Đừng nhìn các cô gái thúc giục gấp gáp như vậy, thật ra các cô không có gánh nặng tâm lý gì cả, chỉ thuận miệng nhắc đến.
Ngược lại, phụ huynh hai nhà Từ Trì sợ vợ chồng son bị áp lực, cho dù trong lòng có trông mong được ôm cháu trai cháu gái bao nhiêu, cũng sẽ không mở miệng thúc giục bọn họ.
Hơn nữa, Trì Tiêu còn chưa tốt nghiệp, tuổi còn nhỏ, Từ Thư Thừa không lớn tuổi lắm, vừa mới qua sinh nhật 27 tuổi, không cần phải sốt ruột chuyện sinh con.
Đêm trước tiệc trà Daya, Trì Tiêu hoàn thành luận văn tốt nghiệp báo cáo biện hộ, sau đó đi theo hai mẹ đến Cảng Thành.
Hai mẹ tụ tập lại một chỗ nói chuyện, giống như những cô gái trẻ tuổi, căn bản sẽ không nói đến chuyện sinh con, Trì Tiêu ở bên hai người sẽ có rất ít sự khác biệt.
Tiệc trà được tổ chức ở trong tòa đại trạch cổ kính kiểu Trung Quốc, nghe nói là kiến trúc cổ của thế kỷ trước.
Trong ngoài của đại trạch đã được tu sửa vài lần, bố trí thiết kế rất tinh xảo.
Chủ đề chính lần này rất phù hợp với địa điểm tổ chức, phong cách Trung Quốc.
Hơn mười vị phu nhân quyền quý đứng đầu thế giới đều mặc đồ Trung Quốc do Daya thiết riêng để tham dự yến hội.
Các vị khách trong bữa tiệc, ngoại trừ các siêu sao toàn cầu hưởng dự ra, còn có vài vị nhân viên quan trọng trong hoàng gia Châu Âu.
Phần lớn là các gương mặt lạ lẫm đối với truyền thông, nhưng nếu nói ra danh hiệu và thân phận thật, so với những người trên chỉ có hơn chứ không kém.
Tòa đại trạch này vốn không mở ra với bên ngoài, phải dựa vào nhân mạch của nhà họ Trì và mẹ Trì quan hệ rộng rãi mới có thể đặt sân làm tiệc trà.
Tổng giám đốc của tập đoàn Daya mới nhận chức CEO không bao lâu, lòng rất biết ơn, vì vậy trong bữa tiệc phá lệ thân cận ba mẹ con hơn một chút.
Tiệc trà Bạch Kim được tổ chức ba năm một lần, mỗi lần tổ chức đều nhấc lên một trận lửa nóng trong vòng các nhà giàu ở giới thời trang.
Chỉ tiếc tình hình thực tế trong yến hội không công bố với bên ngoài, cho dù được truyền thông đưa tin rầm rộ bốn phía, nhiều nhất chỉ cho vài nhà truyền thông quen thuộc chụp mấy bộ lễ phục đăng lên mạng xã hội cá nhân, làm những người ngoài vòng chỉ xem được một góc nhỏ của bữa tiệc.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đối tượng xã giao trình độ càng cao, mọi người trò chuyện không chỉ về thời thượng, còn có các đề tài về khoa học kỹ thuật, tài chính, nhân văn, từ thiện.
Chờ đến khi kết thúc đêm đầu tiên của bữa tiệc, lúc Trì Tiêu trở về khách sạn, mới có thời gian nhàn rỗi mở điện thoại xem tin nhắn.
Đầu tiên chắc chắn là tin nhắn của Từ Thư Thừa.
Sau khi kết hôn, hiếm khi anh ở nhà mà cô lại đi “công tác”, hỏi thăm một ngày ba lần, còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
Trì Tiêu gửi tin nhắn mình đã về đến khách sạn cho Từ Thư Thừa, rồi mới đi xem tin khác.
Trong nhóm các cô bạn thân, Triệu Yểu vô cùng kích động hỏi cô tình hình của tiệc trà ra sao.
Những người thời thượng cảm thấy rất hứng thú với tiệc trà này.
Trì Tiêu vừa mới nói với cô ấy vài câu, Từ Thư Thừa gọi điện thoại đến.
“Về đến khách sạn rồi?” Anh hỏi, giọng nói trầm ấm dịu dàng.
Trì Tiêu vừa cởi trang sức vừa trả lời: “Ừ, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.”
Xã giao một ngày, cô mỉm cười đến mức mặt sắp cứng đờ, Hơn nữa, cô đi giày cao gót rất lâu, cho dù có Thần Khí phòng đau, nhưng da thịt non được nuông chiều từ bé lại không chống đỡ được.
Hình như bên kia Từ Thư Thừa đang bận, có tiếng lật trang giấy, nhưng bị giọng nói dịu dàng của anh che đậy: “Khi nào trở về?”
“Chắc là hai ngày nữa, em đã đồng ý sẽ chơi ở bên này với mấy người Loan Loan trong đêm Bình An.” Dừng một lát, Trì Tiêu bổ sung: “Có lẽ phải qua đêm Giáng Sinh mới trở về.”
Qua vài giây, Từ Thư Thừa mới trả lời cô: “Được.”
Đúng lúc Trì Tiêu cho rằng nên kết thúc cuộc gọi, chuẩn bị nói chúc ngủ ngon, lại nghe thấy âm thanh hơi nhỏ của anh: “Nhân Nhân, về nhà sớm một chút.”
Cô há miệng thở dốc, còn không kịp trả lời, bên kia lại nói tiếp: “Anh nhớ em.”
Qua một lúc lâu, Trì Tiêu mới nhỏ giọng ừ một tiếng.
Rốt cuộc cũng không dám nhắc nhở anh một sự thật, cô mới rời khỏi nhà một ngày một đêm.
Thật ra, cô cũng có chút….Nhớ anh.
Mặc dù trong điện thoại, Tri Tiêu nói với Từ Thư Thừa mình muốn đón đêm Giáng Sinh với mấy người bạn thân rồi mới trở về.
Thật ra sáng sớm sau đêm Giáng Sinh, cô sẽ lên máy bay trở về Ninh thành.
Sau khi kết thúc tiệc trà, mẹ Từ mẹ Trì nhận được lời mời tham quan trang viên rượu nho của Daya.
Vốn dĩ cũng mời Trì Tiêu, nhưng nhìn ra tâm tư của cô không ở bên này, còn có hẹn ước hoạt động với bạn bè, hai người mẹ khéo léo từ chối giúp cô.
Hai người mẹ khoác tay nhau lên máy bay tư nhân ra nước ngoài, Trì Tiêu cũng không để người sắp xếp chuyến bay tư nhân qua đốn cô, yên lặng mua một vé máy bay khoang hạng nhất, chuẩn bị về nhà cho Từ Thư Thừa một bất ngờ.
Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên sau hôn nhân của bọn họ, không biết vì sao, tóm lại Trì Tiêu muốn lưu trữ tất cả những “lần đầu tiên”, vượt qua cùng với Từ Thư Thừa.
Tối hôm qua lúc cô nói ra kế hoạch này, Triệu Yểu và Việt Loan Loan còn mắng cô thấy sắc quên bạn, có ông xã quên bạn thân.
Cô không còn cách nào, lại không khống chế được ý muốn về nhà.
Sau khi “cắt đất đền tiền”, tỏ vẻ nguyện ý bao tất cả những tiêu dùng trong những ngày tiếp theo của các cô ở Cảng Thành, hai cô bạn biến sắc mặt trong một giây, ước gì đóng gói cô gửi về Ninh thành ngay lập tức.
Sau khi xuống máy bay, Trì Tiêu liên hệ với tài xế đến đón mình, còn dặn hắn không giữ bí mật không được nói cho Từ Thư Thừa.
Sau khi tài xế đến nơi, cũng không trực tiếp đưa cô về biệt thự Lưu Quang, mà đưa cô đi đại học Ninh.
Tối hôm qua lúc Từ Thư Thừa gọi điện cho cô có nhắc đến, hôm nay anh phải đến đại học mở họp với các lãnh đạo cấp cao.
Khoa học kỹ thuật của tập đoàn Trung Thành đang lên kế hoạch chuẩn bị xây dựng một tòa căn cứ nghiên cứu phát minh ở làng đại học.
Kêu gọi những nhân tài ưu tú trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật của đại học xung quanh, chính phủ cũng rất coi trọng hạng mục này, phái chuyên gia theo vào, mở họp ở đại học Ninh.
Địa điểm cụ thể không khó tìm, trung tâm triển lãm của đại học Ninh vừa mới đưa ra mấy năm nay.
Phương tiện ở các phương diện còn rất tiên tiến mới mẻ độc đáo, rất nhiều cuộc hội nghị quy mô lớn và các lãnh đạo cấp cao đến thị sát mở họp ở chỗ này.
Hơn nữa bình thường nếu có hoạt động quan trọng, ngoại trừ không mở một tầng khu vực triển lãm của trung tâm triển lãm với bên ngoài.
Hôm nay, trên màn hình TV ở ngoài tầng, chỉ liên tục truyền phát thông báo mở ra khu vực tầng một.
Xe chạy đến cửa lớn của trường đại học là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trì Tiêu còn gửi một tin nhắn thử Từ Thư Thừa.
[Một con cá mặn: Anh đang làm gì vậy?]
Đợi một lát vẫn không thấy Từ Thư Thừa trả lời tin nhắn của cô, chắc đang vội.
Cô bảo tài xế lái xe đến gara ngầm của trung tâm triển lãm, quả nhiên nhìn thấy mấy chiếc xe của Từ Thư Thừa và bảo tiêu.
Sau khi xác định anh ở chỗ này, Trì Tiêu nhanh chóng cuống xe dặn tài xế có thể tan làm, rồi mới một người đi thang máy lên tầng một.
Từ Thư Thừa vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, Trì Tiêu cũng không nóng nảy, đi dạo ở tầng một.
Khu vực triển lãm lịch sử 3D vẫn luôn rất ồn ào đông đúc.
Lúc mới mở ra, Lâm Gia còn lôi kép Trì Tiêu đi tham quan một lần, hôm nay vẫn rất nhiều người vây quanh chỗ đó như cũ.
Học sinh nhiều, mồm năm miệng mười thảo luận nói chuyện cũng nhiều.
Lúc Trì Tiêu đi ngang qua, không cẩn thận nghe được vài âm thanh nói chuyện rõ ràng.
“Tại sao không mở cửa tầng trên? Đang mở cái gì hả?”
“Tám phần là vậy.
Lúc trước bạn học của tôi còn nói ở trên wechat, nhìn thấy vài chiếc siêu xe đi vào trường học của chúng ta, dừng ở bãi đỗ xe dưới tầng, chắc là có nhân vật lớn nào đó đến.”
“Khẳng định là vậy rồi! Lúc trước toilet tầng một chật kín người, tôi định đi lên tầng hai giải quyết xong rồi xuống dưới.
Tôi còn nghĩ lặng lẽ đi thang bộ không bị phát hiện, ai biết vừa mới đi đến cửa phòng cháy, đã nhìn đến vài người đàn ông mặc vest đen đứng canh! Vóc dáng vô cùng cao, lớn lên rất cường tráng, vừa thấy là biết bảo tiêu của nhân vật lớn!”
“Quá phô trương, không lẽ là vị ba ba nào đó của tôi xuống thị sát công tác?”
“Nhìn lại mặt đi! Rõ ràng là ba ba của tôi!”
Đột nhiên có một giọng nữ trong trẻo mang theo chút kiêu ngạo cắm vào: “Các ngươi không biết là phải, mở họp ở trên tầng là CEO của tập đoàn lớn nào đó, nghe nói giá trị bản thân ít nhất cũng trăm tỷ! Nghe nói bọn họ muốn xây dựng căn cứ nghiên cứu phát minh ở làng đại học của chúng ta, đang mở họp nói chuyện với mất vị lãnh đạo của trường học!”
Nữ sinh vừa mở miệng nói chuyện, xem bộ dáng hình như không quen biết mấy người vừa nghị luận.
Có lẽ đơn thuần chỉ muốn khoe chính mình biết được nhiều chuyện nên chen vào nói.
Vậy nên đã có người không giấu được tò mò hỏi cô ta: “Thật sao? Tại sao cô lại biết vậy?”
Có người chú ý đến màu da của nữ sinh hơi ngăm đen, vừa thấy đã biết là do phơi nắng, chắc chắn là một sinh viên năm nhất vừa đi tập quân sự về, còn chưa trắng lại, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Cô là năm nhất hả? Tại sao lại biết nhiều như vậy?”
Nữ sinh kai cười cười: “Cũng không phải chuyện cơ mật.
Bạn trai của tôi học khoa máy tính, lúc đi lên lớp giáo viên của bọn họ có nói qua chuyện này.”
Sau đó cô ta kéo cô gái bên cạnh, cố ý nhấn mạnh giọng điệu: “Hơn nữa rất tình cờ! Bạn cùng phòng của chị họ tôi vừa mới tốt nghiệp trường Ivy League ở nước ngoài trở về, vừa vặn làm trợ lý ở văn phòng hiệu trưởng, vì vậy cũng biết gần hết.”
“Thì ra là như vậy……”
“Các cô biết chuyện tình cờ nhất là gì không?” Ý cười của nữ sinh kia tăng thêm vài phần, khoe khoang trong đáy mắt sắp tràn ra ngoài.
Có người không chịu được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Chuyện gì?”
Nụ cười của nữ sinh càng thêm hơn hở, đang định mở miệng, nhưng vẫn quay đầu nhìn bạn cùng phòng dò hỏi ý kiến bằng ánh mắt.
Trên mặt bạn cùng phòng của nữ sinh hơi đỏ, mang theo chút xấu hổ, nhận được ánh mắt, không chờ người mở miệng, lúng túng trả lời: “Cũng không có gì cả, vừa lúc vị CEO kia là bạn học của chị họ tôi, hơn nữa…..”
Người nghe vừa nhìn vẻ mặt này vừa nghe giọng điệu này, đã đoán được còn lời ở phía sau.
“Là người yêu?”
Nữ sinh gật đầu rồi lại lắc đầu: “Trước kia thì đúng, hiện tại đã chia tay.”
“A? Không thể nào! Cô không lừa chúng tôi chứ?”
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Đúng líc gặp được một người qua đường là em họ bạn gái cũ của con người có giá trị trăm tỷ ở trên tầng?
Trúng vé số cũng không chuẩn như vậy!
Nhìn đến vẻ mặt khinh thường và nghi ngờ của mọi người, nữ sinh hơi lúng túng: “Tôi không lừa các cô! Thật sự trùng hợp như vậy! Tôi còn có ảnh chụp chung của chị họ và bạn trai cũ của chị ấy!”
Mọi người chỉ hóng chuyện thiên hạ, không nghĩ đến nữ sinh này tức giận, thấy cô ta móc điện thoại tìm lịch sử trò chuyện trên wechat, vừa tìm vừa giải thích: “Chị họ của tôi rất ưu tú! Bạn trai của chị ấy cũng rất ưu tú, đặc biệt rất đẹp trai! Nhưng bởi vì gia thế của bọn họ kém quá xa, trong nhà bạn trai cũ của chị ấy không đồng ý, sắp xếp liên hôn, vì vậy mới bất đắc dĩ tách ra!”
Vừa lúc tìm được, nữ sinh đưa ảnh chụp trên điện thoại di động phóng to cho mọi người xem: “Nhìn xem! Tôi không lừa các cô!”
“CMN? Người đàn ông này thật đẹp trai!”
“Hử? Cho tôi xem xem cho tôi xem xem!”
Không đợi quần chúng hóng chuyện xem rõ ảnh chụp, một bóng người che trước mặt của nữ sinh, che khuất tầm mắt của bọn họ.
Mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy một nữ sinh có vóc dáng cao gầy đứng trước mặt, một đầu tóc dài đen bóng mềm mịn phủ kín vai lưng, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo.
Phụ kiện trên người khoác một cái áo choàng chất lượng tốt, đi ủng Martin, giống như thiếu nữ quý tốc đi ra từ tranh sơn dầu.
Cô xuất hiện giống như tự mang anh sáng, mở ra đường phân cách với người xung quanh.
Một góc vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
“Xin hỏi, có thể cho tôi nhìn ảnh chụp một tí được không?”
Trì Tiêu nhìn nữ sinh có dáng người nhỏ xinh diện mạo thanh tú đứng trước mặt, trên mặt không có biểu tình đặc biệt nào cả.
Nhưng cảm xúc lạnh nhạt ở đáy mắt đã đủ cầm giữ nữ sinh có tâm tư nhạy cảm.
Không biết là bị dọa đến hay là sao, nữ sinh vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác nói một chữ “được” đồng ý.
Trì Tiêu thuận theo cầm điện thoại trên tay cô ta, điện thoại không thiết lập mật mã, lập tức mở ra, trên màn hình vẫn là bức ảnh cũ.
Trên ảnh chụp là một nam một nữ mặc đồng phục tiến sĩ, ánh mắt nhìn thẳng vào màn ảnh.
Bối cảnh là một khu nhà đại học nổi tiếng thế giới có kiến trúc đặc biệt.
“Đây là ảnh chụp tốt nghiệp.” Trì Tiêu xem xong, lạnh nhạt nói.
Nữ sinh kia gật đầu, theo bản năng giải thích: “Đúng vậy, lúc tốt nghiệp bọn họ cùng nhau chụp ảnh chung.”
Trì Tiêu nhìn cô ta, ánh mắt trầm tĩnh: “Ý của tôi, đây là ảnh chụp chung của toàn bộ tổ nghiên cứu của bọn họ với giáo viên lúc tốt nghiệp, không phải ảnh chụp chúng riêng của bọn họ.”
Đột nhiên không khí yên lặng.
Quần chúng vây xem vẫn chưa hiểu hết xu hướng phát triển của cốt truyện.
Nhưng bạn cùng phòng tương đối kiêu ngạo của nữ sinh kia nghe xong lời này, hơi không hài lòng hỏi ngược lại: “Cô là ai? Không lẽ cô cũng quen biết bọn họ?”
Trì Tiêu nhẹ nhàng nhìn cô ta, trả lời nói: “Người đàn ông trên ảnh chụp này, là chồng của tôi.”.