Tử Xuyên Tam Kiệt


Tử Xuyên Tam Kiệ tTác giả: Lăo Trư Quyển 18: Vệ quốc chi chiến .-----oo0oo----- Chương 5: Ma tộc cuồng triều (3).
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu truyện từ

Thượng tuần tháng tư năm bảy tám tư, ma tộc quân đội đông nghìn nghịt xuất hiện ở tây Ngõa Luân hạp cốc, mục tiêu nhắm đến đầu tiên của đại quân là Đạt mã hành tỉnh nằm ngay lối ra của Ngõa Luân hạp cốc.
Cho dù trú quân đương địa sớm đã được cảnh báo, hơn nữa cũng tận khả năng chuẩn bị tốt nhất, nhưng quả thật vô pháp chống cự lực lượng đáng sợ hơn hai mươi vạn đại quân ma tộc.
Sau ba ngày ba đêm bị vây công, đau đáu ngóng chờ viện binh nhưng không thấy, Đạt mã thủ phủ rơi vào tay giặc. Một vạn năm ngàn thủ quân trận vong, Đạt mã tổng đốc Phạm Địch tự vẫn.
Sau khi Đạt mã hành tỉnh thất hãm, hai hành tỉnh khác là Khố Lí và Cáp Lạp cũng bị ma tộc công hãm, trên mười triệu nạn dân chạy trốn chiến hỏa kéo về tây lĩnh thổ tị nạn, dòng người cuồn cuộn trên đường ngày đêm, tuyệt đại bộ phận dân chúng đào nạn chưa từng có tận mắt thấy qua ma tộc, nhưng tâm lý bất an hoảng loạn thể hiện rõ trên từng gương mặt.
Đường xá Đế đô đâu đâu cũng thấy nạn dân y sam lam lũ, ngôn ngữ kinh hoảng kể lại cố sự kinh hiểm vạn phần mà bản thân vừa thoát hiểm, thị dân Đế đô nhiều năm chưa thấy chiến tranh nghe kể bụm miệng kinh hô. Tự nhiên, chủ của cố sự nhấn mạnh bản thân đã trí dũng song toàn đào thoát khỏi tay ma tộc hung tàn ra sao, nhưng ấn tượng để lại sâu sắc cho người nghe nhất chính là sự cường đại phi thường của ma tộc, không thể chiến thắng chúng. Ở trước mặt đám quái vật da xanh đó, nhân loại chỉ có hai con đường có thể đi: một co giò chạy cho nhanh, hai thì ngoan ngoãn chịu chết, trong thiên địa không có lực lượng nào có thể ngăn cản bước tiến của đám quái vật đó.
Cho dù kinh khủng vạn phần nhưng Đế đô không hề tuyệt vọng, dân chúng vẫn bảo tồn hi vọng, vào lúc kinh khủng bất an, danh tự của một anh hùng được truyền khắp đường lớn hẻm nhỏ ở Đế đô, nhắc đến y, cả người bi quan nhất cũng cảm thấy hi vọng. Đệ nhất danh tướng Tử Xuyên gia, anh hùng kháng ma tộc cử thế vang danh, trong chiến tranh Viễn Đông, y với cô quân nhược lữ cũng kháng kích cả trăm vạn ma tộc dưới Mạt y thành, cho dù uy lực đáng sợ của Ma thần hoàng cũng không thể bắt y khuất phục.
Thân ảnh của y được vạn vạn người chú ý, bọn họ đều nói: "Tư Đặc Lâm, chỉ có ngài có thể ngăn chặn ma tộc!"
"Tư Đặc Lâm đại nhân còn đây! Trung ương bộ đội tinh duệ của gia tộc vẫn hoàn hảo vô tổn!"
"Năm đó ở Mạt ngõa, là ngài đánh lui ma tộc đại quân! Hiện tại, ngài nhất định có thể sáng tạo lại kì tích, đánh lui ma tộc xâm lược!" Tư Đặc Lâm được dân chúng kì vọng cao thì đang khẩn trương cao độ, không khí Quân vụ xứ hết sức khẩn bách, trên địa đồ Đông bộ chiến khu, ký hiệu mũi tên đen đã chiếm dày đặc.
* * *
Tình báo từ tiền tuyến báo về như thủy triều, từ ngữ khiến người ta chán nản lặp đi lặp lại: "Thất hãm rồi", "Bị bao vây rồi", "Bị đánh tan rồi", "Mất liên hệ rồi". Do ma tộc tiền phong phân ra tấn công khắp nơi, trinh sát binh chỉ có thể đưa về những tin tức tình báo mơ hồ, chỉ huy bộ không thể từ các tin tình báo rút ra động hướng tiếp theo của địch nhân, khó khăn chẳng khác gì phải kiếm một cây tăm xỉa răng trong căn phòng tối om.
Trên chiến tuyến trải dài ngàn dặm, ma tộc phảng phất như có binh lực vô hạn và tinh lực thừa thải không tận, bọn chúng đồng thời phát động công kích năm hành tỉnh, thuận đường còn vây công mười hai thành thị được phòng thủ kiên cố.
Chiến huống phức tạp khiến bản đồ quân sự trở thành một bức tranh ấn tượng, mũi tên đỏ đen chen chúc hỗn loạn, địch ta lẫn vào nhau, đặc biệt khiến Tư Đặc Lâm mê hoặc đó là ma tộc lại có thể xuất kích các hướng, ý đồ bọn chúng là gì? Rốt cuộc đâu mới là phương hướng chủ công của ma tộc? Binh lực bọn chúng đủ chống đỡ cho năm mũi công kích không?
Các tham mưu cấp cao của Quân vụ xứ đều bị triệu tập thảo luận nghiên cứu, mười mấy tham mưu từng tốt nghiệp xuất sắc Viễn Đông quân giáo có chỉ số IQ trên một trăm bảy mươi động não suy luận mưu đồ của ma tộc. Mọi người minh tư khổ tưởng, đọc qua đọc lại nhàu nát cả những cuốn sách quân sự kinh điển nhưng không tìm được lí do giải thích được sự phong cuồng tứ diện xuất kích của ma tộc, trừ phi binh lực của ma tộc nhiều hơn gấp mười lần binh lực nhân loại.
Một tham mưu quân quan sau một thời gian suy nghĩ bỗng ôm đầu gào lên: "Tôi sắp phát điên rồi!"
Tư Đặc Lâm chấn động, y ngẩng đầu lên mệt mỏi nói: "Ta nghĩ, chúng ta đã tìm được nguyên nhân ma tộc phát điên rồi!"
* * *
Trên sự thật, dùng hai chữ "Phát điên" để hình dung trạng thái ma tộc lúc này vẫn là chưa đủ.
Ở cứ điểm Ngõa Luân, các Quân đoàn trưởng và Vân Thiển Tuyết mỗi người mỗi ngã, sau khi rời cứ điểm, các Quân đoàn truởng lại phát sinh tranh luận tiếp tục.
Mông tộc lấy đệ thập nhị, đệ thập tam quân làm chủ lực công đánh các hành tỉnh đông nam: Bỉ đặc, Đỗ gia mã, An kì. Mấy hành tỉnh này là trong ngự tiền hội nghị Ma thần hoàng đã hứa cấp cho Mông tộc, Mông tộc hi vọng có thể tận lực sớm giành được vào tay mình.
Đại công tước Ôn Khắc Lạp của đệ lục quân thì có ham muốn kiến công mãnh liệt, sau mấy trận thắng lợi làm hắn cực khinh lực lượng chống cự của nhân loại, hắn cho rằng, không cần xuất động chủ lực quân của vương quốc, chỉ mấy quân đoàn tiên phong cũng đã đủ càn quét cả đại lục rồi, hắn hô hào tiếp tục tiến lên, muốn trước khi Ma thần hoàng bệ hạ ngự giá quang lâm phải đoạt được đại thành Đế đô, lấy nó làm quà mừng Ma thần hoàng giá lâm Tây xuyên đại lục.
Nhưng Mông Hãn không có mấy hứng thú đối với nhiệm vụ quang vinh đó, lão chỉ muốn làm điền chủ ôm lấy đất đai của mình, nổi giận đùng đùng, Ôn Khắc Lạp dẫn mỗi đệ lục quân tiếp tục lên đường.
Tuy Ôn Khắc Lạp là cô quân nhưng sau lưng hắn còn có đại quân của Ma thần vương quốc, hắn thập phần tự tin, lại thêm trên đường chứng kiến cảnh nhân loại hoảng loạn thất thố khi gặp ma tộc binh, kêu gào hô thảm, còn quân đội nhân loại thì trốn trong thành không dám ra chiến, thậm chí có lần chỉ có vài sĩ binh đệ lục quân lạc đường mà cũng dọa cho quân dân một tòa thành nhỏ bỏ thành chạy, Ôn Khắc Lạp càng kiêu ngạo. Hắn thậm chí còn tốn công suy nghĩ bài diễn thuyết khi đứng trước đội ngũ thủ não Tử Xuyên gia đầu hàng, là dùng ngôn ngữ bình hòa phủ dụ đối phương hay là hung lệ đe dọa bọn chúng? hoặc đem giết sạch bọn chúng? Nếu như giết sạch đầu não của Tử Xuyên gia thì lấy ai để vương quốc đàm phán? Ai sẽ đem lãnh thổ còn lại của Tử Xuyên gia đầu hàng vương quốc?
"Đây thật là vấn đề nhức đầu". Ôn Khắc Lạp than thở, giống như một nhà giàu đang suy nghĩ trưa này ăn tay gấu hay là ăn vi cá đây?
Tư Đặc Lâm phán đoán, ma tộc sẽ chọn đường đến Đế đô gần nhất, vậy phương hướng chủ công kế tiếp của bọn chúng nhất định là Áo tư hành tỉnh.
Từ đó, Quân vụ xứ vạch ra kế hoạch nghênh chiến. Ngày mười ba tháng tư, Đông nam quân đoàn mới tổ hợp đã xuất chinh, Tư Đặc Lâm đích thân tọa trấn thủ phủ Áo tư hành tỉnh, y giống như một con nhện đang ở trung tâm mạng lưới, cẩn thận quan sát địch nhân đang bức đến.
Một lượng lớn bộ đội được phái đi trinh sát động hướng của ma tộc, tín sứ hỏa tốc phát bố mệnh lệnh cho các hành tỉnh, trên đường lớn rộng rãi, trên tiểu đạo gập ghềnh, trên đường mòn quanh co trong rừng, đâu đâu cũng có binh mã hành quân, đâu đâu cũng thấy vũ khí, giống như các dòng suối đang chảy về sông lớn, vô số bộ đội từ tứ diện bát phương bắt đầu tụ tập về Áo tư hành tỉnh, Tử Xuyên gia lần thứ nhất tổ chức phản kích địch nhân xâm lược.
-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui