Tang Vãn Cách thật sự không biết đã trôi qua bao lâu, cô cảm thấy eo càng ngày càng mỏi, trong cơ thể có một cảm giác mãnh liệt khác thường nào đó đang bắt đầu từ từ xâm nhập thần trí mình, khoái cảm chết người ập tới làm cô lo lắng, bắt lấy đầu vai Hùng Thần Giai, cái miệng nhỏ nhắn thốt ra thanh âm rên rỉ mỏng manh: "Gấu... Gấu..."Cô một lần lại một lần hô tên của hắn, đôi mắt ngập nước lóe lên chút ánh sáng mềm mại đáng yêu long lanh như ánh sao, cô giống như một đóa hoa nở về đêm, một mỹ nhân dưới trăng mỹ lệ nhất, bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn đứng ở đó, từng hơi thở gấp, nhẹ nhàng như hoa rơi nước chảy chọc người thương yêu.
"Anh đây —— công chúa, anh ở đây ——" Hùng Thần Giai lầm bầm đáp lại cô, tốc độ hai tay nâng lên thả xuống cái eo nhỏ nhắn của cô càng nhanh hơn, cuối cùng, hắn chỉ cảm giác tê rần, tròng mắt đen như mực híp lại thành một đường thẳng, bàn tay đè cái eo non mềm rơi xuống làm cho bản thân vào đến chỗ sâu nhất trong thân thể của cô, sau đó phun ra toàn bộ tinh hoa của bản thân, môi mỏng dịu dàng ngậm cánh môi mềm mại của cô.
Tay nhỏ bé đặt trên đầu vai khoẻ mạnh thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách đổi sang màu hồng, đôi mắt mê say, mặt thẹn thùng mềm mại, thân thể của cô rất nhạy cảm, vốn đã sắp lên cao triều, lần này lại bị tinh dịch nóng bỏng của Hùng Thần Giai bắn vào thiêu đốt, trong nháy mắt cô lại lên cao triều lần thứ hai!
Chất lỏng ngọt ngào cọ rửa ngang lối vào, đột nhiên Hùng Thần Giai cảm thấy mặc dù mình cố ý tăng nhanh động tác xuất tinh, nhưng khoái cảm một chút cũng không ít hơn.
Hắn ngậm hai cánh môi mảnh hồng nhuận mút vào, nâng cái lưỡi thơm dây dưa lẫn nhau, bàn tay di chuyển đến chỗ giao nhau của hai người nhẹ nhàng xoa lấy, thỉnh thoảng hắn còn đẩy eo lên trên một cái, mỗi lần như vậy liền nghe được thanh âm ưm đáng yêu tận xương của thân thể yêu kiều mềm mại trong lòng, chất lỏng ấm áp từ nơi giao nhau chảy xuống, Hùng Thần Giai dứt khoát dùng hai bắp đùi cường tráng kẹp chặt Tang Vãn Cách, đầu gối cong lên để phòng ngừa cô yếu đuối không có lực bị trượt chân, sau đó nhanh như chớp cởi áo ngoài, bàn tay lập tức ôm ngang hông Tang Vãn Cách, nắm lấy vòng eo nhu nhược như cành liễu bay trước gió của cô, rồi hắn từ từ rút ra, khi hắn vừa rời khỏi cũng liền mang theo một tiếng nước róc rách chảy ra ướt đẫm.
Bàn tay nhanh nhẹn mở cổ áo khoác, Hùng Thần Giai cũng không cho Tang Vãn Cách mặc nội y —— dù sao một chút về nhà ngủ cũng cởi ra thôi, hơn nữa, trên đường về hắn cũng không cần cô đi bộ, hoàn toàn sẽ không bị người khác nhìn trộm. Về phần quần lót —— ừ, việc không mặc là hiển nhiên không cần giải thích nhiều.
Gương mặt Tang Vãn Cách vẫn hồng như quả trứng luộc, lý trí tạm thời chưa trở về, thói quen được bạn gấu nào đó chăm sóc nên dưới thân thể cũng vô thức khẽ mở ra, cũng không cự tuyệt Hùng Thần Giai đến gần, mặc cho hắn duỗi ngón tay đào khoét trong cơ thể mình, hắn dùng áo ngoài lau sạch thân thể của cô, sau đó một tay nắm cả người cô, một tay qua loa xử lý bên dưới, Hùng Thần Giai buồn cười nhìn Tang Vãn Cách uể oải, trái tim nhỏ mỏng manh của hắn bị bộ dạng xinh đẹp mơ hồ của cô làm cho loạn lên, không nhịn được lại cắn lên cánh môi thủy nộn nhỏ nhắn, hôn đến khi đầu óc Tang Vãn Cách càng thêm quay cuồng mơ hồ mới thôi.
Về phần cái áo đã bị bẩn hết, Hùng Thần Giai vốn muốn đem vứt bỏ luôn, nhưng nghĩ lại, liền lung tung giũ mấy cái rồi nhét vào túi quần đùi, trong lúc ấy hắn vẫn ôm lấy Tang Vãn Cách, bởi vì tâm trí giai nhân đang mơ hồ ngay cả Đông Nam Tây Bắc cũng đã quên sạch sẽ.
Ôm lấy gánh nặng ngọt ngào, Hùng Thần Giai dễ dàng nhảy qua con sông nhỏ ngăn cách bờ đê, chọn một lối đi nhỏ tương đối yên lặng về nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách vẫn chôn trước ngực hắn, hơi thở ấm áp bao phủ cả người làm cho tâm hắn cũng ngứa ngáy một chút, nếu như mới vừa rồi hắn không cưỡng bách mình bắn ra nhanh, có lẽ hiện tại hắn vẫn còn ở trong cơ thể cô! Ách —— mẹ kiếp, chỉ mới nghĩ như vậy, hắn lại cứng lên nữa rồi!
Tròng mắt đen tức giận trừng mắt toàn tâm toàn ý liếc đáy quần mình, Hùng Thần Giai càng không ngừng ở trong lòng chửi mình là đồ cầm thú, đã biết rõ ràng ngày hôm nay công chúa phải làm việc nhà, hắn còn lừa gạt cô đến trong rừng cây nhỏ giày vò, thật là đáng đánh đòn mấy trăm bạt tai! Cúi đầu dùng mặt to của mình cọ xát má phấn của Tang Vãn Cách, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của cô một cái, bước chân mạnh mẽ vô cùng, không sợ bóng tối ở bốn phía chút nào —— dù gì đi nữa hắn cũng đã luyện đôi mắt có thể nhìn rõ trong bóng đêm, lại nói, ánh trăng treo trên đầu không phải cũng đang tỏa sáng sao?
Khi về đến nhà đã sắp 12 giờ, người làng quê ngủ rất sớm, vì tất cả bọn họ gần bốn giờ đã thức dậy, vợ chồng Hùng gia tuổi lại lớn, làm sao chịu đựng được, từ thật sớm đã rửa mặt rồi lên giường rồi. Vì vậy lúc đi ngang qua phòng ngủ của ba mẹ, Hùng Thần Giai cố ý nhẹ bước chân, ôm Tang Vãn Cách nhẹ chân nhẹ tay đi lên lầu, chỉ sợ làm ba mẹ ngủ ở lầu một bị đánh thức.
Tang Vãn Cách ngủ rất say, ngay cả khi bị hắn lột sạch bỏ vào bồn tắm cũng chưa tỉnh lại. Nhà họ Hùng không có hệ thống cung cấp nước uống, tắm rửa tất cả đều là nấu nước nóng trong ấm rồi đổ vào bồn tắm, nhưng khi Hùng Thần Giai muốn đi xách nước, lại phát hiện bên cạnh bồn tắm lớn đã để sẵn năm thùng nước, bên trong chứa đầy nước nóng, nghĩ đến ba mẹ đã nấu nước rồi đưa lên. Tròng mắt đen nhìn quanh một cái, đầu bồn tắm còn có hai thùng nước lạnh, thậm chí ngay cả xà bông thơm và khăn lông cũng được gấp thật chỉnh tề đặt ở bên cạnh băng ghế.
Mắt Hùng Thần Giai hơi ươn ướt, một hồi lâu, môi mỏng dịu dàng mím chặt lại muốn cười, thật sự là không biết nên làm cái gì với hai người già này đây.
Đổ hai bình nước nóng vào thùng sau đó lại thử nhúng tay xem nước đủ ấm chưa, may mà trời mùa hè nóng nực, nước nóng cũng đặc biệt nóng hơn, hai bình đã đủ.
Xoay người đi đến phòng ngủ, êm ái cởi quần áo của Tang Vãn Cách đang ngủ say sưa trên giường ra, vứt quần áo xuống chân giường, sau đó thuận thế cũng cởi sạch, rồi hắn ôm lấy giai nhân đang trần trụi đi vào phòng tắm.
Bàn tay ấm áp dọc theo thân thể mềm mại đi xuống, lướt qua đầu v* kiều diễm, vùng bụng bằng phẳng, đi tới khe hẹp bên trong u mật. Ánh mắt của Hùng Thần Giai rất phức tạp, có chờ đợi, có thâm tình, có do dự. Nhưng chần chờ hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn từ từ đưa ngón tay dò vào dũng đạo thủy nộn dầy đặc, đào tinh dịch hắn lưu lại ở trong cơ thể Tang Vãn Cách ra.
Đây không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy, trên thực tế bảy năm trước hắn cũng thường làm như vậy, cũng không phải là hắn không cần đứa bé của bọn họ, mà là —— mà là... Hùng Thần Giai nhắm mắt lại, che lại nỗi đau thật sâu trong đáy mắt.
Bảy năm trước không để cho cô có đứa bé, là bởi vì cô không thích hắn, cô sẽ không giữ đứa bé lại bên cạnh mình, ngược lại chỉ tăng thêm sự oán hận của cô thôi; bảy năm sau, bọn họ rốt cuộc cũng lưỡng tình tương duyệt, nhưng mà —— tạm thời bọn họ vẫn không thể có đứa bé được. Hắn chỉ vừa mới có cô trong một thời gian ngắn thôi, hắn làm thế nào cũng không thể chấp nhận được có một tên tiểu quỷ giành phụ nữ của hắn. Quan trọng hơn là hai ông bà Tang Gia còn chưa biết có sự hiện hữu của hắn, cái tên Trình Cảnh Khu phiền toái kia vẫn chưa giải quyết xong, hiện tại có đứa bé chỉ trở nên liên lụy đến tương lai.
Để lấy được cô, đứa bé hay cái gì... Đều không quan trọng.
Nhưng nếu bắt hắn dùng mũ hoặc là uống thuốc tránh thai, hắn cũng không muốn, có lẽ trong lòng hắn, hắn cũng có chút mong đợi có một vật nhỏ đi đến thế giới này, cho dù tương lai có thể cùng hắn giành phụ nữ, cho dù vì nó hắn có thể sẽ giận đến mức dựng râu trợn mắt, nhưng hắn vẫn mong đợi.
Thuận theo tự nhiên là được rồi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Tròng mắt đen dịu dàng nhìn cô gái đang ngủ say trong ngực mình, môi mỏng nâng lên một nụ cười mỉm, Hùng Thần Giai đổi tư thế để Tang Vãn Cách có thể thoải mái tựa vào trong ngực hắn, sau đó lấy một chút xà bông thơm vẽ loạn lên người cô.