Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 19: Liệt hỏa phần thành.
-----oo0oo-----
Chương 2: Toàn dân giới bị (2).
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trong thành, Bạch Xuyên không ngừng gặp xa đội truy trọng và bổ cấp của ma tộc, bọn chúng đang cung ứng a tộc quân đội đang tác chiến ở tiền tuyến.
Xa đội dài ngoằng chắc đầy đại mễ, tiểu mạch, ma tộc binh dắt trâu cưỡi ngựa, khí thế nghênh ngang đắc ý.
Ma tộc binh vốn bần hàn, tiến nhập đất đai phì nhiêu của nhân loại, bọn chúng nhanh chóng phát tài.
Nhìn nét mặt đắc ý của bọn chúng, thần tình mãn nguyện của chúng, rất hiển nhiên, bọn chúng đã tự xem mình là chủ nhân của đất đai này.
Vó ngựa sắt đạp lộp cộp trên nền đá xanh, dường như đá cũng đang rên rỉ dưới gót giày quân xâm lược.
Đi phía sau là đám đông nam tử nhân loại bị trói quặp hai tay,ma tộc kị binh dùng roi quất bọn họ tiến tới hệt như đang đuổi bầy dê, gương mặt đám nam tử đó ngốc trệ mất hồn, tâm tình như đã chai lì rồi.
Còn ở hai bên đường, dân chúng nhân loại cúi người cúc cung, giống như lúa mạch bị gió áp ngã rạp xuống.
Bạch Xuyên nhỏ giọng hỏi người đi đường, họ cho nàng biết, đó là tráng đinh trong vùng bị ma tộc chiếm, bọn họ được dùng làm lực lượng lao động đào hào đắp lũy, vận chuyển... a tộc.
Bạch Xuyên chấn kinh thốt: "Trời! Tráng niên nam tử như thế chẳng lẽ lại có thể bị một sợi dây thừng chế ngự sao? Chẳng lẽ họ không phản kháng, không thể bỏ chạy sao? Bọn họ sao có thể nhẫn mà chịu đựng sự dày xéo hành hạ như thế?"
"Chúng tôi không có biện pháp!" Người đi đường cười khổ: "Gia tộc quân đội đều bị đánh bại lui, nghe nói ma tộc cả Đế đô cũng đánh hạ luôn rồi! Vốn mọi người còn hi vọng vào Tư Đặc Lâm đại nhân nhưng nghe nói ông ấy cũng bị ma tộc bắt sống rồi, bá tính bình dân chúng tôi có biện pháp nào nữa đâu? Chúng tôi trong tay không có vũ khí, không có người lãnh đạo. Ma tộc muốn gì, chúng tôi cấp cho chúng thứ đó, chúng muốn cướp, chúng tôi ngoan ngoãn dâng lên, chúng muốn lương thực, chúng tôi đem bồ lúa ra, chúng muốn gia súc, chúng tôi mở cửa chuồng cho chúng, đuổi bò dê ra cho chúng, miệng tươi cười nói: "Các lão gia, xin mời! Cứ tùy ý lấy", nếu dám giấu diếm thứ gì, hậu quả không thể kham nổi, ma tộc binh sẽ giết sạch toàn thôn. Bọn chúng cho dù cướp đoạt hết gia sản của chúng tôi, chúng tôi vẫn phải đứng hai bên đường hoan hô tán dương 'Thần tộc anh minh', xưng tụng 'Ngô hoàng vạn tuế'".
Người đó vừa nói vừa cười thảm.
Bạch Xuyên không thể ngờ, dân chúng lại khủng hoảng đến mức này, đấu chí tinh thần đều băng hội cả.
Nàng rất muốn cho người đó biết, Đế đô chưa có thất hãm, Tư Đặc Lâm tướng quân không có bị bắt, gia tộc vẫn đang chiến đấu, các dũng sĩ vẫn anh dũng bất khuất ngăn cản bước chân ma tộc tiến tới, nhưung không biết vì sao, trong đầu nghĩ nhưng nàng lại không nói ra.
Khiến Bạch Xuyên phẫn uất nhất không phải là ma tộc mà là đám nhân loại bại hoại.
Trong lữ điếm và tửu điếm ở Ba đặc lợi, nàng lưu tâm lắng nghe và quan sát, lúc nào cũng có nhân loại không biết liêm sỉ vây quanh quân quan ma tộc.
Bọn chúng cười cợt nịnh bợ, rót rượu cầm ly a tộc quân quan, lắp bắp học hỏi ngôn ngữ ma tộc, đám quân quan ma tộc cười rất sảng khoái, chơi đùa với chúng như là với chó.
Bọn chúng vây quanh ma tộc, cao hứng vui vẻ, không ngừng đề nghị "Cụng li vì thắng lợi vĩ đại của thần tộc", nhiệt tình còn hơn đồng bào huynh đệ của mình.
Khiến Bạch Xuyên chấn kinh đó là, rất nhiều kẻ trong đám bại hoại đó tịnh không phải là ngu dân vô tri vô thức, ngược lại, bọn chúng từng là quan viên và quý tộc đường đường của gia tộc.
Ở một tửu điếm, Bạch Xuyên còn chứng kiến có một kẻ giả làm chó sủa chờ ma tộc quân quan ném xương cho.
Nhìn thấy người đó, Bạch Xuyên vội quay đầu đi, sợ bị hắn nhận ra: nàng biết người này, đó là kẻ xuất thân từ gia tộc hiển hách có lịch sử lâu đời ở Ba đặc lợi hành tỉnh, trước đây còn là bá tước, thành viên của Nguyên lão hội.
Bọn chúng tự đánh mất nhân phẩm đến mức đó chẳng phải là vì chịu áp bức tàn bạo của ma tộc, mà là vì để giữ được lợi ích của bản thân. Những quý tộc và quan viên từng thuộc Tử Xuyên gia, mắt thấy gia tộc thất thế liền vội quay đầu chui vào lòng chủ tử mới.
E là ngay cả một tên binh sĩ ma tộc bình thường cũng được chúng đối dãi như thần, mục đích không gì khác, chỉ là mong giành được một chức vị, được sung sướng dưới sự thống trị của ma tộc, hoặc giả cùng theo ma tộc cướp đoạt đồng bào, thu hoạch tài sản cho bản thân.
Những chuyện bọn chúng làm còn tồi tệ hơn cả ma tộc.
Bọn chúng chủ động dẫn ma tộc đến nhà người có hiềm khích với chúng, vu cáo trong nhà có chứa du kích Tử Xuyên, sau đó cùng ma tộc binh giết người đốt nhà cướp tài sản. Phàm chỗ nào ma tộc không biết thì bọn chúng đưa đi, cướp cho bằng sạch mới thôi.
Nhìn thấy bọn chúng, Bạch Xuyên muốn nổi điên, tay bất giác thò vào chuôi đao giấu trong người, dọa Bố Lãng và đám bộ hạ của nàng kinh hãi: "Đại nhân, kiềm chế! Ngài chớ làm cho cả lũ mất mạng a!"
Ở trong Ba đặc lợi thành, Bạch Xuyên cảm thụ ức chế trong lòng càng lúc càng lớn, không dám ở lại lâu vì sợ mất kiềm chế, dẫn bộ hạ qua thành rất nhanh.
Buổi tối hôm đó, bọn họ nghỉ đêm ở thôn tử ngoài thành.
Bố Lãng gõ cửa một hộ nông gia, hắn nói thẳng với chủ nhà: "Chúng tôi là quân quan Tử Xuyên gia, hôm nay muốn tá túc ở nhà các người, có thể giúp chúng tôi hay không?"
Chủ nhà không dám giúp, kinh hoảng "Mời đi cho!", mãi đến nhà thứ tư, nam chủ nhân mới không do dự đáp: "Được, nhà chúng tôi rất hoan nghênh các chiến sĩ dũng cảm kháng cự ma tộc!"
Bố Lãng nhìn chăm chú vào mắt chủ nhà: "Thế nhưng trước khi đến đây, chúng tôi đã gõ cửa ba nhà rồi, đều bị họ cự tuyệt".
"Bọn họ không phải nam nhân chân chính". Chủ nhà bình tĩnh nói: "Khách nhân tôn quý, mời vào nhà nghỉ ngơi".
Buổi tối, chủ nhà giết gà thết đãi khách nhân một bữa ăn ngon.
Sau bữa ăn, mọi người cùng ngồi nói chuyện, nam nhân trong thôn lục tục kéo đến nhà này, bọn họ biết có người từ Viễn Đông đến, muốn hỏi thăm tình huống của quân đội.
Thôn dân ngồi chật nhà, trong đám bọn họ, Bạch Xuyên nhìn thấy mấy gương mặt quen quen, chính là những người từ chối bọn nàng tá túc khi nãy.
Nhận ra Bạch Xuyên, bọn họ có điểm xấu hổ, nhưng vẫn ngồi không chịu đi.
Nhìn những gương mặt âu lo lẫn kì vọng xung quanh, Bạch Xuyên dù đi đường mệt mỏi cũng không đành cự tuyệt bọn họ.
-o0o-