Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 19: Liệt hỏa phần thành.
-----oo0oo-----
Chương 7: Sinh tử tương thác (hết).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Không biết vì sao, thần tình Đế Lâm có nét thất lạc, hắn chỉ vào màn lửa phía xa nói: "Ở trong biển lửa đó, có tổng trưởng phủ của Tử Xuyên gia, có sân vận động Đế đô lịch sử ba trăm năm, có Đế đô đồ thư quán, có Nguyên lão hội nghị đường, có thư viện quốc gia, lịch sử triển lãm quán, có Đại học Đế đô, có viện thí nghiệm khoa học tiên tiến nhất, có thánh linh điện mai táng các đời quân vương, có vô số di tích văn hóa lịch sử, còn có vô số kiến trúc cổ, chùa miếu cổ, thi tác, họa đồ của danh gia cổ kim. Tử Xuyên gia ta là kế thừa từ Quang minh hoàng triều, sau Viễn Kinh thì Đế đô thành chính là trung tâm văn minh nhân loại ba trăm năm nay, ở nơi này, tích tụ tinh hoa lịch sử và nhân văn, tồn trữ văn minh nhân loại cả ngàn năm, là nơi kết tinh của trí tuệ thiên tài các đời".
"Hiện tại," Đế Lâm chăm chăm nhìn hỏa trường: "Tất cả đều hóa thành tro bụi, biến mất vào hư vô, tất cả đều do Đế Lâm ta làm. Bạch Xuyên, lịch sử sau này chưa chắc đã nhắc đến Tử Xuyên Tham Tinh, cũng chưa chắc ghi chép nhiều về Lưu Phong Sương, nhưng nhất định có chú thích đặc biệt về Đế Lâm ta: ngày mười sáu tháng năm năm bảy tám bốn, tướng quân Đế Lâm của Tử Xuyên gia hạ lệnh thiêu cháy Đế đô".
Nghe Đế Lâm đều đều nói, cảm thụ sự thất lạc trong ngữ điệu của hắn, Bạch Xuyên đột nhiên cảm giác, người trước mặt nàng là một người cực đoan mâu thuẫn. Hắn có thể không động dung tàn sát cả vạn người, nhưng lại thương cảm trước tinh hoa văn minh bị biến mất.
Có lẽ theo cách nhìn của hắn, nhân mệnh quá ngắn ngủi, căn bản không có giá trị, chỉ có văn minh mới là vĩnh hằng. Đằng sau sự lạnh lùng vô tình, hắn có khí chất của một nhà văn hóa mẫn cảm.
Cùng Đế Lâm đứng nhìn hỏa trường, cảm thụ sức nóng phả vào mặt, Bạch Xuyên thản nhiên nói: "Đại nhân, chúng ta đều không phải là thần, chỉ có thể xử lý tốt trong khả năng của mình. Nếu nhân loại bị chinh phục, có giữ được nền văn minh thì cũng chẳng có ai thuởng thức, ngài hay tôi đều không có lựa chọn".
"Đúng, không có lựa chọn" Đế Lâm chậm rãi lập lại câu nói, cười cười: "Chúng ta quay về chủ đề chính thôi. Bạch Xuyên, cô là thân tín số một của Tử Xuyên Tú, gã phái cô mạo hiểm từ Viễn Đông sang đây, không phải là để bồi ta uống trà nói chuyện chứ?"
"Đại nhân anh minh, Tú Xuyên đại nhân phái tôi quay về quan sát hình thế Đế đô, đồng thời có mấy câu muốn chuyển cáo chỉ huy thủ quân Đế đô".
"Nghe nói chiều nay cô đã gặp Trữ tiểu thư, vì sao không nói cho Trữ điện hạ nghe?"
"Đại nhân, Tú Xuyên đại nhân kêu tôi chuyển cáo cho người chỉ huy Đế đô có thể quyết sách sự việc!"
Hai người nhìn vào mắt nhau, đều thấy sự hiểu ý trong mắt đối phương.
Tử Xuyên Trữ tuy được xưng là chỉ huy quan tối cao ở Đế đô, nhưng theo Bạch Xuyên quan sát, người quyết sách chính là Đế Lâm. Hắn mới là chỉ huy chân chính của thủ quân Đế đô, là người chân chính quyết định vận mệnh của Đế đô".
"Rất tốt," Đế Lâm không phủ nhận cũng không khẳng định: "Hiện tai cô có thể nói rồi".
"Giám sát trưởng đại nhân, thứ cho tôi mạo muội chuyển đạt lời của Tử Xuyên Tú đại nhân. Đầu tiên, Tử Xuyên Tú đại nhân hỏi, theo phán đoán của ngài, Đế đô có thủ được hay không?" xem tại
"Không thủ được". Đế Lâm đáp rất dứt khoác.
"A," Bạch Xuyên thất kinh nói: "Đại nhân vì sao nói như thế? Ngài không phải vừa đánh bại ma tộc binh mã, tình thế rất tốt sao?"
Ánh mắt sắc bén của Đế Lâm rọi vào Bạch Xuyên: "Câu này cũng là Tử Xuyên Tú hỏi ư?"
Bạch Xuyên mới phát hiện bản thân sơ hốt: "Xin lỗi, thất lễ rồi, đây là tôi tò mò hỏi".
"Hôm nay chúng ta tuy chiến thắng, nhưng chưa tiêu diệt toàn bộ tiên phong quân đoàn ma tộc. Khi ma tộc xốc lại đội hình, bọn chúng dĩ nhiên đã có được bài học, sẽ không cường công Đế đô mà đổi thành lựa chọn những chỗ yếu của Tử Xuyên gia mà đột phá, rất có thể ỷ mạnh vượt Ngõa niết hà, vu hồi đến sau quân ta, như thế, bọn chúng có thể công chiếm tây bắc bình nguyên, cũng có thể đoạn tuyệt đường lương của quân ta, thực hiện bao vây Đế đô. Phòng tuyến Ngõa niết hà quá dài, chúng ta không có dư binh lực bố trí phòng thủ, nếu bọn chúng thật sự vượt sông, ta chỉ có thể khuyên Trữ điện hạ đương cơ lập đoạn, lập tức bỏ Đế đô suất quân lui về tây bắc, hội hợp cùng Minh Huy, như thế mới tránh được nguy hiểm bị bao vây tiêu diệt".
Nghe giải thích của Đế Lâm, trên mặt Bạch Xuyên lướt qua thần tình kinh ngạc.
Đế Lâm lập tức phát giác: "Thế nào?"
"A, đại nhân ngài nói làm tôi rất kinh ngạc", Bạch Xuyên cúi đầu, che giấu thần tình chấn kinh.
Trước lúc xuất phát, Tử Xuyên Tú gần như cũng nói thế với nàng: "Đế đô là thành vững nổi tiếng thiên hạ, gia tộc dồn trọng binh ở đó, ma tộc không thể dễ dàng công hạ. Sợ nhất là ma tộc vòng qua Đế đô, trực tiếp vượt sông tiến vào tây bắc bình nguyên, thực hiện chiến thuật vu hồi bao vây Đế đô, đó mới là chuyện làm ta lo lắng! Nếu chỉ huy thủ quân ứng phó không nổi, rất khả năng toàn quân Đế đô bị diệt. Dưới dạng tình huống này, con đường duy nhất của thủ quân là triệt thoái, hoặc rút về tây bắc, hoặc rút về tây nam. Nhưng bức chắn Đế đô mà mất, cuồng thế của ma tộc sẽ không gì ngăn nổi, gia tộc cũng diệt vong nay mai!"
Có thể trở thành danh tướng, tuyệt đối không phải nhờ may mắn, tầm nhìn thâm sâu bao phủ toàn bộ chiến cục, đó là điều kiện không thể thiếu để thành danh tướng.
Tử Xuyên Tú ở xa ngàn dặm vẫn có thể suy đoán được chiến cục ở Đế đô, mà Đế Lâm trong chiến thắng vẫn giữ được đầu óc thanh tỉnh, phân tích sâu xa, hai người đều có một kết luận giống nhau.
Nàng hít sâu một hơi: "Tú Xuyên đại nhân căn dặn tôi, nếu chỉ huy Đế đô hồi đáp 'Có thể thủ được', vậy lời tiếp theo không cần nói nữa. Nếu hồi đáp 'Không thể thủ', đại nhân có một câu nhờ tôi chuyển cáo".
"Câu gì?"
"Nhất định kiên thủ, cường viện sẽ từ tây đến!"
Đế Lâm khẽ nhướng mày, trầm tư hồi lâu, hắn chậm rãi hỏi: "Tử Xuyên Tú là chỉ Lưu Phong Sương sao?"
Bạch Xuyên trấn định hồi đáp: "Đại nhân, tôi không biết. Tú Xuyên đại nhân chỉ nói với tôi như thế, tôi cũng không hiểu ý tứ của ông ấy".
Đế Lâm chăm chú nhìn nàng: "Bạch Xuyên các hạ, chuyện này quan hệ trọng đại, là thủ hay thoái, quan hệ đến tính mạng mấy chục vạn tướng sĩ, quan hệ đến tồn vong gia tộc, càng quan hệ đến nền văn minh truyền thừa của nhân loại. Cô xác nhận, Tử Xuyên Tú thống lĩnh thật đã nói qua câu đó?"
"Đại nhân, đây chính xác là nguyên văn lời của Tú Xuyên thống lĩnh, tôi không đổi một chữ nào".
"Gã làm sao tin tưởng Lưu Phong Sương? Cách xa ngàn dặm, gã làm sao biết Lưu Phong Sương nhất định sẽ chi viện?" Đế Lâm phảng phất lẩm nhẩm tự nói, lại phảng phất như đang hỏi Bạch Xuyên: "Trừ phi, gã và Lưu Phong Sương đã có cam kết từ trước? Lưu Phong Sương rốt cuộc đã hứa gì với gã?"
Bạch Xuyên vô pháp hồi đáp. Nàng nói: "Đại nhân, theo tôi hiểu Tú Xuyên thống lĩnh, ngài ấy đã dám nói thì dám chắc, nhất định đã có nắm chắc".
Đế Lâm không có đáp lời, hắn yên lặng trầm tư nhìn hỏa trường.
Qua một lúc, trong mắt hắn xuất hiện quyết ý: "Hồng y kì bổn Bạch Xuyên nghe lệnh!"
Bạch Xuyên lập tức đứng thẳng: "Có hạ quan! Thỉnh đại nhân phân phó!"
"Ma tộc quân vừa bại, tuần tra sẽ lỏng lẻo. Khi quay về Viễn Đông, ngươi chuyển dùm lời của ta đến Tử Xuyên Tú".
"Vâng! Thỉnh đại nhân căn dặn!"
Đế Lâm thốt từng lời một, ngữ khí chắc nịch: "A Tú, ta tin ngươi, tất cả nhờ vào ngươi!"
Nhìn gương mặt anh tuấn đầy nét cương nghị trước mặt, Bạch Xuyên cảm giác nóng bừng mắt.
Nàng biết, Đế Lâm đã đem tính mạng của bản thân, mệnh vận của thủ quân Đế đô, sự tồn vong của quốc gia, toàn bộ ký thác vào Tử Xuyên Tú.
Nàng dụng lực giậm chân kính lễ: "Đại nhân, xin yên tâm! Tôi nhất định chuyển đạt!"