đến âm nhạc của hắn, nhưng họ không nói gì về chuyện của hắn và Tống Thanh Chấp, điều này làm Hứa Tinh Lạc thấy cô Diệp thật sự là người cởi mở và thoải mái.

Tống Thanh Chấp gật đầu: "Vẫn luôn thích cậu mà."

Tuy rằng không thể thiếu công lao khen ngợi của cậu, nhưng một người có tinh thần tự do, có thể làm chủ vận mệnh của mình và yêu cuộc sống như Hứa Tinh Lạc càng được mẹ cậu yêu mến hơn cả cậu.

"Tuy rằng mẹ tôi đúng là tiểu thư khuê các nhưng tính tình của bà có chút ương bướng, không ngờ chứ gì?" Tống Thanh Chấp rất tự hào mỉm cười: "Chỉ là trong cuộc sống gia đình buồn tẻ phức tạp giống như gông cùm đè nén bà, bây giờ bà đã thoát ra, thay vì khao khát được khen ngợi người khác, thà làm người tiên phong."

"Trong mắt cậu tôi là người tiên phong sao?" Hứa Tinh Lạc ôm Tống Thanh Chấp vào trong lòng, thật ra hắn cũng không nghĩ mình tốt như vậy, hắn chỉ tùy ý sống mà thôi.

"Đúng." Tống Thanh Chấp dùng sức gật đầu: "Không phải cậu thì là ai?" Nói thẳng ra rằng, ở bên Hứa Tinh Lạc mới khiến cậu cảm thấy mình thực sự đang sống, chỉ không phải sống một cuộc đời vô nghĩa.

Cậu nhìn Hứa Tinh Lạc thôi cũng thấy hạnh phúc.

Hứa Tinh Lạc sống đúng với tên của mình, hắn sáng như sao nhưng không chói lóa, chỉ khi người rơi vào chốn phàm trần, cậu mới có cơ hội có được, Tống Thanh Chấp đã nghĩ như vậy,

Hầu hết mọi người sẽ khao khát những phẩm chất mà họ không có, Hứa Tinh Lạc sẽ không bao giờ thích một người giống mình, hắn thích Tống Thanh Chấp chỉ vì Tống Thanh Chấp rất khác hắn.

Kiên định, bình tĩnh và tình cảm một cách đáng ngạc nhiên, cậu sống một cách rất khác trong một xã hội đầy rẫy những quy định theo cách mà cậu không bao giờ có thể mường tưởng được, nhưng cậu vẫn xoay sở như cá gặp nước.

Sống thật với bản thân, nhưng lại không tách khỏi hiện thực.

Hứa Tinh Lạc tự hỏi mình không làm được, hắn sắc bén và tự do, từ tận xương cốt không chấp nhận bất cứ điều gì kiềm nén mình, dùng một từ để hình dung hắn thì đó là khác người.

Hành động của hắn có thể bị kiềm chế, nhưng suy nghĩ của hắn là một con ngựa hoang.

May mắn thay, ngay từ đầu hắn đã gặp được Tống Thanh Chấp, người nọ đã khiến hắn chấp nhận sự tồn tại của thế giới này.

Hai người ở đây cả cuối tuần, Hứa Tinh Lạc luôn cảm thấy mình đang lợi dụng Tống Thanh Chấp, ủng mất trái bắp cải đẹp trai tài giỏi khiến mỗi lần đối mặt với người nhà cậu đều khiến hắn khó xử, nên hắn muốn để Tống Thanh Chấp ở nhà thêm mấy ngày

Sáng thứ hai, họ cùng nhau đưa bánh nhân đậu đến trường, bánh nhân đậu vui và phấn khởi đến mức kéo thầy đến giới thiệu với thầy rằng cậu nhóc có hai anh trai.

Sau khi đưa bánh nhân đậu đến trường, người lớn đều đi làm việc của mình.

"Bây giờ cô đang làm gì?" Hứa Tinh Lạc khá tò mò hỏi.

"Không có chức vụ chính thức, tôi cũng không rõ lắm," Tống Thanh Chấp nói: "Nhưng bà ấy sẽ không để mình nhàn rỗi, cuộc sống của mẹ phong phú hơn chúng ta rất nhiều."

"Đúng vậy." Hứa Tinh Lạc nhìn công việc Tần Thư Thụy gửi trong điện thoại, thở dài một tiếng: "Ôi, tôi chính là nô lệ tư bản."

"Ai mà không phải đâu, cố lên." Tống Thanh Chấp nói.

"Muốn đi du lịch với cậu." Hứa Tinh Lạc đã có ý nghĩ này từ lâu, mấy năm gần đây bọn họ cũng không thả lỏng nhiều, hiện tại có thể an tâm thả lỏng.

"Bận xong đợt này đã nhé?" Tống Thanh Chấp cũng muốn, nhưng hiện tại Hứa Tinh Lạc đang bận bịu cho album thứ hai, cậu cũng vừa tiếp nhận công ty, công việc rất bận: "Tôi đoán chừng phải bận nửa năm nữa."

"Ừ." Đến lúc đó kết hôn rồi đi du lịch tuần trăng mật luôn, Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm.

Chủ đề kết hôn không chỉ riêng họ gặp phải, nhiều sinh viên cũng chọn cách kết hôn sau khi tốt nghiệp.

Người đầu tiên gửi thiệp mời đám cười là vợ chồng Thẩm Kí, họ đã rất sốc khi nhận được thiệp mời.

"Thẩm Kí được ghê, lặng lẽ làm việc lớn." Hứa Tinh Lạc nói.

"Chắc cũng không phải tự cậu ta chuẩn bị," Tống Thanh Chấp biết được nhiều hơn, vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa nói cho Hứa Tinh Lạc: "Lão Thái Sơn [1] nhà cậu ta làm đấy, hình như là thế."

[1] Lão Thái Sơn là có nghĩa là bố vợ.

"Cậu không cần thêm hình như đâu," Hứa Tinh Lạc cười chết: "Tôi hiểu mà."

Các bạn học cấp ba chơi chung đều nhận được thiệp mời, Tần Thư Thụy cũng nhận được, cậu ta hỏi luyên thuyên trong nhóm, một lát thì hỏi mọi người định mặc gì, trang phục lịch sự hay trang phục thường ngày? Sau đó thì lại tôi hỏi nên lì xì bao nhiêu là được?

Tống Thanh Chấp: Mặc trang phục lịch sự, đám cưới của Thẩm Kí khá lớn, người có mặt đều là những người cẩn trọng nên chúng ta cũng chú ý một chút.

Hứa Tinh Lạc: Lì xì bao nhiêu thì tùy cậu, không cần cậu phải thăng chức như Chấp ca, nếu không thì ngại lắm.

Tần Thư Thụy: Chấp ca lì xì bao nhiêu?

Thấy họ trò chuyện sôi nổi trong nhóm, Lăng Vấn Kỳ người không học cấp ba cùng họ, ban đầu không có ý định tham gia, nhưng anh ở bên ngoài đầy vất vả, mấy người này lại vô cùng vui vẻ lên kế hoạch đi ăn cưới, nói vậy mà được sao?

Lăng Vấn Kỳ: Ai kết hôn đấy?

Tần Thư Thụy: Bạn học cấp ba của tôi, anh không biết.

Lăng Vấn Kỳ hỏi thêm mấy câu thì nhận ra hôm đó mình có công việc: Hôm đó cậu sắp xếp việc cho tôi mà cậu không định đi theo tôi à? Một mình đi ăn cưới?

Tần Thư Thụy: Tôi tìm trợ lý đi cùng anh.

Câu trả lời lạnh lùng này khiến Lăng Vấn Kỳ sửng sốt, không biết mình chọc Tần Thư Thụy chỗ nào, nên nói thế nào đây, cậu nhóc này trước kia rất để ý đến anh, chưa bao giờ nói mấy lời như để trợ lý đi theo: Vậy dời lịch đi, tôi không vui.

Đang lên kế hoạch đi ăn cưới, nhìn thấy câu nói này của Lăng Vấn Kỳ, Tần Thư Thụy nhíu mày: Lại dời? Chẳng phải anh đồng ý rồi sao? Tôi hỏi anh nhận rồi mà.

Lăng Vấn Kỳ: Nhưng cậu đâu có nói là mọi người sẽ nghỉ phép để mình tôi đi làm.

Nếu là ngày thường, quả hồng mềm Tần Thư Thụy vừa nói là héo, dù sao nghĩ lại thì đúng là vô nhân đạo, hôm nay! Cậu ta không tin thế lực tà ác, cậu ta không sao!

: Cái gì gọi là tụi tôi đều nghỉ phép, chỉ dành thời gian để đi ăn đám cưới thôi, nghỉ thế nào mà nghỉ? Tụi tôi không đi làm sao? Bình thường không bận rộn hơn anh sao?

Lăng Vấn Kỳ không trả lời, không biết là không thấy hay là không muốn trả lời.

Tần Thư Thụy lại bị chọc tức, tiếp tục gõ gõ cạch cạch: Ngày nào tôi cũng phải làm nhiều việc như vậy, tất cả việc vặt đều là tôi làm, những chuyện đó không phiền sao? Tinh ca ngày nào cũng vùi đầu viết nhạc, một bài hát mà viết đi viết lại, suy đi nghĩ lại, ngày nào cũng phải chết bao nhiêu tế bào não? Thỉnh thoảng kêu anh đi thu âm cậu còn không tích cực, đây là thái độ gì? Đệt! Còn nữa, anh ngoại trừ việc vào phòng thu âm, hết việc này đều việc khác đều từ chối làm, anh không biết xấu hổ nói tụi tôi nghỉ phép hết sao? Chẳng lẽ không phải anh mới là người rảnh đến mốc meo sao?

Xã hết tất cả trong một lần, cậu ta cực kì sảng khoái!

Cùng lắm thì không làm nữa, mẹ nó, ai mà không phải cậu chủ nhà giàu.

Lăng Vấn Kỳ nhìn thấy đoạn văn này chắc sẽ rất choáng váng, Hứa Tinh Lạc cũng sửng sốt, sau đó cười ầm lên, hắn không ngờ đến phát triển này đó.

Bạn học Tần Thư Thụy giỏi lắm, nhưng thật sự không đến mức đấy, hắn nhanh chóng mở khung chat với Tần Thư Thụy: Cậu muốn xé nát luôn à?

Tần Thư Thụy: QAQ chỉ là đột nhiên tức giận quá, sao anh ta có thể tùy hứng như vậy, đây là thành quả lao động của mọi người mà!

Hứa Tinh Lạc: Không cần thiết đâu, trạng thái này của cậu ta rất ổn rồi, hơn nữa cậu thấy cậu ta không tích cực thu âm ở chỗ nào.

Tần Thư Thụy: Có mà, lần nào cũng là em phải thúc giục và mời gọi! Anh ta chỉ bắt đầu làm việc khi mọi chuyện đều sẵn sàng, đấy mà gọi là tích cực?

Hứa Tinh Lạc: Có lý, nhưng tiểu Thụy, những lời mắng của cậu sẽ khiến cậu ta mông lung, có khi cậu sẽ hối hận.

Tần Thư Thụy: Anh anh anh, lời anh vừa nói khiến em rất sợ.

Hứa Tinh Lạc: Không phải ý đấy đâu, cậu ta...... Nói thế nào đây, cậu không nhận ra cậu ta chỉ là, ỷ lại vào cậu quá sao? Cậu chăm sóc cậu ta quá tốt.

Tần Thư Thụy: Đúng đó! Cho nên em không muốn bị áp bức nữa, tự anh ta phải gánh vác đi!

Hứa Tinh Lạc: Này, người ta không phải không thể tự gánh vác, trước kia không có cậu chẳng phải vẫn sống được sao? Hôm nay cậu ta nói thế là đang làm nũng với cậu đó cậu hiểu không?

Tần Thư Thụy choáng váng:??

Cậu ta nghi ngờ rằng thị lực của mình có vấn đề hoặc cậu ta không biết ý nghĩa của những chữ Hán này.

Hứa Tinh Lạc: Thật đấy, cậu dỗ cậu ta đi, để cậu ta ban ngày thì chăm chỉ làm việc, đến tối thì dẫn cậu ta đi đám cưới, cậu ta đảm bảo nghe lời cậu.

Tần Thư Thụy: Ôi ôi, cậu ấy gọi điện thoại cho em.

Hứa Tinh Lạc: Vậy hãy nói với cậu ta một cách cẩn thận, nghe tôi không sai đâu.

Lúc gõ gõ nhiệt tình trong tin nhắn thì Tần Thư Thụy cảm thấy mình có lý lắm, nhưng khi nhìn thấy Lăng Vấn Kỳ điện thoại đến, cậu ta lại sợ hãi, nhận cuộc gọi nhỏ giọng nói: "Thất ca."

Lăng Vấn Kỳ cũng không nói lời nào, chỉ cười lạnh một tiếng.

Chỉ một tiếng này! Tần Thư Thụy liền sợ hãi.

"Sao nào, không muốn làm nữa hả?" Lăng Vấn Kỳ nói: "Tôi làm cậu khó chịu lắm đúng không? Vậy được, cậu dọn đồ đi, tốt nhất đến lúc tôi tan làm về nhà không còn nhìn thấy bất cứ món đồ nào của cậu nữa."

"???"Tần Thư Thụy vốn đã rất sợ rồi, nhưng lời này thì độc quá, chữ 'được' đến bên miệng rồi nhưng khi nhớ đến lời Hứa Tinh Lạc nói, thì cậu ta lại chần chờ một chút, Tinh ca của cậu có nói bậy không đó, người như Lăng Vấn Kỳ sao có thể làm nũng với cậu ta, đúng là quá buồn cười!

"Tần Thư Thụy?" Lăng Vấn Kỳ gọi một tiếng.

"Tôi đây." Tần Thư Thụy vẫn cảm thấy không thể nào, nhưng cậu ta cũng không thể nào cuốn gói bỏ chạy được, dù sao Tinh ca của cậu ta vẫn đang ở studio: "Hay là anh làm xong công việc ban ngày đi rồi đến tối đi đám cưới với tôi?"

"Tôi, vì sao tôi phải đi dám cưới với cậu?" Lăng Vấn Kỳ gần như bị chủ đề thay đổi cho chóng mặt, anh chậc một tiếng: "Đó là bạn học cấp ba của cậu, tôi cũng đâu có quen."

"Đâu có sao đâu?" Tần Thư Thụy nói: "Anh quen tôi là được, nếu không được thì còn có Chấp ca Tinh ca, chúng ta ngồi cùng một bàn thì có gì xấu hổ?"

"Không đi." Lăng Vấn Kỳ nói.

"......" Tần Thư Thụy nhún vai, cậu ta đã nói là Lăng Vấn Kỳ sẽ không đi mà.

"Tôi lấy thân phận gì đi? Đi hát cho vui hả?" Lăng Vấn Kỳ lại nói một câu.

"Anh nói gì thế?" Tần Thư Thụy không hiểu được, người này có phải có chứng hoang tưởng bị hại không: "Lấy thân phận là bạn của tôi, tôi dẫn người đến tham gia là chuyện bình thường mà."

"Xì, chỉ nghe nói dẫn người nhà đi đám cưới cùng chứ chưa từng nghe dẫn bạn đến." Lăng Vấn Kỳ nói xong, nhíu mày, cảm thấy lời mình nói có chỗ nào sai sai, nhanh chóng sửa lại: "Tôi không có ý gì khác, cậu đừng có nghĩ nhiều."

"Tôi có thể nghĩ nhiều cái gì?" Tần Thư Thụy cạn lời: "Chỉ là tham dự một đám cưới thôi, anh chú trọng như vậy thì thôi, tùy anh, công việc của anh tôi dời là được chứ gì?"

"Không dời cũng được." Lăng Vấn Kỳ lạnh như băng nói: "Cứ dựa theo kế hoạch của cậu đi."

"Hả? Tần Thư Thụy lại ngốc.

"Hả cái rắm, cứ như vậy đi." Lăng Vấn Kỳ cúp điện thoại.

Tần Thư Thụy hỗn loạn trong gió, nửa ngày mới tỉnh táo lại, nói cách khác, Lăng Vấn Kỳ chấp nhận lời đề nghị của cậu ta, chịu ngoan ngoãn làm việc rồi?

Đệt, thần kỳ quá!

Tinh ca của cậu ta quá thần kỳ! Như vậy đã có thể thành truyền thuyết rồi!

Hứa Tinh Lạc nhận được câu trả lời của Tần Thư Thụy cũng không thấy giật mình, nếu Lăng Vấn Kỳ thật sự không có chút hảo cảm nào với Tần Thư Thụy, với tính tình nát bét của người kia, anh ta sẽ chuyển khỏi ký túc xá ngay từ năm đầu tiên, tuyệt đối không ở lại với Tần Thư Thụy.

Sau đó còn đồng ý làm việc với nhau, hắn đã nhìn thấy một vài dấu hiệu rồi.

Chỉ là yêu mà không tự biết thôi, trời sinh một đôi với Tần Thư Thụy cong mà không tự biết.

Đến hôm đám cưới Thẩm Kí, Tần Thư Thụy ban ngày đi làm với Lăng Vấn Kỳ, đến tối thì cùng tham dự đám cưới Thẩm Kí, thấy cậu dẫn một anh đẹp trai đến, Thẩm Kí nở nụ cười hiểu rõ, dù sao từ hồi cấp ba gã đã nghe Tần Thư Thụy cong rồi

"Bạn trai đẹp trai quá nha." Thẩm Kí nói.

"Gì?" Tần Thư Thụy nhìn mình, rồi lại nhìn Lăng Vấn Kỳ, nổi da gà: "Cậu cậu cậu, cậu đừng có nói bừa, ông chủ tôi đó."

"Ồ?" Nếu là trước kia thì Thẩm Kí tin, nhưng mà bây giờ gã là radar dò cong đó, vừa nhìn liền biết không phải mối quan hệ nam nam thuần khiết: "Chấp ca cùng Hứa Tinh Lạc đã comeout rồi, cậu sợ cái gì."

"Thật sự không phải." Tần Thư Thụy vội nhét phong bì lì xì, dẫn Lăng Vấn Kỳ đi vào ngồi, thuận tiện nói với Lăng Vấn Kỳ: "Anh đừng để ý, cậu ta không biết ăn nói cho lắm."

"Sao cậu giới thiệu tôi là ông chủ của cậu?" Lăng Vấn Kỳ nghe xong câu này thì không vui, chính anh ta cũng không biết vì sao mình không vui: "Lần sau đừng có giới thiệu tôi như vậy, tôi không thích."

Tần Thư Thụy bĩu môi, nghĩ thầm anh lắm tật xấu ghê, nhưng rất ngoan ngoãn nói: "Ừm ừm, được"

Lăng Vấn Kỳ ngồi bên cạnh Tần Thư Thụy, nghiêm mặt suy nghĩ hồi lâu, chậc, vì sao bạn của Tần Thư Thụy lại cho rằng anh là bạn trai Tần Thư Thụy?

Chuyện này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ Tần Thư Thụy là gay.

Đệt, sao đồ ngu ngốc này chưa bao giờ lộ ra?

Bên cạnh cũng đâu có ai nói, phòng bị ai đấy?

Cho rằng anh sẽ ra tay với Tần Thư Thụy sao, chuyện đó chẳng phải vô nghĩa sao......

"Này?" Lăng Vấn Kỳ dùng đầu gối chạm đầu gối Tần Thư Thụy.

"Làm sao?" Tần Thư Thụy nói.

"Không sao cả, có hơi nóng, sao chỗ này lại nóng như vậy?" Lăng Vấn Kỳ ghét bỏ mà nói: "Vẫn là ngốc tại trong nhà thoải mái."

Tần Thư Thụy cạn lời, không muốn dỗ anh ta, thậm chí còn muốn nói hay là anh về nhà đi?

Nhưng nhìn thấy Lăng Vấn Kỳ đổ mồ hôi, cậu ta lại mềm lòng: "Chỗ tôi có điều hòa này, tôi đổi chỗ với anh nhé."

Hai người đổi vị trí, Lăng Vấn Kỳ lại nói: "Sao lại rườm ra như vậy, khi nào mới bắt đầu ăn?"

"Kết hôn phải như vậy mà, anh chưa từng đi dự đám cưới sao?" Tần Thư Thụy nói: "Anh có đói không? Hay là tôi ra ngoài mua gì cho anh ăn lót bụng nhé."

"Không cần." Lăng Vấn Kỳ ôm cánh tay tiếp tục ngồi, dáng vẻ người sống đừng lại gần.

Khi bữa tiệc bắt đầu, Hứa Tinh Lạc và Tống Thanh Chi cũng tới ngồi xuống, sau đó nói chuyện cũng các bạn học cấp ba khác.

Tần Thư Thụy cũng muốn gia nhập, nhưng Lăng Vấn Kỳ chặn cậu ta trong góc, hơn nữa này tôn đại Phật vẫn luôn ra vẻ không vui, bữa tiệc chưa bắt đầu thì kêu đói, bắt đầu rồi thì nói không thích ăn.

Muốn như thế nào đây?

"Ăn một chút thôi nhé?" Tần Thư Thụy cảm thấy mình chắc là máu M, vậy mà cũng không tức giận: "Lát nữa bữa tiệc kết thúc thì chúng ta đi ăn thịt nướng uống rượu nha."

"Được." Lăng Vấn Kỳ nói.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Thư Thụy đi hỏi hai người Hứa Tinh Lạc đi ăn thịt nướng, Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp liếc nhau, đều nói không đi, phải về nhà ngủ.

"Làm phiền đêm xuân của người khác sẽ bị sét đánh, hai người tự đi đi." Hứa Tinh Lạc vỗ vai Tần Thư Thụy: "Chú ý an toàn."

Nghe sơ qua lời này, Tần Thư Thụy cũng không get được tinh túy trong đó, trong đầu chỉ toàn là cảnh X của Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp, đệt, cậu ta vẫn còn là con nít đó!

"Bọn họ không đi sao?" Lăng Vấn Kỳ lái xe, phát hiện chỉ có Tần Thư Thụy lại đây.

"Bọn họ phải đi về ngủ." Tần Thư Thụy mơ hồ trả lời.

"Ồ." May mà Lăng Vấn Kỳ cũng không hỏi nhiều.

Người này chính là như vậy, thờ ơ với chuyện của người khác, ngay cả người bạn đã hợp tác bốn năm với mình.

Tần Thư Thụy thường xuyên thắc mắc, không biết người như thế nào mới có thể được người này để vào mắt.

"Chỉ có hai chúng ta, còn đi không?" Tần Thư Thụy ngồi vào ghế phụ hỏi.

"Cậu không muốn đi?" Lăng Vấn Kỳ nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt: "Không muốn đi thì thôi, tôi cũng muốn về nhà ngủ."

"......" Tần Thư Thụy nghĩ thầm, dữ như vậy làm gì: "Không phải tôi không muốn đi, tùy anh thôi."

Vì vậy Lăng Vấn Kỳ khởi động xe, sau đó lại nói: "Chẳng lẽ người nói muốn đi ăn xiên thịt nướng không phải là cậu sao? Làm như tôi van xin cậu đi không bằng."

"???"Tần Thư Thụy trừng mắt, nhưng cậu ta đã quen rồi: "Được được được, là thái độ của tôi có vấn đề, biểu đạt không rõ."

"Chẳng lẽ không phải?" Lăng Vấn Kỳ rất oan uổng, rõ ràng vừa nãy là Tần Thư Thụy nói muốn đi, bởi vì đồ ăn trong bữa tiệc không ngon nên muốn đi với anh, xem như bồi thường cho anh.

"Tôi đâu có nói không phải." Tần Thư Thụy cạn lời.

"Cậu đâu có biết mình sai chỗ nào." Lăng Vấn Kỳ nghẹn một bụng hờn dỗi, rõ ràng không phải do tật xấu của anh, nhưng anh lại thấy cáu vì bị đối xử qua loa.

"Tôi......" Đâu có sai, một giây trước Tần Thư Thụy vẫn nghĩ như vậy, nhưng nhìn Lăng Vấn Kỳ tức giận như vậy thì cũng không chắc nữa, bắt đầu nhớ lại mọi chuyện, nhớ xong thì khóe môn giật giật: "Không phải, Thất ca, vì sao chúng ta phải tích cực với chuyện nhỏ như vậy?"

Còn ăn chưa có no, bây giờ đang đói lắm, trọng điểm đó.

Đúng thật, Lăng Vấn Kỳ thấy phiền trợn mắt, quyết định không chấp nhặt với Tần Thư Thụy nữa, tránh để mình tức chết.

Tối hôm đó, họ đi ăn cùng nhau, không nói đến những chuyện khác thì ăn rất hài lòng.

Chỉ là Tần Thư Thụy không ngờ, lúc mình uống quá nhiều sẽ làm tình với Lăng Vấn Kỳ, thậm chí trong lúc lên giường cũng không phải không tỉnh táo, cậu ta tin Lăng Vấn Kỳ cũng thế, cho nên vì sao hai người vẫn làm tình với nhau?!

Là do bị những cặp đôi khác kích thích, hay là do đói quá vơ đại?

Đương nhiên, Tần Thư Thụy không dám nói Lăng Vấn Kỳ đói quá vơ đại, với điều kiện của người kia, lúc nào cũng có thể tìm được bạn tình, về phần cậu ta, cậu ta cũng đâu phải người dễ thấy cô đơn như vậy, nếu không đã sớm yêu đương rồi.

Vậy tại sao?

Sau khi lâm vào hiền giả thời gian, Tần Thư Thụy phát điên.

Lén nhìn người bên cạnh đã ngủ đến bất tỉnh, được thôi, cậu ta cũng giả bộ ngủ.

Ngày hôm sau coi như là say rượu nên X, không nhớ rõ thì tốt.

Dù sao cậu tuyệt đối sẽ không ăn vạ để đối phương chịu trách nhiệm, mọi người đều là người trưởng thành, lên giường với nhau đến là hai bên tình nguyện, giả vờ làm bông hoa ngây thơ làm gì, cậu ta không phải người như thế.

Buổi sáng sau hôm lén ăn thử trái cấm cũng người bạn hợp tác, người đầu tiên tỉnh lại là bạn học Tần Thư Thụy, bởi vì tối qua sau khi cậu nhắm mắt thì thật sự thiếp đi mất, mà người nằm bên lại mất ngủ.

Sau khi tỉnh táo sảng khoái, Tần Thư Thụy không biết phải đối mặt với tình huống xấu hổ có thể dùng ngón chân đào biệt thự như thế nào, cho nên cậu ta rời đi trước.

Lăng Vấn Kỳ ngủ đến trưa mới dậy, phát hiện bên người không có ai, khuôn mặt vốn đã có chút hốc hác bỗng trở nên xấu xí như đáy nồi.

"Cậu ở đâu?" Điện thoại được nhận, Lăng Vấn Kỳ trực tiếp hỏi.

"Ở sân bay......" Bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của Tần Thư Thụy, coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Cậu đến sân bay làm gì?" Lăng Vấn Kỳ hỏi xong, sắc mặt liền thay đổi, anh nhanh chóng dậy mặc quần áo: "Đệt, cậu đứng im một chỗ không được nhúc nhích! Tôi đến đó tìm cậu! Nghe thấy không?" Anh gần như gào lên: "Dám động một cái đợi tới lúc tôi tìm được tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu!"

"......" Tần Thư Thụy nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng mắng tên điên.

Hôm nay Tần Thư Thụy đến sân bay là để đón Lâm Khác, chứ không rảnh trình diễn tiết mục sau khi say rượu X rồi bỏ chạy.

Nhưng trông Lăng Vấn Kỳ không đúng lắm......

Trong lòng Tần Thư Thụy lộp bộp một tiếng, không phải là anh ta muốn chịu trách nhiệm với mình đó chứ?

Nói chuyện điện thoại với Tần Thư Thụy xong, Lăng Vấn Kỳ nhanh chóng mặc quần áo, sau đó gọi xe đến sân bay, thật ra anh muốn tự mình lái xe sẽ nhanh hơn, nhưng mới uống rượu xong không được lái xe, hơn nữa với trạng thái này cũng không thích hợp lái xe.

Trên đường, Lăng Vấn Kỳ giục tài xế vô số lần, tính tình của tài xế lại rất tốt, người nọ nhét cả đống tiền, ông ta không muốn tốt cũng không được.

Ôi, đúng là có tiền, công tử nhà ai đây.

Lúc Tần Thư Thụy bị hỏi ở nơi nào, quả thật không thể tin được, đối phương thật sự tới?

Nghe nói đang đợi máy bay, Lăng Vấn Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, biết Tần Thư Thụy đến đón người, anh cũng không xấu hổ, bởi vì sau khi tỉnh lại không nhìn thấy đối phương đã làm anh rất tức giận, anh không có cách nào đợi Tần Thư Thụy trở về, "Sao cậu không nói tiếng gì mà bỏ đi rồi?" Lăng Vấn Kỳ kéo tay Tần Thư Thụy.

Thanh niên đang tìm Lâm Khác trong đám người quay đầu lại, bờ môi sưng đỏ, đuôi mắt phiếm đỏ, gương mặt được gọi là mặt túng dục, vô tội nháy mắt nói: "Tôi, tôi còn phải thông báo sao?"

Thuận tiện giật tay mình lại.

Nhưng Lăng Vấn Kỳ không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, vẻ mặt trông còn cực kỳ dọa người: "Tần Thư Thụy, cậu có ý gì?"

"Cái gì có ý gì? Này, cậu đừng có nắm chặt như vậy, đau." Tần Thư Thụy nhăn mặt: "Cậu dữ cái gì hả, tôi không nói thì làm sao? Hôm nay là cuối tuần, tôi không đi làm."

Lăng Vấn Kỳ không chờ Tần Thư Thụy nói xong, bỗng nhiên kéo cậu ta vào lòng, nắm gáy hôn lên, động tác không thể gọi là dịu dàng mà còn tràn đầy xúc động.

Anh không trả lời được câu hỏi của Tần Thư Thụy, ngoại trừ cách này thì không có cách nào khác để giảm bớt tình thế khó khăn hiện tại của anh.

"......" Tần Thư Thụy trợn tròn mắt, không thể tin được, người này cưỡng hôn mình trước mặt nhiều người.

Lâm Khác kéo vali, vừa đi ra liền nhìn thấy cảnh tưởng này, em trai gã bị người đàn ông khác ôm vào lòng hôn......

Đệt? Cái quỷ gì?!

Tần Thư Thụy! Không phải đã nói mình là thẳng nam sao?

Lâm Khác yêu thầm người nọ mấy năm thanh xuân đúng là chịu đả kích, gã không trực tiếp nhào lên đánh là bởi vì gã đã trưởng thành rồi, hơn nữa cũng đã gần như buông bỏ được đoạn tình cảm không có khả năng này.

Đệt, nhưng điều đó không có nghĩ là gã ta sẽ đứng nhìn em trai mình bị cưỡng hôn!

"Tiểu Thụy!" Lâm Khác lớn tiếng ngăn cản hai người đang ôm hôn nhau.

Tần Thư Thụy được Lăng Vấn Kỳ ôm vào lòng giống như mới tỉnh từ trong mơ, hoảng loạn nhanh chóng đẩy người kia ra, sao đó mặt đỏ đến tận tai gọi Lâm Khác: "Anh......"

"Đây là ai?" Lâm Khác trừng mắt nhìn Lăng Vấn Kỳ.

"Cậu ấy là......" Tần Thư Thụy định nói thì bị Lăng Vấn Kỳ ngắt lời.

"Tôi là bạn trai của cậu ấy." Thanh niên ngầu lòi đẹp trai cao hơn Tần Thư Thụy một cái đầu đưa tay ôm lấy cậu ta, bá đạo ôm cậu ta vào lòng.

Vừa rồi, Lăng Vấn Kỳ cuối cùng cũng biết mình nên làm gì, điều duy nhất anh nên làm bây giờ đó là để cho cả thế giới biết Tần Thư Thụy là người của anh, đúng là ý kiến hay.

"Bạn trai? Tiểu thụy?" Vẻ mặt Lâm Khác kiểu em chơi anh sao?

"Không phải!" Tần Thư Thụy muốn sáng tỏ: "Cậu ấy là ông chủ của em, em đã nói với anh rồi đó...... Ưm......"

"Tôi đã nói là tôi không thích cậu giới thiệu tôi như vậy mà." Lăng Vấn Kỳ nằm cằm Tần Thư Thụy hôn lên, quả thật dã man đến mức khiến người khác phát điên!

Lúc buông ra, Tần Thư Thụy không muốn nói gì nữa, đã như vậy rồi thì cần phải nói gì nữa?

"Em làm tốt lắm." Lâm Khác trợn tròn mắt, cho rằng Tần Thư Thụy cố ý dẫn bạn trai đến để chọc tức mình, gã nghĩ, mình thật sự không được em trai hoan nghênh đến thế sao? Không phải: "Thật ra em không cần phải như thế sao, chỉ cần em nói thẳng một câu là em không thích anh, anh có thể quấy rầy em được sao?"

Không khí im lặng chừng mấy giây.

Lăng Vấn Kỳ bất chấp tất cả hung hăng trừng người nào đó, còn chuyện này nữa hả? Vẫn chưa từ chối rõ ràng luôn sao? Vậy thì chính là mập mờ với nhau rồi? Đó chính là ái muội? Sao anh không biết!

"......" Tần Thư Thụy nghĩ thầm, hai người chơi đi, tôi đi đây!

Nhưng cậu không đi được, bởi vì từ lúc Lăng Vấn Kỳ tới, tay của cậu ta chưa từng được tự do, tên này sợ cậu chạy sao?

Nắm chặt như vậy!

Ba người lên xe taxi, vốn dĩ Tần Thư Thụy phải đi về gặp ba mẹ nuôi, nhưng có Lăng Vấn Kỳ bên cạnh, hơn nữa trạng thái hôm nay cũng không thích hợp nên không xuống xe.

"Ngày mai nhớ về nhà ăn cơm." Lâm Khác ôm tâm trạng thất tình đi xuống xe, thuận tiện dặn dò em trai một câu.

"Vâng, em biết rồi." Tần Thư Thụy chột dạ kinh khủng.

Nhưng cũng không phải chuyện xấu, nếu từ nay về sau Lâm Khác hết hy vọng với cậu ta cũng là một chuyện tốt.

"Cậu ta thích em?" Xe còn chưa đi, Lăng Vấn Kỳ ngồi bên trong đã nói.

"Đúng vậy, tôi là thanh xuân của anh ta đó." Tần Thư Thụy bla bla nói: "Anh ấy yêu tôi lắm, ra nước ngoài du học mấy năm cũng nhớ đến tôi, đáp án này anh có vừa lòng không...... Ưm......"

"Cậu thật sự......" Lăng Vấn Kỳ trực tiếp đè Tần Thư Thụy xuống xe, anh không ngờ lại như vậy, nhưng người này lúc nào cũng có thể khiến anh phát điên: "Còn có ý chọc giận tôi, tôi sẽ lập tức để cho cả thế giới biết cậu đang quen tôi."

Nói những lời này là bởi vì anh thật sự nghĩ như vậy.

Tần Thư Thụy nhắm mắt lại, không nói gì, bởi vì cậu ta không dám phủ nhận, mình thật sự cố ý chọc giận Lăng Vấn Kỳ, cậu ta đang rất mê mang, tình huống hiện giờ là thế nào, vì sao Lăng Vấn Kỳ lại như thế......

Chẳng phải người này ghét mình lắm sao?

"Thất ca......" Cậu ta tính nghiêm túc nói chuyện, không muốn mơ màng như thế nữa.

"Ơi." Nghe thấy Tần Thư Thụy gọi Thất ca mềm mại như vậy, Lăng Vấn Kỳ hết giận một chút, cứ ngoan như vậy thì anh sẽ không bày ra bộ dáng dữ tợn như vậy nữa.

"Ý của anh là, anh muốn quen tôi, tôi hiểu như vậy không sai chứ?" Ánh mắt Tần Thư Thụy nhìn Lăng Vấn Kỳ vô cùng không tin tưởng: "Nhưng chẳng phải anh không ưa tôi sao?"

"Tôi nói tôi không ưa cậu khi nào?" Lăng Vấn Kỳ nhíu mày, có lẽ là thừa nhận tính cách của mình hồi xưa không tốt lắm, mím môi giải thích: "Đó là hận sắt không thành thép hiểu không? Ngoại trừ độc miệng với cậu mấy câu thì tôi có từng bạc đãi cậu chưa?"

Tần Thư Thụy bị hỏi đến nghẹn họng, nhớ lại, dường như cũng cảm thấy đúng.

Bốn năm đại học ở chung với nhau, đồ của Lăng Vấn Kỳ là đồ của cậu ta, gặp chuyện gì cứ việc gọi một tiếng Thất ca, đối phương sẽ đến hỗ trợ giải quyết, chỉ là mắng cậu mấy câu ngu ngốc thôi.

"Ồ." Tần Thư Thụy gật đầu: "Cho nên tôi làm lốp xe dự phòng bốn năm trời cuối cùng cũng được chuyển chính thức hả?"

"Ai nói cậu là lốp xe dự phòng?" Lăng Vấn Kỳ nhìn Tần Thư Thụy một cái, sau đó chuyển ánh mắt đi chỗ khác, nhưng tay vẫn nắm lấy tay Tần Thư Thụy, giải thích: "Chẳng qua là bây giờ tôi mới nhận ra cái gì là thích, nước chảy thành sông đó có hiểu không?"

"Không phải lốp xe dự phòng sao?" Tần Thư Thụy xác nhận.

"Không phải, đừng nhắc mấy chữ này nữa, không muốn nghe." Lăng Vấn Kỳ nói.

"Phản cảm như thế hả, có phải anh chột dạ không?" Tần Thư Thụy cảm thấy có điều gì đó đáng nghi, cậu ta không tin chuyện ma quỷ của Lăng Vấn Kỳ đâu: "Sao anh lại thích tôi? Chẳng phải anh thích người ấm áp thông minh như Tinh ca của tôi sao? Tôi bình thường như vậy mà."

Giống như Tống Thanh Chấp, tuy rằng lúc đó có hảo cảm với cậu, nhưng cuối cùng nhìn rõ sự bình thường của cậu ta, lựa chọn thích người ưu tú như Hứa Tinh Lạc.

"Nếu cậu để ý như vậy thì để tôi nói rõ cho cậu nghe, chỉ nói một lần thôi, sau khi nghe xong thì không được rối rắm nữa, được không?" Lăng Vấn Kỳ nói.

"Ừ." Tần Thư Thụy gật đầu.

"Lúc đầu đúng là tôi có hảo cảm với Hứa Tinh Lạc, nhưng thích dường như chỉ là do tôi tưởng tượng, không phải sự thật." Lăng Vấn Kỳ nhún vai: "Sau đó biết cậu ta thế nào thì tôi không thích nữa, cậu ta không phải người tôi muốn."

Tần Thư Thụy chớp mắt, sao cậu nghe mấy lời này quen tai ghê, không phải một bộ y chang Tống Thanh Chấp sao?

Nếu không có Tống Thanh Chấp làm ví dụ, Tần Thư Thụy có thể sẽ không tin lời anh nói, dù sao nghe như cặn bã, nhưng có Tống Thanh Chi làm ví dụ, cậu ta sẽ tin.

Bởi vì sau đó cậu ta tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Chấp đã rơi vào tay Hứa Tinh Lạc như thế nào.

"Đã hiểu chưa?" Lăng Vấn Kỳ thấy cậu ta không nói lời nào, mím môi: "Sự thật là như vậy đấy, đừng có nghĩ nhiều mà nghi ngờ tôi, nếu tôi là kẻ cặn bã thì không chờ đến ngày hôm nay đâu."

Nói rất có lý.

"Được rồi." Tần Thư Thụy chấp nhận lời giải thích này của anh, cậu ta nắm tay Lăng Vấn Kỳ: "Sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn nhé, bạn trai."

Tác giả có lời muốn nói: Tống Thanh Chấp nhìn nhầm Tần Thư Thụy, cuối cùng lựa chọn Hứa Tinh Lạc.

Lăng Vấn Kỳ nhìn nhầm Hứa Tinh Lạc, cuối cùng lựa chọn Tần Thư Thụy.

Tất cả mất đi rồi sẽ quay trở về bằng cách khác.

Kally: Không biết ở đây có phải là bug hay không, nhưng Lăng Vấn Kỳ đã từng đi du lịch với vợ chồng nhà Thẩm Ký vào hè năm ba đại học, nhưng hôm nay đám cưới lại nói không quen nhau là sao za.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui