Lúc máy bay hạ cánh là sáng sớm ở Ninh thành, Mạnh Du vừa xuống máy bay đã được trợ lý đón đi, Bùi Tư Lan cũng đi chung với cô ấy.
Trì Tiêu và Từ Thư Thừa chia ra hai đường, một người về nhà, một người tới công ti.
Trì Tiêu vẫn chưa điều chỉnh được chuyện lệch múi giờ, đây chính là lúc cơ thể buồn ngủ nhất, cô vừa về tới biệt thự Lưu Quang đã nhào vào phòng ngủ mà ngủ, còn không có sức tắm rửa.
Dì Lưu và đám trợ lý đi theo giúp đỡ thu dọn hành lý mang về, quà mua về thì để riêng một bên chờ Trì Tiêu dậy lại sắp xếp.
Từ Thư Thừa vừa đến Khoa học kỹ thuật Trung Thành lập tức mở một cuộc họp, tầm mười giờ lại đến trụ sở chính của tập đoàn Trung Thành gặp bên Hải Châu do Trì Trạm dẫn dầu, quyết định chuyện đất trống của thành phố điện ảnh.
Mặc dù bây giờ Từ Thư Thừa vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận quyền hành của Trung Thành nhưng đã từng bước bắt đầu tham gia vào các cuộc họp đưa ra quyết định quan trọng của tập đoàn, cha Từ cố ý giao từng chút quyền lực vào tay anh.
Sau đó hai bên đến căn tin của tầng lớp quản lý của Trung Thành dùng bữa.
Từ Thư Thừa và Trì Trạm chiếm vị trí có tầm nhìn đẹp nhất ở khu ăn uống, cấp cao và nhân viên hai bên ăn ý chọn một khu vục khác, cố ý dành không gian riêng cho hai anh em vợ này “trò chuyện”.
Lúc nào Từ Thư Thừa và Trì Trạm gặp nhau cũng là người sau tìm chủ đề trước, người trước đại đa số tình huống chỉ chủ động tìm chủ đề trước mặt vợ mình, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trì Trạm nhấp một ngụm nước khoáng, liếc mắt thấy cậu em rể đang thong thả ăn nhưng tư thái tao nhã nhàn hạ vẫn không tay đổi thì ung dung nói: “Đồ ăn ở chỗ cậu cũng không tệ lắm, chỉ kém hơn chỗ tôi một chút.”
Từ Thư Thừa cúi đầu ăn cơm không để ý tói anh ta.
Trì Trạm cũng không để bụng, đặt ly nước xuống, giọng điệu tự nhiên: “Lần này tới Thụy Điển thế nào?”
Từ Thư Thừa thấy thái độ của Trì Trạm dường như thật sự định lải nhải việc nhà thì không nhanh không chậm đặt đũa xuống, cầm khăn tay lau khóe miệng, liếc anh ta một cái: “Anh đang hỏi công việc hay là Nhân Nhân?”
“Nhảm nhí, tôi cũng không phải cha của cậu, hỏi công việc làm gì? Hỏi Nhân Nhân đấy!”
Từ Thư Thừa cầm ly nướclên uống một hớp, ngước mắt lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, trên mặt không có cảm xúc gì: “Sao, sợ tôi bỏ đói cô ấy hả?”
Nghe thấy lời này Trì Trạm liền biết chuyện đêm trước mình động kinh tìm Trì Tiêu, còn chuyển tiền cho cô đã bị Từ Thư Thừa biết.
Đứa em gái cưng này của anh ta từ nhỏ đã ứng với câu “con gái hướng ra ngoài”, khuỷu tay trời sinh đã mọc lệch, cong hết về phía Từ Thư Thừa, chỉ cần trên người mình có chút chuyện gì cũng không giấu được Từ Thư Thừa.
“Yên tâm, không bị đói.” Từ Thư Thừa nhớ lại cảm giác ôm Trì Tiêu lần cuối vào mấy tiếng trước, thần sắc trên mặt bất giác mềm đi mấy phần, giọng điệu cũng không còn lãnh đạm như vậy: “Ăn được ngủ được, còn mang quà về cho anh, nhớ tự đi lấy.”
Trì Trạm không vui nói: “Em gái tôi mang quà về cho tôi mà còn phải tự đi lấy hả?”
“Sợ cô ấy mệt, anh thông cảm chút đi.”
“…”
Bầu không khí yên tĩnh một lát, bỗng nhiên Trì Trạm lại mở miệng hỏi: “Có phải ở nước ngoài Nhân Nhân gặp người đó không… cô bạn gái nhỏ của Phó Hàn ấy?”
“Ừ”
Không chỉ có bên Từ Thư Thừa từng giây từng phút đề phòng nguy cơ Trì Tiêu bị truyền thông phanh phui mà bên nhà họ Trì cũng đã quen mấy chục năm, anh không lấy làm lạ sao Trì Trạm lại biết, vì vậy thái độ rất bình thản.
“Cũng có duyên tiếp xúc với nhau.” Trì Trạm cười như không cười nói, nhưng trong lòng anh ta lại nghĩ đến một người khác không được anh ta nhắc tới.
Người phụ nữ đó quá độc, gần đây buổi tối Trì Trạm luôn mơ thấy dáng vẻ cô ấy ôm chân mình khóc tới chết đi sống lại la hét cào tim rách phổi, buổi sáng lúc làm việc thỉnh thoảng cũng nghĩ tới cô ấy.
Quá đáng sợ.
Lúc Trì Trạm nhớ tới chuyện này dường như bên tai còn có thể nghe thấy tiếng gào khóc của cô ấy —
“Anh có biết tôi cố gắng biết bao nhiêu không? Hu hu hu hu hu hu hu anh không biết gì hết anh chỉ biết có bản thân thôi!”
“Tôi chỉ muốn diễn nhân vật tốt chứ không muốn diễn hoa sen trắng thì sao chứ! Tôi có lỗi ư! Tôi không muốn xây dụng hình tượng tiên nữ thuần khiết gì hết! Tôi muốn uống rượu ăn lẩu uống bia! Tại sao không cho tôi làm oa oa oa…”
“Ôi chao cô đừng lộn xộn có được không! Cái gối phải có phẩm hạnh của cái gối! Không có trai đẹp thì tôi ôm cô một cái còn không được sao! Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có không biết điều!”
“Oa oa oa sao tôi lại thảm như vậy! Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ! Từ nhỏ đến lớn cả “Thêm một chai nữa” tôi cũng chưa từng trúng, tôi khổ quá đi mà hu hu hu hu…”
…
Nếu không phải Trì Trạm bị tra tấn tới phát điên bởi những ký ức thê thảm do người phụ nữ đó mang lại thì anh ta đã không đi tìm phái nữ duy nhất có quan hệ thân thiết với mình vào lúc nửa đêm – em gái của anh ta để thảo luận vấn đề cực kỳ thiền ý* “Có phải phụ nữ đều là tai họa ghê gớm hay không”.
(*thuật ngữ trong Phât giáo, chỉ trái tim trống rỗng yên bình)
Nào ngờ duyên phận trùng hợp như vậy, người phụ nữ để lại cho anh ta ấn tượng sâu sắc trong nháy mắt đã đi nghỉ phép dạo phố với em gái ruột của anh ta ở nước ngoài.
“Trì Trạm.”
Trì Trạm đang chìm trong suy nghĩ của mình chợt nghe thấy Từ Thư Thừa gọi cả họ lẫn tên của mình, còn dùng giọng điệu rất nghiêm túc.
“Sao vậy?”
Từ Thư Thừa quan sát thần sắc của anh ta: “Có phải anh đang yêu hay không?”
“… Gì cơ?” Trên trán Trì Trạm bỗng xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, đôi mày sắc bén anh tuấn nhíu chặt lại.
Từ Thư Thừa thản nhiên nói: “Hơn nửa đêm rảnh rỗi chuyển tiền cho vợ tôi, vừa về nước đã hỏi han giương đông kích tây, anh giống mẹ già như vậy từ bao giờ?”
Không đợi Trì Trạm trả lời, anh suy nghĩ trong nháy mắt rồi nói tiếp: “Anh nhìn trúng bạn gái của Phó Hàn hay ai khác?”
Trì Trạm: “…”
“Nhân phẩm của anh không tệ tới mức đó, vậy là người khác rồi.”
“…?”
Lúc ăn gần lưng lửng bụng, Từ Thư Thừa khoan thai chỉnh ống tay áo đứng dậy, vứt ra một câu “Muốn theo đuổi thì tự đi mà theo đuổi, đừng làm phiền vợ tôi” rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.
Trì Trạm im lặng ngồi đó nửa ngày mới chợt nhớ ra vợ Từ Thư Thừa là em gái ruột của mình, dựa vào đâu anh ta không thể đi tìm em gái ruột của mình chứ?
… Khoan đã! Ai nói anh ta muốn theo đuổi?!
Trì Tiêu ngủ mấy tiếng thức dậy vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng ngày mai cô còn phải đi học, cô sợ buổi tối không ngủ được nên gắng gượng lên tinh thần rời giường, tắm rửa xong rồi xuống lầu ăn trưa.
Trên wechat có tin nhắn Từ Thư Thừa gửi tới, anh hỏi cô đã dậy chưa, có lẽ nếu cô dậy muộn thêm chút nữa thì dì Lưu sẽ đi thẳng lên lầu làm đồng hồ báo thức hình người rồi.
Cũng trùng hợp, dì Lưu đã chuẩn bị cơ trưa gần như xong xuôi.
Dì vừa bưng đồ ăn bày lên bàn vừa hỏi cô: “Nhân Nhân à, đồ cháu mua vẫn còn để trong phòng khách đấy, lát nữa cháu nói cho tôi biết cái nào phải cất đi để tôi thu dọn một chút.”
“Vâng ạ.”
Chuyện này cũng nhắc nhở Trì Tiêu, cô gửi wechat cho Triệu Yểu hỏi cô ấy có ở studio hay không, được thì cô sẽ kêu người đưa bộ quà tặng thạch anh và quà cho cô ấy tới luôn.
Chừng mười phút sau Triệu Yểu mới trả lời, cô ấy bảo mình tới thành phố lân cận thăm các tiền bối trong giới rồi, có lẽ phải tối mới về tới nơi nên kêu Trì Tiêu không cần đưa, cô ấy sẽ cử trợ lý lát nữa tới lấy luôn.
Trì Tiêu suy nghĩ một chút rồi trả lời:
[Chiều nay tớ phải tới tiệm tìm Loan Loan, tiện đường mang tới studio cho cậu nhé?]
Triệu Yểu nhanh chóng trả lời “được”, đồng thời bổ sung mấy cái meme “moah moah” khoa trương.
Ăn trưa xong Trì Tiêu kêu dì Lưu giúp cô cất quà vào chiếc xe con màu trắng thường lái, còn cô thì lên lầu thay đồ, đi thang máy thẳng tới gara ngầm, lái xe rời khỏi biệt thự Lưu Quang.
Studio của Triệu Yểu nằm ở đại lộ Trường An tấc đất tấc vàng của Ninh thành, bên kia đường là một loạt cửa hàng thương hiệu cao cấp hàng đầu quốc tế.
Khu vực này tập trung các cửa hàng và câu lậu bộ tiêu phí cao hàng đầu Ninh thành, thường xuyên có thể vô tình gặp được các gương mặt quen thuộc trên các phương tiện truyền thông.
Trì Tiêu lái xe vào gara ngầm rồi tùy tiện tìm một chỗ trống để đỗ xe, sau đó lấy điện thoại ra vừa xem vừa chờ trợ lý của Triệu Yểu.
Chưa được mấy phút thì chỗ thang máy đã có động tĩnh truyền tới, cô vô thức ngẩng đầu xem thử có phải trợ lý của Triệu Yểu tới không, không ngờ rằng lại gặp được người quen.
Đám người ra khỏi thang máy có nam có nữ, nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc của hai người đàn ông đi cuối chắc là vệ sĩ, mà được bọn họ vây ở trung tâm đúng là “gương mặt quen” —
Nữ diễn viên Lộ Lộ có độ hot danh tiếng đang cao trong hai năm qua ở giới giải trí, lúc Trì Tiêu lướt weibo luôn có thể thấy tên cô ta ở các chủ đề hot, hơn nữa cô ta còn là nữ chính trong bộ phim cung đấu mà Bùi Tư Lan diễn một lần đã nổi tiếng năm đó, cũng dựa vào một bộ phim mà nổi tiếng giống Bùi Tư Lan.
Thấy minh tinh cũng không có gì lạ, khiến Trì Tiêu chú ý là cô gái đi sát bên cạnh Lộ Lộ – Tần Nhã Nghi.
Mấy người phía sau hẳn là nhân viên công tác tương tự với trợ lý, trên tay bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều xách theo túi quần áo, chỉ có hai cô gái được vây quanh ăn mặc đẹp đẽ thời trang nhất là có tư thái thoải mái ung dung nhất.
Hai người vừa nói vừa cười, thoạt nhìn có vẻ quan hệ rất tốt.
Đoàn người dừng trước một chiếc xe bảo mẫu, Lộ Lộ đeo khẩu trang và kính râm lên, phất tay như tạm biệt Tần Nhã Nghi.
Nhân viên công tác bên cạnh cung kính lần lượt đưa mấy chiếc túi có logo thương hiệu xa xỉ cho Tần Nhã Nghi.
Sau khi người kia nhận đồ cũng mặt mày tươi cười phất tay tạm biệt Lộ Lộ, sau đó lên ghế lái của chiếc xe thể thao màu đỏ cách đó không xa.
Đám người Lộ Lộ đưa mắt nhìn Tần Nhã Nghi lái xe đi rồi mới lên xe rời khỏi.
Mấy phút sau trợ lý của Triệu Yểu mới thở hồng hộc chạy xuống, cô ấy liên tục xin lỗi Trì Tiêu, bảo tạm thời studio phải tiếp một khách hàng quan trọng, cô ấy không dám thất lễ, cuống cuồng sắp xếp những người khác tiếp đãi thích đáng rồi mới xuống nên hơi chậm trễ.
Trì Tiêu tỏ vẻ không sao, sau khi đưa đồ cho trợ lý của Triệu Yểu thì lái xe đến Ngô Đồng Lý.
Tính tình của Tần Nhã Nghi có chút hư vinh, thích chơi trội, lại có bối cảnh nhà họ Tần làm hậu thuẫn nên quen minh tinh đang nổi cũng không có gì to tát, vì vậy Trì Tiêu không để trong lòng, chẳng mấy chốc đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Lúc sắp đến Ngô Đồng Lý, không biết phía sau xảy ra chuyện gì mà trên đường Trì Tiêu lái xe tới phát hiện dòng người đông đúc hơn xưa nay rất nhiều, vào đường cái của Ngô Đồng Lý thì còn bị kẹt xe.
Xe không di chuyển được, cô chỉ có thể tắt máy trước, cầm điện thoại lên hỏi Việt Loan Loan thử xem cô ấy có biết xảy ra chuyện gì hay không.
[Tiên nữ Loan: Hình như là siêu mẫu Mạnh Du và một đỉnh lưu đang chụp ảnh ở chỗ bức tường nghệ thuật, mọi người bên ngoài phát điên rồi! Tất cả khách hàng và nhân viên trong tiệm chúng ta đều tụ tập qua đó ngắm trai xinh gái đẹp rồi!]
Thảo nào.
Không ngờ buổi sáng bọn họ mới chia nhau ra mà bây giờ lại đến cùng một chỗ nữa rồi.
Trì Tiêu âm thầm cảm thán một câu duyên phận, cũng không định đi quấy rầy Mạnh Du làm việc, định chờ đến hết kẹt xe.
Kẹt chừng mười phút, cuối cùng Trì Tiêu cũng lái xe vào gara ngầm, thuận lợi trở lại tiệm “hội họp” với Việt Loan Loan, giao quà cho cô ấy.
Quảng trường Ngô Đồng gần như bị tiếng thét chói tai bao phủ, tiểu sinh đỉnh lưu anh tuấn bị vô số người hâm mộ điên cuồng vây quanh, cũng may ekip của đỉnh lưu đã có dự đoán từ trước mà chuẩn bị đầy đủ, mời mười mấy vệ sĩ tới để giữ gìn trật tự.
Có đỉnh lưu ở trước nên tuy rằng Mạnh Du cũng rất nổi tiếng nhưng lại không đến mức tạo thành tình cảnh điên cuồng như vậy.
Chụp ảnh xong cô ấy tẩy trang rồi thay một bộ đồ khiêm tốn, dưới sự che chở của trợ lý và nhân viên công tác mà lặng lẽ lên xe bảo mẫu từ cửa sau.
Thoạt nhìn cảm xúc của Mạnh Du không tốt lắm, trợ lý cẩn thận quan sát một chút rồi cầm di động đề nghị: “Chị Du, em mới lên mạng tra thử, ở đây có một cửa hàng đồ ngọt được mọi ngược đánh giá cực kỳ tốt, chị có muốn… đến thử không?”
Mạnh Du có một sở thích không muốn người khác biết, đó là lúc tâm trạng vô cùng tệ sẽ điên cuồng muốn ăn đồ ngọt, bởi vì lý do nghề nghiệp nên cô ấy gần như cách biệt với loại thức ăn như đồ ngọt này, vì vậy lúc tâm trạng cực tệ mới muốn phóng túng một chút.
Mạnh Du đang nhắm mắt dựa vào ghế nghe thấy đề nghị của trợ lý thì nặng nề thở ra một hơi, một lát sau mới lạnh nhạt ừm một tiếng..