Bên trong Diệp Lan Đường, Đinh Lăng đang lặng lẽ chải đầu cho chủ tử của mình.
Làn tóc đen nhánh được xõa xuống tựa như thác nước, Lâm Tử Yên lười biếng để nàng búi tóc.Đinh Lăng nhẹ đính thêm một chiếc trâm bạc đính hồng ngọc cho nàng, lại chỉnh sửa một lần nữa.“Tiểu thư, xong rồi.”Cứ mỗi sáng sớm, Lâm Tử Yên đều sẽ đi thỉnh an lão phu nhân.
Nàng miễn cưỡng đứng dậy, khoác lên người thêm chiếc áo khoác màu vàng mỏng, sau khi cảm thấy đã chỉnh chu liền cùng Đinh Lăng tiến về Lạc Ảnh Đường.Trong phòng vẫn là mùi trầm hương nhẹ, Lâm Tử Yên thỉnh an sớm, không ngờ gặp Mặc Vĩ Hiên ở đây.
Nàng mím môi, đối hắn chào:“Phu quân.”Mặc Vĩ Hiên ánh mắt đảo qua nàng một chút, khẽ gật đầu.“Mẫu thân, trời không còn sớm.
Nhi tử vào triều trước.”Mặc lão phu nhân gật đầu, lại gọi Lâm Tử Yên đến nói chuyện cùng mình.Nói đến Mặc lão phu nhân, bình thường bà đối với nàng rất tốt, nhưng lại luôn dùng ánh mắt thương tiếc đặt lên khuôn mặt nàng.
Lại tiếc cho khuôn mặt của nàng không được nổi bật, sẽ không được người ta yêu thương.Lâm Tử Yên cũng rất muốn bật cười, nàng ngược lại thấy vậy rất tốt.
Hồng nhan họa thủy, ngược lại cũng chưa chắc tốt đẹp.
Nếu nàng xinh đẹp chút, phải chăng lão thái thái sẽ muốn giữ nàng lại.Chậm rãi đã vào tháng bảy, trời mùa hè oi bức, khiến người ta ngột ngạt.Dạo gần đây trong triều bận rộn chính sự, Mặc Vĩ Hiên đi đi rồi về về không chút rảnh rỗi.Lâm Tử Yên đem qua cho hắn chút chè mè đen giúp thanh nhiệt, coi như là thể hiện mình có chút quan tâm vị phu quân này, nếu không bên kia Tô thị lại hối thúc không thôi.Không ngờ vừa đem qua thì Mặc Vĩ Hiên cũng đang ở trong phòng, còn gọi nàng vào trong.Lâm Tử Yên cảm thấy mình thật đen đủi, liền đem theo chè mè đen mà uất ức đi vào.Thấy mặt nàng không vui vẻ lắm, hắn tựa hồ khá thoải mái.
Lâm Tử Yên đặt chè lên bàn, sau đó nói:“Tướng quân, chè này uống vào mùa hè giải nhiệt rất tốt.
Ta đã cho người bỏ thêm đá vào, người từ từ dùng.” – Nói rồi nàng tính đứng lên bỏ đi, ai ngờ vì vội vã không để ý mà chân trước chân sau đạp phải váy mà té nhào vào người phía trước.Mặc Vĩ Hiên không chút tốn công sức mà đỡ lấy thân thể nhẹ nhàng của nàng.Lâm Tử Yên bối rối, cả một khuôn mặt đã nóng bừng, tất cả là tại nàng, gấp gáp cái gì chứ.Nàng muốn thoát ra nhưng người kia lại cứ thế không buông, tay khẽ ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng.“Phu nhân là đợi không được muốn ngã vào lòng ta?”Hắn vừa nói, trên môi đã nở nụ cười tà mị.Cảm giác bên tai toàn là hơi thở của hắn, Lâm Tử Yên gấp rút muốn hỏng rồi.
Tay nàng khẽ đẩy lên ngực hắn nhưng không cách nào thoát ra, liền ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hắn, giọng nói mang theo tức giận:“Chính ngài cũng biết lí do ta được gả vào đây, hà cớ gì phải trêu chọc ta?” – Nàng hỏi câu này, cũng chính là nhắc cho hắn nhớ, nàng với phủ tướng quân, sớm sẽ không còn liên hệ.Mặc Vĩ Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của nàng, lại nhìn làn da nhợt nhạt của nàng, chợt có loại xúc động muốn sờ lên đấy.
Tay hắn vừa đưa lên, Lâm Tử Yên đã hoảng hốt né tránh, người này sao lại khó nói chuyện như thế chứ.Thấy nàng cố giãy dụa, hắn cười nhạt, cuối cùng cũng thả nàng ra.Lâm Tử Yên vừa được thoát liền nhanh chân chạy khỏi đó.
Thật là hù chết người mà.Từ xa Đinh Lăng nhìn thấy Lâm Tử Yên đang đi về phía này liền ra đón, kể hết những chuyện xảy ra trong ngày, miệng nàng như chú chim nhỏ líu lo không ngừng.Nhưng Lâm Tử Yên làm sao để ý đến lời nàng nói được, trong đầu quanh đi quẩn lại cũng là chuyện vừa xảy ra, đầu óc như một mớ bòng bong không cách nào tập trung nổi.Thật không ngờ Mặc tướng quân khẩu vị lại tệ đến vậy.Một chân vừa bước vào cửa, giọng Đinh Lăng cắt ngang suy nghĩ của nàng:“Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi đấy ạ.”Lâm Tử Yên quyết định không suy nghĩ nữa, đối Đinh Lăng nói:“Được, em ra ngoài đi.”Từ trước đến nay Lâm Tử Yên không để người khác hầu hạ nàng tắm bao giờ, Đinh Lăng nghe vậy thì liền ngoan ngoãn lui ra ngoài.Sau bình phong, một thân ảnh dần lộ ra dưới làn khói.
Lâm Tử Yên thả lỏng người tựa vào thùng gỗ, tóc mây tùy ý buông xõa, hai tay nhẹ nhàng đùa giỡn với nước, ánh mắt nàng tựa như làn thu thủy, lông mi dày khẽ chớp, mũi cao nho nhỏ, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, còn đâu là khuôn mặt bình thường lúc nãy đâu.Nàng khẽ nhắm mắt lại, cảnh tượng kia lại hiện trong đầu, thật khiến nàng tức chết.Vì sao đã dịch dung đến như vậy rồi, người kia vẫn còn có tâm tình đùa giỡn với nàng?Lâm Tử Yên khẽ thở dài.
Nhớ lại năm nàng lên mười, mẫu thân đã dạy nàng dùng bột phấn dịch dung. Từ đó về sau nàng luôn dùng khuôn mặt bình thường này mà gặp mọi người.Nàng không biết rõ lí do, chỉ là đã hứa với mẫu thân, không bao giờ để ai nhìn thấy khuôn mặt này. Kể cả Đinh Lăng, nô tỳ tùy thân của nàng cũng không biết.Mẫu thân nàng lúc còn sống cũng vậy, cho đến lúc chết đi, trên khuôn mặt nàng vẫn là lớp mặt nạ kia....!Mãi mãi không ai biết dung mạo thật của nàng..