Bữa trưa đi qua, Tang Vãn Cách trước sau như một rời bàn ăn đi ngủ trưa, chỉ còn lại ba vợ trừng trừng đôi mắt ti hí.
Hùng Thần Giai có chút khẩn trương. Hắn mấp máy miệng, cẩn thận từng li từng tí nhìn ông lão hỉ nộ khó dò, thận trọng nói: "Cái đó, ba à, ba không đi ngủ trưa sao?"
Ba Tang nhìn hắn một cái, hiếm khi không bắn trả hắn: "Chút nữa mới đi."
"... Dạ." Trong nhà có đặc biệt chuẩn bị hai phòng cho trưởng bối, mỗi khi bọn họ tới thăm Tang Vãn Cách hơn nữa muốn ngủ lại, sẽ tự vào trong phòng mà nghỉ ngơi. Bình thường thì đại đa số chỉ có hai mẹ ngủ lại, nhưng ba Tang muốn ngủ lại đây vẫn là lần đầu tiên. "Này, vậy con đi trải giường đây?"
Thấy dáng vẻ Hùng Thần Giai thận trọng, ba Tang đột nhiên cảm thấy vô cùng ngứa mắt. "Cậu là bà vú hay người làm vậy. Một người đàn ông cao lớn mỗi ngày lo trong lo ngoài thì còn giống cái gì chứ!" Còn trải giường nữa... Nhìn hắn nói thật thuận miệng, giống như đây vốn chính là công việc thường ngày của hắn vậy. Nếu như không phải chính ông đã từng so chiêu với đầu gấu này, thì vô luận thế nào ba Tang cũng không dám tin đầu gấu này đúng là thủ lĩnh của tổ chức khủng bố kia.
Một thủ lĩnh thích làm việc nhà... có ai thấy qua chưa?!
"..." Hùng Thần Giai hết ý kiến, "Vậy ba muốn tự trải giường hả?"
"Cậu đùa hả, cậu để cho ta một ông lão tự mình trải giường hả?!" Bị Hùng Thần Giai hỏi như vậy, trong nháy mắt ông liền theo thói quen rống lại, song song đó ba Tang còn lập tức giơ chân, "Ta nói cậu thật là không có đạo đức, tự nhiên lại để cho một lão già như ta tự trải giường. Không phải cậu biết ta có bệnh tim không thể vận động mạnh sao?! Ta biết ngay cái tên tiểu tử thúi này rắp tâm tính kế không tốt. Cậu là muốn ta mệt chết sau đó sẽ không còn ai có thể ngăn cản cậu lấy con gái ta nữa đúng không? Đúng không? Đúng không hả?!"
Không thể làm vận động mạnh... có mà hắn gặp quỷ á. Vậy người nào mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn cùng hắn so quyền cước chứ hả?
Hùng Thần Giai không muốn cùng một người già chấp nhặt —— cho dù hắn cảm giác mình cũng sắp bùng nổ đến nơi rồi. "Vậy ba muốn công chúa trải giường cho ba sao?"
Nói xong hắn còn bị mắng lợi hại hơn. "Đùa gì thế, tiểu tử cậu không phải bảo đảm với ta nói sẽ đối xử tốt với Cách Cách sao? Hiện tại cậu gọi nó nâng cái bụng bự làm việc nhà, cậu có còn lương tâm hay không hả? Ta biết ngay cậu là Trần Thế Mỹ thời hiện đại mà, gã phụ bạc này —— ta thật sự không nên đem Cách Cách giao cho ngươi, ngươi là tên khốn kiếp xấu xa ——"
"Vậy con đi trải giường đây." Hùng Thần Giai thật nhanh đã tìm ra có điểm không đúng. Hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy ông có thể sẽ vô cùng có tinh thần mà phát biểu ý kiến liên tục hai giờ liền. Vì vậy hắn vội vàng lên tiếng chào hỏi rồi nhanh chóng bỏ của chạy lấy người. "Ba chờ một lát, con lập tức đi trải giường ngay."
Ba Tang không trả lời mà chỉ nhìn hắn một cái, rồi liền chuyển tầm mắt về phía bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Không thể phủ nhận, tay nghề của đầu gấu thật không kém. Ông là người khó ăn nên người làm ra món để ông có thể chịu nuốt xuống là rất khá rồi. Hơn nữa, cũng rất dụng tâm.
Ánh mắt của ông từ từ híp lại, trong lòng cũng biết bản thân mình vô cùng xoi mói, nhưng tại sao ông phải làm vậy chứ? Nguyên do là bởi vì con gái ông chưa kết hôn mà có con, bụng cũng bị tên khốn này làm cho lớn rồi. Tuy nhiên cũng chưa có một hôn lễ? Hay là nói —— là bởi vì ông từ nhỏ nâng niêu yêu thương con gái bảo bối ở lòng bàn tay nay bỗng nhiên bị đầu gấu kia đoạt đi. Nhưng ông làm ba vợ người ta mà mượn cớ trả thù riêng như vậy được sao? Ưmh, ông liếc mắt một cái.
Trong khi ba Tang đang suy nghĩ thì Hùng Thần Giai đã sớm vọt vào trong phòng, dĩ nhiên không phải phòng khách, mà là phòng ngủ của hắn và Tang Vãn Cách. Không nhìn thấy Tang Vãn Cách ngoan ngoãn nghỉ trưa, hắn làm thế nào cũng không tĩnh tâm để đi làm chuyện khác được.
Lúc hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa lúc Tang Vãn Cách đang thay quần áo. Cô nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, vội vàng quay đầu lại liếc mắt nhìn. Phát hiện ra là hắn, hai cánh tay nhỏ bé khẩn trương không biết làm sao, cuối cùng chợt cầm quần áo lên che bộ vị trọng điểm của mình lại, môi hồng nhếch lên nói: "Gấu, anh lại không gõ cửa."
"Sao em lại thay quần áo vậy hả?" Hùng Thần Giai gấp gáp đi tới, say mê lúc đầu đã rút đi. Điều đầu tiên hắn làm là đi tới kiểm tra cô xem có bị thương chỗ nào không, nếu không sao cô lại len lén thay quần áo như vậy chứ? Hơn nữa trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng là đang chột dạ, không phải là làm chuyện gì xấu chứ?!"Có phải thấy nơi nào không thoải mái không?"
"Không có, không có mà!" Tang Vãn Cách vội vàng đưa một tay ra chống trên lồng ngực của một bạn gấu nào đó, cấm hắn đến gần mình quá. Gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, "Em đã nói không có việc gì mà, anh đừng có tới gần nữa đi ——"
Cánh tay nhỏ bé bị một bàn tay ngâm đen bắt được, Hùng Thần Giai một tay nắm lấy eo của cô, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em không nói anh sẽ cởi sạch quần áo của em đấy." Trong giọng nói tràn đầy uy hiếp hả hê.
Tang Vãn Cách quả nhiên bị hắn hù dọa, cô vội vã phất tay, lại phát hiện tay của mình bị hắn nắm thật chặt, "Không cần ——"
"Vậy thì nói cho anh biết đi." Hùng Thần Giai cũng vô cùng kiên trì.
"Là —— là ——" Tang Vãn Cách cắn cắn miệng, mè nheo nửa ngày cũng không nói ra miệng được. "Là em..." Cô do dự gần nửa ngày, rốt cuộc cũng không nói ra được từ nào, chỉ là buông thỏng khuỷu tay đang kẹp chặt bộ ngực xuống. Áo ngủ thật mỏng cũng rơi xuống theo. Bởi vì mang thai nên lúc ở nhà cô rất ít khi mặc áo lót, cho nên Hùng Thần Giai liền nhìn thấy trên bộ ngực vô cùng mềm mại đầy đặn của cô nhỏ giọt chất lỏng màu trắng đục.
"Này, cái này là..." Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, thu hồi cánh tay đang nắm lấy eo Tang Vãn Cách lại, rồi nhẹ nhàng sờ sờ một nụ hoa đứng thẳng đang thấm ra nhàn nhạt sữa tươi. Thanh âm khàn khàn hỏi: "Khó chịu sao?"
"... Ừ." Bị hắn động vào thật thoải mái, Tang Vãn Cách nhắm lại mắt to, mơ hồ đáp một tiếng, còn muốn nhích bộ ngực của mình đến gần tay hắn hơn nữa. Khi mỗi một giọt sữa tươi đã bị biến mất, thì có một cỗ khoái cảm khổng lồ từ sâu trong thân thể dâng lên. Điều này làm cho cô mất đi vẻ thẹn thùng thường ngày, mà chỉ muốn cảm nhận nhiều hơn nữa.
"Để anh xem một chút." Nói xong, Hùng Thần Giai cúi đầu, vùi mặt vào giữa rãnh vú sâu hoắm ngửi một chút, sau đó từ từ chuyển qua đầu v* mềm mại, nhẹ nhàng liếm một chút.
Thân thể Tang Vãn Cách bủn rủn một hồi, vội vàng ôm lấy đầu của hắn, xấu hổ không chịu nổi: "Gấu..."
"Không phải em nói khó chịu sao?" Hùng Thần Giai cười khẽ, cắn đầu v* hút vào một hơi. Chất lỏng ngọt ngào đi vào cổ họng hắn không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng mê người. "Anh hút ra em sẽ thấy thư thái liền."
"Ừ..." Tang Vãn Cách cúi đầu rên rỉ, "Nhưng ba vẫn còn ở bên ngoài ——"
"Không có chuyện gì, ông đã muốn đi ngủ trưa rồi." Hùng Thần Giai không thèm để ý chút nào, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ ban đầu của mình là đi trải giường cho ba vợ. "Anh sẽ chỉ âu yếm một chút, anh sẽ không đụng đến em." Tối ngày hôm qua quá điên cuồng, cô bây giờ là phụ nữ có thai mỏng manh yếu ớt, coi như cho hắn thêm mấy lá gan, hắn cũng không dám phóng túng như vậy nữa đâu.
Tang Vãn Cách mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, miễn cưỡng đồng ý, bởi vì ngực cô thật rất khó chịu. Lúc cô mới vừa trở về phòng ngủ còn vô cùng bình thường, nhưng chỉ là mới đi đến nhà vệ sinh thôi, bộ ngực liền bắt đầu thấm ướt. Chẳng lẽ chính là do cô quá dư chất dinh dưỡng rồi sao? Sữa non ra cũng quá sớm... Hơn nữa đứa bé cũng chưa ăn được, ngược lại toàn bộ tiện nghi đều vào tay đầu gấu hết.
Hùng Thần Giai nắm lấy một bên ngực mềm mại hôn mấy cái, sau đó ngậm đầu v* rồi dùng sức khẽ hấp —— khi sữa vào miệng, mặc dù phân lượng có giảm, nhưng hắn vẫn thấy ngọt ngào giống như lần đầu tiên được nếm vậy!
Cổ họng hắn đang không ngừng nuốt vào, cả người Tang Vãn Cách đang khó chịu cũng rút đi không ít. Nhưng điều kỳ quái là, kèm theo cảm giác nhẹ nhỏm, cô còn cảm giác được giữa hai chân mình tựa hồ có ái dịch chảy ra vừa trơn lại vừa nồng!
Tình huống của Hùng Thần Giai cũng không khá hơn chút nào. Đối với một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng mà nói, có cái gì hơn việc cô gái mình yêu mến mềm mại nằm yên cho mình vừa hôn lại còn vừa dùng lực hút bộ ngực của cô ấy chứ?
Đang lúc hắn đã muốn không nhịn được mà vác súng ra trận, cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến một tiếng rống to: "Tiểu tử thúi, không phải là nói đi trải giường cho lão tử sao?! Ông đây còn phải ngủ trưa đó!"