Tử Xuyên Tam Kiệt


Tử Xuyên Tam KiệtTác giả: Lăo Trư
Quyển 19: Liệt hỏa phần thành
.-----oo0oo-----
Chương 7: Sinh tử tương thác (4).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Tử Xuyên Trữ đột nhiên nhớ đến nét mặt cười lạnh sát khí của Đế Lâm trước khi rời đi, tim nàng đột nhiên nhói lên: "Ông ta căn bản là cố ý! Ông ta căn bản đã tính hi sinh người mình để ngăn cản ma tộc! Đế Lâm, kẻ sát nhân điên cuồng! Ngươi ngay cả người mình cũng không tha!"
Tần Lộ đau lòng nói: "Điện hạ, bằng vào lương tâm mà nói, Giám sát trưởng đại nhân làm như thế không phải không có lí do. Thủ quân tiền tuyến nếu triệt thoái, ma tộc có khả năng sẽ phát giác cạm bẫy, hoặc giả đột phá chiến tuyến chạy sang tây thành. Nhưng tử thương đều là chiến sĩ Trung ương quân, bọn họ đều là lão binh theo Tư Đặc Lâm đại nhân nhiều năm, bắt đầu tử Viễn Đông, đánh Mạt Y, đánh Ngõa Luân, chống cự ma tộc, trấn áp phản quân Viễn Đông, bọn họ mỗi người đều đổ nhiều máu cho tổ quốc, công trạng to lớn. Hiện tại, gia tộc không nói một tiếng phóng hỏa thiêu chết bọn họ. Tôi, tôi không biết nói sao với bọn họ, không biết đối diện thế nào với bọn họ!"
Nói đến đây, Tần Lộ khóc không thành tiếng.
Nghĩ đến tâm tình bi phẫn của các lão binh khi đối diện tuyệt cảnh, nghĩ đến tấm lòng trung thành của bọn họ, bị gia tộc vứt bỏ, cảm thụ của bọn họ thống khổ đến dường nào, Tử Xuyên Trữ nát cả lòng, tâm tình trĩu nặng.
Nàng cảm giác trời xoay đất chuyển, hai bàn tay nắm chặt lấy mép quân phục, nắm tay siết chặt đến phát trắng.
Trong nhà rơi vào yên tịch như chết, cuối cùng, Tử Xuyên Trữ lên tiếng phá đi sự trầm tịch.
"Tần Lộ, ông xem, chuyện này nên làm thế nào đây?"
"Điện hạ, tôi cũng không biết. Lúc đánh Mạt Y, Trung ương quân bốn người mới có một quay về, hi sinh lớn thế chúng tôi vẫn không than oán, nhưng lần này bất đồng, bọn họ chết trong tay người mình, chết không nhắm mắt. Điện hạ, nếu ngài chỉ là hoàng trữ kế thừa gia tộc, tôi cũng không đem chuyện này làm phiền ngài, Trung ương quân cũng sẽ nhẫn nhịn, nhưng ngài còn là Quân đoàn trưởng của Trung ương quân, tử thương chính là bộ hạ của ngài, tôi không thể không bẩm cáo một tiếng".
Chùi sạch lệ, Tần Lộ thi lễ: "Điện hạ, tôi không quấy nhiễu nữa. Vô luận thế nào, thắng lợi dù sao cũng là thắng lợi. Ngài cả đêm không ngủ, cũng nên nghỉ sớm một chút".
Nhìn thân ảnh Tần Lộ khuất sau cửa, Tử Xuyên Trữ yên lặng phát ngốc, ánh mắt đờ đẫn.
"Đây có thể coi là thắng lợi được không?"
Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài khói đen vẫn ngút trời, cuồn cuộn vào nhau phủ khắp không gian, thỉnh thoáng hé lộ chút xanh hiếm hoi của bầu trời. Không trung xám xịt, không khó nóng bức, tất cả khiến người ta bất an, lúc này, Tử Xuyên Trữ cảm giác vô cùng cô độc, phảng phất như chỉ còn mình nàng tồn tại.
Bản thân tuy có rất nhiều bộ hạ nhưng không một ai có thể để nàng tin tưởng, để nàng tựa vào. Sát nhân vương đó cuồng vọng hung tàn, kiêu hoành ngạo nghễ đến cực điểm, không nói một lời lập tức phóng hỏa thiêu chết hơn vạn dân quân. Cho dù biết rõ hắn cố tình làm, bản thân cũng không thể xử lý gì được, dù sao chống cự ma tộc cũng phải dựa vào hắn!
Chân cảm giác như đang nhũn ra, mũi càng lúc càng cay nồng, Tử Xuyên Trữ không ngừng nhắc nhở bản thân: "Ta là người kế thừa của Tử Xuyên gia, ta là tổng trưởng tương lai, ta là Quân đoàn trưởng Trung ương quân! Ta là tinh thần của Đế đô, là mốc nhắm của chúng nhân. Quên bản thân là nữ nhi đi, ta phải kiên cường dũng cảm hơn nam nhân! Nhất định phải kiên cường!"
Nhưng không biết vì sao, tâm tình bi ai và yếu ớt lại như thủy triều xâm lấn, không cách nào gắng gượng kiên cường được.
Lúc này, Tử Xuyên Trữ vô cùng hi vọng, người luôn thủ hộ bên nàng từ lúc ấu thơ, người thiếu niên anh tuấn đó có thể xuất hiện, giống như đêm trước đây đột nhiên xuất hiện, cứu nàng khỏi tay thích khách.
Người trong lòng ta, rốt cuộc huynh đang làm gì? Nếu có huynh ở đây, ta sẽ không sợ bất kỳ ai khi dễ! Huynh có biết, ta đang gắng gượng chống cự hết sức khổ sở. Ta nguyện không làm người kế thừa gia tộc, nguyện không làm tổng trưởng tương lai, chỉ muốn là một nữ hài được huynh bảo hộ. Không có huynh, ta thật không ổn!
Tử Xuyên Trữ cuối cùng cũng suy sụp, nàng khóc không thành tiếng, hai vai run rẩy, nước mắt đầy mặt: "A Tú ca ca, huynh rốt cuộc ở đâu! Huynh mau trở về đi!"
* * *
Từ khi rời Viễn Đông, Bạch Xuyên là lần đầu tiên được nghỉ ngơi ở nơi thuộc về quân mình. Nàng cảm thấy rất an tâm, ngủ một giấc vừa êm vừa ngọt.
Đến trời tối, có người gọi nàng dậy, nói bộ đội xuất kích đã trở về, Đế Lâm đại nhân muốn gặp nàng, mời nàng sang chỗ ông ấy.
Bạch Xuyên rửa mặt chỉnh lại y phục, theo sĩ binh truyền lời đi sang chỗ Đế Lâm.
Mặt trời đã xuống đường chân trời, nhưng sắc trời vẫn còn chưa tối. Đế đô vẫn còn cháy, nhìn hệt như một ngọn đuốc lớn, chiếu sáng cả khoảng rộng, phủ một màu hồng u ám lên mọi vật.
Ở một trận địa sát với hỏa tràng, Bạch Xuyên từ xa nhìn thấy Đế Lâm, hắn đang cỡi chiến mã tuần tra phòng ngự chiến tuyến.
Từ xa nhìn thân ảnh của hắn, Bạch Xuyên bất giác cảm thán: "Quá đẹp!"
Ở thời đại chiến loạn, rất nhiều người phải biến đổi, còn Đế Lâm vẫn như Bạch Xuyên từng thấy trước đây, chẳng có biến hóa đáng kể nào. Hắn toàn thân hắc giáp, phong thái thong dong, hình dung tuấn mĩ, điềm tĩnh như không, nhãn thần quan sát khắp nơi lấp lánh phát quang.
Tiêu diệt mấy chục vạn ma tộc đại quân, tàn sát địch quân không chút sót thương, lại là một nam tử anh tuấn đến thế, dung mạo của hắn ngay cả Bạch Xuyên là nữ tử cũng phải ghen tỵ.
Cho dù Bạch Xuyên vẫn xem Tử Xuyên Tú là số một, nhưng không thể không thừa nhận, Tử Xuyên Tú dù đẹp trai, nhưng Đế Lâm còn hoàn mĩ hơn gã.
Bạch Xuyên đi qua: "Giám sát trưởng đại nhân, hạ quan là Hồng y kì bổn Bạch Xuyên đến từ Viễn Đông, tham kiến đại nhân".
Đế Lâm quay sang nhìn Bạch Xuyên, nhãn tình rất điềm tĩnh, thậm chí có nét ôn nhu, hình dung phi thường ôn hòa, bộ dáng hệt như một thiếu nữ cải nam trang chứ không phải là tướng quân thống soái đại quân.
"Là Bạch Xuyên ư?" Hắn mỉm cười: "Chúng ta đã lâu không gặp".
Đã lâu không gặp? Còn cười nói như không! Nàng còn nhớ rõ tình hình gặp Đế Lâm khi xưa: đêm lưu huyết Đế đô, trong đại hội đường nghị sự, nếu không phải Tử Xuyên Tú ngăn cản, Đế Lâm đã giết nàng tại đó!
Trong ánh mắt điềm tĩnh ôn nhu đó, ẩn tàng sự lãnh khốc khát máu, ẩn giấu lực lượng lôi đình vạn quân đáng sợ!
"Vâng, đại nhân, đúng là đã lâu không gặp. Cho dù trong lòng nổi sóng, nhưng Bạch Xuyên vẫn chu toàn hành lễ với hắn.
Đế Lâm gật đầu, cũng chẳng để ý.
Rất lâu, hắn đột ngột lên tiếng hỏi: "Nhìn tràng đại hỏa này, cô nghĩ đến chuyện gì?"
Bạch Xuyên ngẩn người, nhưng rất nhanh đáp: "Đại nhân thần cơ diệu toán, đốt chết mấy chục vạn ma tộc quân. Đây là đại thắng đầu tiên từ lúc khai chiến với ma tộc đến giờ, công lao đại nhân rất lớn!"
"Cô không có nói thật!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui